Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 923: Quy tắc của nghiệp đoàn

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Phó hội trưởng Jerome dùng quyển sách mặt phẳng chiếu của đại nhân, chế tạo ra một quyển sách ma pháp.

Khải Văn tiên sinh hưng phấn nhìn về phía Mạnh Hàn thuật lại chuyện sau khi hắn trở lại nghiệp đoàn ma pháp sư:

– Đã tiến hành thí nghiệm tại một nơi nào đó đã ngăn cách không để cho cường giả bên ngoài cảm ứng được bất kỳ sóng chấn động ma pháp.

– Thái độ trên mặt bọn họ nhất định sẽ rất đặc sắc!

Mạnh Hàn nghe xong, khẽ cười nói. Đối với hiệu quả ma pháp, hắn đã không cần phải suy đoán nữa. Hắn chỉ muốn biết thái độ trên mặt những gia hỏa kia.

-Đại nhân hoàn toàn không muốn biết uy lực ma pháp sao?

Khải Văn tiên sinh cảm thấy kỳ quái hỏi. Trước đó Mạnh Hàn cũng không nói với hắn đã từng thử nghiệm uy lực ở nơi nào đó. Khải Văn tiên sinh chỉ biết, cho dù là Mạnh Hàn, chế tạo một quyển sách mặt phẳng chiếu cấp sáu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

– Uy lực ma pháp, Tinh Linh tộc đã từng thử tại một nơi nào đó.

Mạnh Hàn rốt cuộc nói ra với Khải Văn tiên sinh chuyện này. Đổi lại chính là sự khiếp sợ của Khải Văn tiên sinh.

– Lần trước ma pháp cấp chín của Tinh Linh tộc là dùng quyển sách mặt phẳng chiếu của đại nhân để chế tạo sao?

Khải Văn tiên sinh trực tiếp sợ hết hồn. Lần trước ma pháp cấp chín tạo ra chấn động khủng bố, quả thực khiến tất cả mọi người trong nghiệp đoàn ma pháp sư đều phát điên. Bọn họ chỉ có thể suy đoán là do Pháp thần các hạ Tinh Linh tộc gây nên, nhưng vẫn không dám khẳng định. Bây giờ nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, bảo Khải Văn tiên sinh có thể nào không khiếp sợ cho được?

Trên người hầu tước đại nhân còn có bao nhiêu bí mật nữa?

Khải Văn tiên sinh đã không mấy quan tâm về điểm này. Hắn chỉ nhớ rõ, vào thời điểm mình thất vọng nhất, hầu tước đại nhân đã lựa chọn hắn, thậm chí để cho hắn khôi phục ma lực, đại nhân đã để Tinh Linh tộc bóc lột.

Chỉ dựa vào điểm này, Khải Văn tiên sinh đã không có bất kỳ lý do gì để căm thù Mạnh Hàn. Cho dù thời điểm những người khác bên trong nghiệp đoàn luôn công kích đối với Mạnh Hàn, Khải Văn tiên sinh vẫn luôn giữ gìn.

– Không trách được trong lòng đại nhân đã có dự tính trước như vậy.

Cuối cùng Khải Văn tiên sinh đã rõ ràng, tại sao cho dù Mạnh Hàn đối mặt với một vị Pháp Thánh bí mật, vẫn có thể ung dung giải quyết được. Cho dù là Pháp Thánh, cũng không thể nào chống lại ma pháp uy lực cấp chín.

Lâm Kỳ mất tích hoàn toàn không oan uổng. Hơn nữa, từ sau khi Pháp Thánh Jerome chứng minh uy lực của quyển sách kia, Pháp Thánh Lâm Kỳ mất tích đã không còn là vấn đề quan trọng nữa. Không ai còn quan tâm tới hắn.

Để gặp mặt hai vị phó hội trưởng đại nhân, Mạnh Hàn vẫn lựa chọn trong văn phòng đã giải quyết Pháp Thánh Lâm Kỳ lần trước. Ở bên trong nghiệp đoàn ma pháp sư, Mạnh Hàn cần bằng hữu. Cho nên, nhìn thấy thời điểm Pháp Thánh Jerome, Mạnh Hàn vẫn lễ phép đứng dậy nghênh đón. Chỉ có điều, đối với Reynold Pháp Thánh, thái độ của Mạnh Hàn đã không thể nhiệt tình như vậy.

– Hoan nghênh đi tới Hoàng Kim Thành của ta, Jerome các hạ tôn kính.

Lễ nghi của Mạnh Hàn rất chu đáo, nhưng chỉ nhằm vào Pháp Thánh Jerome. Pháp Thánh Reynold ở bên cạnh đã bị hắn trực tiếp lãng quên.

– Hừ! Antonio ma pháp học đồ. Ta nhớ, lần trước ta đã từng phân công cho ngươi một nhiệm vụ. Bây giờ ngươi hoàn thành thế nào rồi?

Reynold hết sức bất mãn đối với thái độ của Mạnh Hàn. Vừa gặp mặt hắn đã muốn hạ uy phong của Mạnh Hàn:

– Ở bên trong nghiệp đoàn, một gia hỏa ngay cả nhiệm vụ cơ bản nhất cũng không thể hoàn thành, không có tư cách là thành viên nghiệp đoàn ma pháp sư.

– Reynold tiên sinh nói chính là vịnh ngâm Tinh Linh Vương?

Mạnh Hàn nở nụ cười, thản nhiên không để ý tới lời chỉ trích của hắn:

– Xin lỗi, ta cũng không tìm được.

Vịnh ngâm Tinh Linh Vương, đặt ở Tinh Linh tộc cũng là một bảo vật vô cùng hiếm thấy, Mạnh Hàn làm sao có khả năng dễ dàng tìm thấy được. Huống hồ, cho dù Mạnh Hàn có, tại sao phải cho Reynold.

– Nói cách khác, ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, đúng không!

Phó hội trưởng Reynold tức giận trước thái độ của Mạnh Hàn nên có chút thất thố:

– Có lẽ, Antonio ma pháp học đồ, ngươi sẽ không thể không mất đi tư cách là thành viên nghiệp đoàn ma pháp sư.

– Ta không có tìm được vịnh ngâm Tinh Linh Vương. Chỉ có điều, ta tìm được một đại vịnh ngâm Tinh Linh Vương.

Mạnh Hàn vươn ngón tay ra. Bên trên đó lộ ra một chiếc nhẫn hoa lệ. Mạnh Hàn biết được bọn họ muốn tới đây, hắn đã cố ý nhờ Jessyca mang từ bên kia qua:

– Hiệu quả tốt gấp hai lần so với vịnh ngâm Tinh Linh Vương.

– Giao ra đây!

Nhìn thấy chiếc nhẫn này, cho dù là Pháp Thánh Reynold, trong mắt cũng phát ra hào quang. Vịnh ngâm Tinh Linh Vương đã có thể tăng cường uy lực ma pháp lên gấp 20%, lại gia tăng gấp đôi. Đó chính là 40%. Thứ như vậy, cho một Pháp Thánh quả thực chính là thần khí.

– Không, Reynold tiên sinh!

Mạnh Hàn lắc đầu:

– Đó cũng không phải nhiệm vụ tiên sinh đã nói. Đồng thời, ta đối với tư cách hội viên nghiệp đoàn ma pháp sư, đã không có hứng thú.

Mạnh Hàn trả lời, khiến trong ánh mắt Reynold gần như phát ra ánh lửa được. Một ma pháp học đồ nho nhỏ đối mặt với một vị Pháp Thánh các hạ lại trả lời như vậy sao? Nếu không cho Mạnh Hàn một chút giáo huấn, đây quả thực là trực tiếp khiến nghiệp đoàn ma pháp sư mất một phần lớn mặt mũi sao? Chuyện này có thể nhịn, hay không thể nhịn?

– Đây là tự ngươi nói. Antonio ma pháp học đồ.

Reynold nổi giận đùng đùng nói:

– Ta lấy thân phận phó hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp sư tuyên bố bây giờ, ngươi đã bị trục xuất ra khỏi nghiệp đoàn ma pháp sư, không còn là một thành viên nghiệp đoàn ma pháp sư nữa.

– Không sao. Ta cũng đã sớm nói.

Mạnh Hàn mở hai tay ra, nhún vai, làm ra một bộ dạng không để ý.

Hiện tại với trình độ của Mạnh Hàn đã không cần mua sách ma pháp từ nghiệp đoàn ma pháp sư nữa. Có tư cách này hay không, đúng như Mạnh Hàn đã nói, thực sự không đáng kể.

Ngược lại không còn thân phận này, nghiệp đoàn ma pháp sư cũng không thể lấy lý do hắn là thành viên nghiệp đoàn, yêu cầu Mạnh Hàn đưa ra chút cống hiến. Ví dụ như đưa quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu lên.

– Ngươi không để ý, ta đương nhiên cũng không thể để ý!

Trên mặt Reynold cũng lộ ra một nụ cười mỉm:

– Chỉ có điều, ta quên nói với ngươi, Antonio ma pháp học đồ, người bị trục xuất ra khỏi nghiệp đoàn ma pháp sư, nghiệp đoàn ma pháp sư có quyền đoạt tất cả những gì hắn học được tại nghiệp đoàn ma pháp sư.

– Đoạt về?

Mạnh Hàn bật cười, hỏi:

– Đoạt về bằng cách nào?

– Nói ra phương pháp ngươi chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu, sau đó phế bỏ tất cả tu vi ma pháp.

Reynold rốt cuộc cười gằn:

– Sau đó tất cả tài sản sung công để bồi thường!

Nói xong những lời này, Reynold thoáng nhìn qua Pháp Thánh Jerome đang muốn nói điều gì đó, cười lạnh nói:

– Jerome hẳn biết rất rõ ràng, nghiệp đoàn có quy định như thế hay không. Đúng không, Jerome?

– Ta từ chưa từng nghe nói có quy định như thế!

Khải Văn tiên sinh gần như là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

– Phó hội trưởng Jerome dùng quyển sách mặt phẳng chiếu của đại nhân, chế tạo ra một quyển sách ma pháp.

Khải Văn tiên sinh hưng phấn nhìn về phía Mạnh Hàn thuật lại chuyện sau khi hắn trở lại nghiệp đoàn ma pháp sư:

– Đã tiến hành thí nghiệm tại một nơi nào đó đã ngăn cách không để cho cường giả bên ngoài cảm ứng được bất kỳ sóng chấn động ma pháp.

– Thái độ trên mặt bọn họ nhất định sẽ rất đặc sắc!

Mạnh Hàn nghe xong, khẽ cười nói. Đối với hiệu quả ma pháp, hắn đã không cần phải suy đoán nữa. Hắn chỉ muốn biết thái độ trên mặt những gia hỏa kia.

-Đại nhân hoàn toàn không muốn biết uy lực ma pháp sao?

Khải Văn tiên sinh cảm thấy kỳ quái hỏi. Trước đó Mạnh Hàn cũng không nói với hắn đã từng thử nghiệm uy lực ở nơi nào đó. Khải Văn tiên sinh chỉ biết, cho dù là Mạnh Hàn, chế tạo một quyển sách mặt phẳng chiếu cấp sáu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

– Uy lực ma pháp, Tinh Linh tộc đã từng thử tại một nơi nào đó.

Mạnh Hàn rốt cuộc nói ra với Khải Văn tiên sinh chuyện này. Đổi lại chính là sự khiếp sợ của Khải Văn tiên sinh.

– Lần trước ma pháp cấp chín của Tinh Linh tộc là dùng quyển sách mặt phẳng chiếu của đại nhân để chế tạo sao?

Khải Văn tiên sinh trực tiếp sợ hết hồn. Lần trước ma pháp cấp chín tạo ra chấn động khủng bố, quả thực khiến tất cả mọi người trong nghiệp đoàn ma pháp sư đều phát điên. Bọn họ chỉ có thể suy đoán là do Pháp thần các hạ Tinh Linh tộc gây nên, nhưng vẫn không dám khẳng định. Bây giờ nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, bảo Khải Văn tiên sinh có thể nào không khiếp sợ cho được?

Trên người hầu tước đại nhân còn có bao nhiêu bí mật nữa?

Khải Văn tiên sinh đã không mấy quan tâm về điểm này. Hắn chỉ nhớ rõ, vào thời điểm mình thất vọng nhất, hầu tước đại nhân đã lựa chọn hắn, thậm chí để cho hắn khôi phục ma lực, đại nhân đã để Tinh Linh tộc bóc lột.

Chỉ dựa vào điểm này, Khải Văn tiên sinh đã không có bất kỳ lý do gì để căm thù Mạnh Hàn. Cho dù thời điểm những người khác bên trong nghiệp đoàn luôn công kích đối với Mạnh Hàn, Khải Văn tiên sinh vẫn luôn giữ gìn.

– Không trách được trong lòng đại nhân đã có dự tính trước như vậy.

Cuối cùng Khải Văn tiên sinh đã rõ ràng, tại sao cho dù Mạnh Hàn đối mặt với một vị Pháp Thánh bí mật, vẫn có thể ung dung giải quyết được. Cho dù là Pháp Thánh, cũng không thể nào chống lại ma pháp uy lực cấp chín.

Lâm Kỳ mất tích hoàn toàn không oan uổng. Hơn nữa, từ sau khi Pháp Thánh Jerome chứng minh uy lực của quyển sách kia, Pháp Thánh Lâm Kỳ mất tích đã không còn là vấn đề quan trọng nữa. Không ai còn quan tâm tới hắn.

Để gặp mặt hai vị phó hội trưởng đại nhân, Mạnh Hàn vẫn lựa chọn trong văn phòng đã giải quyết Pháp Thánh Lâm Kỳ lần trước. Ở bên trong nghiệp đoàn ma pháp sư, Mạnh Hàn cần bằng hữu. Cho nên, nhìn thấy thời điểm Pháp Thánh Jerome, Mạnh Hàn vẫn lễ phép đứng dậy nghênh đón. Chỉ có điều, đối với Reynold Pháp Thánh, thái độ của Mạnh Hàn đã không thể nhiệt tình như vậy.

– Hoan nghênh đi tới Hoàng Kim Thành của ta, Jerome các hạ tôn kính.

Lễ nghi của Mạnh Hàn rất chu đáo, nhưng chỉ nhằm vào Pháp Thánh Jerome. Pháp Thánh Reynold ở bên cạnh đã bị hắn trực tiếp lãng quên.

– Hừ! Antonio ma pháp học đồ. Ta nhớ, lần trước ta đã từng phân công cho ngươi một nhiệm vụ. Bây giờ ngươi hoàn thành thế nào rồi?

Reynold hết sức bất mãn đối với thái độ của Mạnh Hàn. Vừa gặp mặt hắn đã muốn hạ uy phong của Mạnh Hàn:

– Ở bên trong nghiệp đoàn, một gia hỏa ngay cả nhiệm vụ cơ bản nhất cũng không thể hoàn thành, không có tư cách là thành viên nghiệp đoàn ma pháp sư.

– Reynold tiên sinh nói chính là vịnh ngâm Tinh Linh Vương?

Mạnh Hàn nở nụ cười, thản nhiên không để ý tới lời chỉ trích của hắn:

– Xin lỗi, ta cũng không tìm được.

Vịnh ngâm Tinh Linh Vương, đặt ở Tinh Linh tộc cũng là một bảo vật vô cùng hiếm thấy, Mạnh Hàn làm sao có khả năng dễ dàng tìm thấy được. Huống hồ, cho dù Mạnh Hàn có, tại sao phải cho Reynold.

– Nói cách khác, ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, đúng không!

Phó hội trưởng Reynold tức giận trước thái độ của Mạnh Hàn nên có chút thất thố:

– Có lẽ, Antonio ma pháp học đồ, ngươi sẽ không thể không mất đi tư cách là thành viên nghiệp đoàn ma pháp sư.

– Ta không có tìm được vịnh ngâm Tinh Linh Vương. Chỉ có điều, ta tìm được một đại vịnh ngâm Tinh Linh Vương.

Mạnh Hàn vươn ngón tay ra. Bên trên đó lộ ra một chiếc nhẫn hoa lệ. Mạnh Hàn biết được bọn họ muốn tới đây, hắn đã cố ý nhờ Jessyca mang từ bên kia qua:

– Hiệu quả tốt gấp hai lần so với vịnh ngâm Tinh Linh Vương.

– Giao ra đây!

Nhìn thấy chiếc nhẫn này, cho dù là Pháp Thánh Reynold, trong mắt cũng phát ra hào quang. Vịnh ngâm Tinh Linh Vương đã có thể tăng cường uy lực ma pháp lên gấp 20%, lại gia tăng gấp đôi. Đó chính là 40%. Thứ như vậy, cho một Pháp Thánh quả thực chính là thần khí.

– Không, Reynold tiên sinh!

Mạnh Hàn lắc đầu:

– Đó cũng không phải nhiệm vụ tiên sinh đã nói. Đồng thời, ta đối với tư cách hội viên nghiệp đoàn ma pháp sư, đã không có hứng thú.

Mạnh Hàn trả lời, khiến trong ánh mắt Reynold gần như phát ra ánh lửa được. Một ma pháp học đồ nho nhỏ đối mặt với một vị Pháp Thánh các hạ lại trả lời như vậy sao? Nếu không cho Mạnh Hàn một chút giáo huấn, đây quả thực là trực tiếp khiến nghiệp đoàn ma pháp sư mất một phần lớn mặt mũi sao? Chuyện này có thể nhịn, hay không thể nhịn?

– Đây là tự ngươi nói. Antonio ma pháp học đồ.

Reynold nổi giận đùng đùng nói:

– Ta lấy thân phận phó hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp sư tuyên bố bây giờ, ngươi đã bị trục xuất ra khỏi nghiệp đoàn ma pháp sư, không còn là một thành viên nghiệp đoàn ma pháp sư nữa.

– Không sao. Ta cũng đã sớm nói.

Mạnh Hàn mở hai tay ra, nhún vai, làm ra một bộ dạng không để ý.

Hiện tại với trình độ của Mạnh Hàn đã không cần mua sách ma pháp từ nghiệp đoàn ma pháp sư nữa. Có tư cách này hay không, đúng như Mạnh Hàn đã nói, thực sự không đáng kể.

Ngược lại không còn thân phận này, nghiệp đoàn ma pháp sư cũng không thể lấy lý do hắn là thành viên nghiệp đoàn, yêu cầu Mạnh Hàn đưa ra chút cống hiến. Ví dụ như đưa quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu lên.

– Ngươi không để ý, ta đương nhiên cũng không thể để ý!

Trên mặt Reynold cũng lộ ra một nụ cười mỉm:

– Chỉ có điều, ta quên nói với ngươi, Antonio ma pháp học đồ, người bị trục xuất ra khỏi nghiệp đoàn ma pháp sư, nghiệp đoàn ma pháp sư có quyền đoạt tất cả những gì hắn học được tại nghiệp đoàn ma pháp sư.

– Đoạt về?

Mạnh Hàn bật cười, hỏi:

– Đoạt về bằng cách nào?

– Nói ra phương pháp ngươi chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu, sau đó phế bỏ tất cả tu vi ma pháp.

Reynold rốt cuộc cười gằn:

– Sau đó tất cả tài sản sung công để bồi thường!

Nói xong những lời này, Reynold thoáng nhìn qua Pháp Thánh Jerome đang muốn nói điều gì đó, cười lạnh nói:

– Jerome hẳn biết rất rõ ràng, nghiệp đoàn có quy định như thế hay không. Đúng không, Jerome?

– Ta từ chưa từng nghe nói có quy định như thế!

Khải Văn tiên sinh gần như là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

Chọn tập
Bình luận