Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Hạ Vô Song

Chương 544: Bản Sắc Thương Nhân

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Đương nhiên, chiếc xe này không phải là vạn năng như vậy. Nó vẫn có một vài thiếu sót nho nhỏ.

Nói xong ưu điểm, Mạnh Hàn bắt đầu giới thiệu tới khuyết điểm. Nếu muốn giới thiệu, vậy phải giới thiệu toàn phương vị. Mạnh Hàn không phải hi vọng làm một cú diệt thương. Hắn muốn chính là trong trường hợp mọi người biết rõ chiếc xe này có khuyết điểm vẫn muốn đổ xô tới mua. Mặc dù không có tiền, cũng phải khiến những quý tộc bình thường này xem nó là lý tưởng của bọn họ.

Nghe thấy Mạnh Hàn nói đến thiếu sót, rốt cuộc lực chú ý của mọi người lại càng tập trung đến trên người Mạnh Hàn, chờ Mạnh Hàn mở miệng. Mạnh Hàn cũng không cóđể mọi người đợi lâu, nhanh chóng nói:

Chiếc xe này muốn duy trì loại ma pháp chống cự này cùng với trạng thái di chuyển bình thường cần tiêu hao ma hạch. Một viên ma hạch cấp ba chỉ đủ dùng trong mười ngày. Nếu như dự định công kích, mỗi ngày nhiều nhất có thể nạp vào hai lần ma lực. Tuy nhiên, như vậy sẽ tiêu hao số ma hạch càng nhiều. Không có cách nào. Xe quá nặng, hơn mười tấn. Nếu như không dựa vào ma hạch để duy trì, mặt đường bình thường cũng sẽ bị nó ép hỏng.

Trái ngược với khi nói những đặc điểm trước đó, chỉ tiêu hao một chút ma hạch vậy có thể gọi là thiếu hụt sao? Tuy nhiên không có ai sẽ tranh luận với Mạnh Hàn về vấn đề này. Mạnh Hàn nói chỉ là nói. Mấu chốt là, giá cả mà Mạnh Hàn đưa ra.

Ba mươi vạn kim tệ? Nếu như cứ như vậy mà tính toán lên, đúng như Mạnh Hàn từng nói, không hề đắt chút nào. Mười hai ma pháp trượng phong ấn ma pháp cấp sáu, gần như đã có thể giá trị chí ít sáu vạn kim tệ. Có thể phòng ngự ma pháp cấp bảy, chí ít đã giá trị mười vạn. Ngay cả các thân binh của Mạnh Hàn sử dụng cường nỏ và đấu khí vẫn không thể tổn thương xe. Cái này phải giá trị mười vạn cũng không thành vấn đề. Sau đó, xe còn có thể bay. Dưới vài tình huống còn có thể tách xa ra khỏi chiến đoàn. Trừ phi kẻ địch có ma pháp sư có thể phóng thích ma pháp cấp tám đến công kích. Nhưng nếu như có kẻ địch cường đại như vậy, ngồi ở trong xe hay ở chỗ khác, thì có gì khác nhau? Chỉ điểm này, chí ít đã có giá trị 3 vạn kim tệ.

Số lượng những kim tệ này gộp lại, đã là ba mươi vạn kim tệ. Đây là còn chưa tính tới những trang trí sa hoa trong xe. Quan trọng hơn là, chiếc xe này chỉ cần một ma pháp học đồ đã có thể ở bên trong khống chế. Cho dù thân là quý tộc, tìm một ma đạo sư cao cấp cũng là chuyện tương đối khó khăn. Tuy nhiên, tìm một ma pháp học đồ lại dễ như trở bàn tay. Nếu như muốn nghiên cứu tỉ mỉ về ma pháp trong đó, cho dù Mạnh Hàn nâng giá lại cao gấp đôi, cũng sẽ không có người nào dị nghị.

– Ta đặt một chiếc!

Trong lúc tất cả mọi người đang kinh hãi cảm thán về xe ngựa sa hoa và sự an toàn của nó, hầu tước đại nhân đã đã lớn tiếng mở miệng nói. Vừa nói, hầu tước đại nhân còn vừa nhìn Đại điện hạ thị uy. Dường như hầu tước đại nhân đang chờ hắn cũng mở miệng đặt một chiếc cho mình.

Không thể nghi ngờ hầu tước đại nhân đã phải thất vọng. Đúng như Mạnh Hàn từng nói, Đại điện hạ đang cân nhắc, mình rốt cuộc có cam lòng từ bỏ ba mươi vạn kim tệ để đổi lấy một chiếc xe ngựa như vậy hay không? Không thể nghi ngờ chiếc xe này thật sự có thể giá trị nhiều như vậy. Có lẽ Đại điện hạ khẽ cắn răng, vẫn có thể đập nồi bán sắt tập hợp ra ba mươi vạn ngàn kim tệ. Nhưng so với hầu tước đại nhân giàu nứt đố đổ vách, hắn còn kém xa.

– Vậy đại nhân lại nợ ta thêm ba mươi vạn kim tệ.

Mạnh Hàn hướng về phía hầu tước đại nhân dùng tay ra dấu, ý tứ là 93 vạn 5 ngàn kim tệ. Đây là kể cả số lượng Mạnh Hàn đã bán ra thi thể những quý tộc kia thi thể và hầu tước Antony trước đó. Nếu như tính luôn cả hơn sáu vạn kim tệ do những quý tộc kia đặt hàng binh khí, chỉ ngay trong chiến tranh lần này, Mạnh Hàn làm thành một vụ làm ăn giá trị trăm vạn kim tệ.

Đối với Mạnh Hàn mà nói, cuộc chiến tranh này quả thực là hoàn toàn thắng lợi. Thu vào một trăm vạn kim tệ, còn có một tước vị bá tước, và một lãnh địa sa mạc rộng lớn. Còn có người nào có thể phát tài trong chiến tranh hơn hắn được sao? Có thể trên phương diện chính trị, hầu tước đại nhân nhận được nhiều hơn. Nhưng nói riêng về người giàu có nhất, vẫn phải nói tới Mạnh Hàn.

– Xe của ngươi có thể bán cho người bên ngoài Công quốc hay không?

Ngay sau khi Mạnh Hàn nói xong những lời này, hầu tước Antony đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn vừa mở miệng, lại khiến tất cả mọi người chú ý. Hiện tại hắn chỉ là tù binh, là quý tộc, hắn có quyền được chuộc lại. Hơn nữa người nhà của hắn nhất định sẽ chuộc hắn. Hiện tại hầu tước Antony chỉ muốn biết, mình có cơ hội này hay không mà thôi.

– Đối với ta mà nói, kim tệ chính là kim tệ, cũng không phân chia là kim tệ bên trong Công quốc hay kim tệ bên ngoài Công quốc!

Mạnh Hàn nhìn về phía hầu tước Antony rất nghiêm túc biểu đạt quan điểm của mình, tương tự cũng trình bày đáp án của mình đối với vấn đề này:

– Tuy nhiên, ta buôn bán, bình thường không chịu trách nhiệm giao hàng tới cửa. Muốn mua, vậy tự mình đi tới Hoàng Sa Thành để lấy hàng!

– Còn tên nỏ của ngươi thì sao? Có bán hay không?

Hầu tước Antony đã sớm phát hiện các thân vệ của Mạnh Hàn có những cung nỏ không tầm thường. Tuy nhiên hầu tước Antony rất ngạc nhiên chính là không ngờ không có ai hỏi. Hắn chỉ có thể tự mình hỏi thăm. Nhưng hắn lập tức phát hiện ra, những người khác cũng rất quan tâm tới vấn đề này.

Các thân vệ của Mạnh Hàn sử dụng nỏ kim loại gấp. Bên trong Công quốc, nỏ kim loại gấp đã có tiếng về uy lực cường đại. Nhưng tới nay vẫn chưa có người nào mở miệng hỏi dò. Có thể tất cả mọi người đều có cùng một tâm tư. Thứ sắc bén như vậy, nếu như mình có, tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhận được. Chính bởi vì ăn ý như vậy, trái lại không có ai đi hỏi Mạnh Hàn giá về nỏ kim loại. Ngược lại là khiến một người ngoại quốc hỏi.

– Bán!

Mạnh Hàn không chút do dự, thẳng thắn dứt khoát trả lời:

– Tuy nhiên, bởi vì loại nỏ này liên quan đến vấn đề công nghệ phức tạp và vấn đề vật liệu hiếm có lại đắt giá, cho nên giá cả có hơi cao. Được rồi, ta thừa nhận, quá đắt. Ta nghĩ về điểm này tất cả mọi người có thể hiểu được. Cho nên ta đưa ra một loại khác. Đó chính là loại nỏ này với phiên bản đời trước. Nó ngoại trừ không thể gấp lại và có chút tiêu hao khí lực ra, uy lực so với cái này chỉ mạnh không yếu hơn. Hơn nữa có thể cung cấp hàng với số lượng rất nhiều. Mỗi bộ chỉ cần mười kim tệ, đồng thời tặng thêm năm mũi tên tinh cương ngắn.

Hầu tước Antony nhận được đáp án hắn mong muốn, rất hài lòng lui đến phía sau hầu tước đại nhân p, không nói thêm gì nữa. Chỉ cần Mạnh Hàn đồng ý bán là được. Cùng lắm thì đến lúc đó mình trở lại địa bàn của mình, tổ chức một đội buôn tới đây mua là được. Hầu tước Antony đã nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt tỏ ra rất hài lòng.

– Đương nhiên, chiếc xe này không phải là vạn năng như vậy. Nó vẫn có một vài thiếu sót nho nhỏ.

Nói xong ưu điểm, Mạnh Hàn bắt đầu giới thiệu tới khuyết điểm. Nếu muốn giới thiệu, vậy phải giới thiệu toàn phương vị. Mạnh Hàn không phải hi vọng làm một cú diệt thương. Hắn muốn chính là trong trường hợp mọi người biết rõ chiếc xe này có khuyết điểm vẫn muốn đổ xô tới mua. Mặc dù không có tiền, cũng phải khiến những quý tộc bình thường này xem nó là lý tưởng của bọn họ.

Nghe thấy Mạnh Hàn nói đến thiếu sót, rốt cuộc lực chú ý của mọi người lại càng tập trung đến trên người Mạnh Hàn, chờ Mạnh Hàn mở miệng. Mạnh Hàn cũng không cóđể mọi người đợi lâu, nhanh chóng nói:

Chiếc xe này muốn duy trì loại ma pháp chống cự này cùng với trạng thái di chuyển bình thường cần tiêu hao ma hạch. Một viên ma hạch cấp ba chỉ đủ dùng trong mười ngày. Nếu như dự định công kích, mỗi ngày nhiều nhất có thể nạp vào hai lần ma lực. Tuy nhiên, như vậy sẽ tiêu hao số ma hạch càng nhiều. Không có cách nào. Xe quá nặng, hơn mười tấn. Nếu như không dựa vào ma hạch để duy trì, mặt đường bình thường cũng sẽ bị nó ép hỏng.

Trái ngược với khi nói những đặc điểm trước đó, chỉ tiêu hao một chút ma hạch vậy có thể gọi là thiếu hụt sao? Tuy nhiên không có ai sẽ tranh luận với Mạnh Hàn về vấn đề này. Mạnh Hàn nói chỉ là nói. Mấu chốt là, giá cả mà Mạnh Hàn đưa ra.

Ba mươi vạn kim tệ? Nếu như cứ như vậy mà tính toán lên, đúng như Mạnh Hàn từng nói, không hề đắt chút nào. Mười hai ma pháp trượng phong ấn ma pháp cấp sáu, gần như đã có thể giá trị chí ít sáu vạn kim tệ. Có thể phòng ngự ma pháp cấp bảy, chí ít đã giá trị mười vạn. Ngay cả các thân binh của Mạnh Hàn sử dụng cường nỏ và đấu khí vẫn không thể tổn thương xe. Cái này phải giá trị mười vạn cũng không thành vấn đề. Sau đó, xe còn có thể bay. Dưới vài tình huống còn có thể tách xa ra khỏi chiến đoàn. Trừ phi kẻ địch có ma pháp sư có thể phóng thích ma pháp cấp tám đến công kích. Nhưng nếu như có kẻ địch cường đại như vậy, ngồi ở trong xe hay ở chỗ khác, thì có gì khác nhau? Chỉ điểm này, chí ít đã có giá trị 3 vạn kim tệ.

Số lượng những kim tệ này gộp lại, đã là ba mươi vạn kim tệ. Đây là còn chưa tính tới những trang trí sa hoa trong xe. Quan trọng hơn là, chiếc xe này chỉ cần một ma pháp học đồ đã có thể ở bên trong khống chế. Cho dù thân là quý tộc, tìm một ma đạo sư cao cấp cũng là chuyện tương đối khó khăn. Tuy nhiên, tìm một ma pháp học đồ lại dễ như trở bàn tay. Nếu như muốn nghiên cứu tỉ mỉ về ma pháp trong đó, cho dù Mạnh Hàn nâng giá lại cao gấp đôi, cũng sẽ không có người nào dị nghị.

– Ta đặt một chiếc!

Trong lúc tất cả mọi người đang kinh hãi cảm thán về xe ngựa sa hoa và sự an toàn của nó, hầu tước đại nhân đã đã lớn tiếng mở miệng nói. Vừa nói, hầu tước đại nhân còn vừa nhìn Đại điện hạ thị uy. Dường như hầu tước đại nhân đang chờ hắn cũng mở miệng đặt một chiếc cho mình.

Không thể nghi ngờ hầu tước đại nhân đã phải thất vọng. Đúng như Mạnh Hàn từng nói, Đại điện hạ đang cân nhắc, mình rốt cuộc có cam lòng từ bỏ ba mươi vạn kim tệ để đổi lấy một chiếc xe ngựa như vậy hay không? Không thể nghi ngờ chiếc xe này thật sự có thể giá trị nhiều như vậy. Có lẽ Đại điện hạ khẽ cắn răng, vẫn có thể đập nồi bán sắt tập hợp ra ba mươi vạn ngàn kim tệ. Nhưng so với hầu tước đại nhân giàu nứt đố đổ vách, hắn còn kém xa.

– Vậy đại nhân lại nợ ta thêm ba mươi vạn kim tệ.

Mạnh Hàn hướng về phía hầu tước đại nhân dùng tay ra dấu, ý tứ là 93 vạn 5 ngàn kim tệ. Đây là kể cả số lượng Mạnh Hàn đã bán ra thi thể những quý tộc kia thi thể và hầu tước Antony trước đó. Nếu như tính luôn cả hơn sáu vạn kim tệ do những quý tộc kia đặt hàng binh khí, chỉ ngay trong chiến tranh lần này, Mạnh Hàn làm thành một vụ làm ăn giá trị trăm vạn kim tệ.

Đối với Mạnh Hàn mà nói, cuộc chiến tranh này quả thực là hoàn toàn thắng lợi. Thu vào một trăm vạn kim tệ, còn có một tước vị bá tước, và một lãnh địa sa mạc rộng lớn. Còn có người nào có thể phát tài trong chiến tranh hơn hắn được sao? Có thể trên phương diện chính trị, hầu tước đại nhân nhận được nhiều hơn. Nhưng nói riêng về người giàu có nhất, vẫn phải nói tới Mạnh Hàn.

– Xe của ngươi có thể bán cho người bên ngoài Công quốc hay không?

Ngay sau khi Mạnh Hàn nói xong những lời này, hầu tước Antony đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn vừa mở miệng, lại khiến tất cả mọi người chú ý. Hiện tại hắn chỉ là tù binh, là quý tộc, hắn có quyền được chuộc lại. Hơn nữa người nhà của hắn nhất định sẽ chuộc hắn. Hiện tại hầu tước Antony chỉ muốn biết, mình có cơ hội này hay không mà thôi.

– Đối với ta mà nói, kim tệ chính là kim tệ, cũng không phân chia là kim tệ bên trong Công quốc hay kim tệ bên ngoài Công quốc!

Mạnh Hàn nhìn về phía hầu tước Antony rất nghiêm túc biểu đạt quan điểm của mình, tương tự cũng trình bày đáp án của mình đối với vấn đề này:

– Tuy nhiên, ta buôn bán, bình thường không chịu trách nhiệm giao hàng tới cửa. Muốn mua, vậy tự mình đi tới Hoàng Sa Thành để lấy hàng!

– Còn tên nỏ của ngươi thì sao? Có bán hay không?

Hầu tước Antony đã sớm phát hiện các thân vệ của Mạnh Hàn có những cung nỏ không tầm thường. Tuy nhiên hầu tước Antony rất ngạc nhiên chính là không ngờ không có ai hỏi. Hắn chỉ có thể tự mình hỏi thăm. Nhưng hắn lập tức phát hiện ra, những người khác cũng rất quan tâm tới vấn đề này.

Các thân vệ của Mạnh Hàn sử dụng nỏ kim loại gấp. Bên trong Công quốc, nỏ kim loại gấp đã có tiếng về uy lực cường đại. Nhưng tới nay vẫn chưa có người nào mở miệng hỏi dò. Có thể tất cả mọi người đều có cùng một tâm tư. Thứ sắc bén như vậy, nếu như mình có, tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhận được. Chính bởi vì ăn ý như vậy, trái lại không có ai đi hỏi Mạnh Hàn giá về nỏ kim loại. Ngược lại là khiến một người ngoại quốc hỏi.

– Bán!

Mạnh Hàn không chút do dự, thẳng thắn dứt khoát trả lời:

– Tuy nhiên, bởi vì loại nỏ này liên quan đến vấn đề công nghệ phức tạp và vấn đề vật liệu hiếm có lại đắt giá, cho nên giá cả có hơi cao. Được rồi, ta thừa nhận, quá đắt. Ta nghĩ về điểm này tất cả mọi người có thể hiểu được. Cho nên ta đưa ra một loại khác. Đó chính là loại nỏ này với phiên bản đời trước. Nó ngoại trừ không thể gấp lại và có chút tiêu hao khí lực ra, uy lực so với cái này chỉ mạnh không yếu hơn. Hơn nữa có thể cung cấp hàng với số lượng rất nhiều. Mỗi bộ chỉ cần mười kim tệ, đồng thời tặng thêm năm mũi tên tinh cương ngắn.

Hầu tước Antony nhận được đáp án hắn mong muốn, rất hài lòng lui đến phía sau hầu tước đại nhân p, không nói thêm gì nữa. Chỉ cần Mạnh Hàn đồng ý bán là được. Cùng lắm thì đến lúc đó mình trở lại địa bàn của mình, tổ chức một đội buôn tới đây mua là được. Hầu tước Antony đã nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt tỏ ra rất hài lòng.

Chọn tập
Bình luận