Hai tiểu thị nữ Demi và Diana nhìn lãnh chúa đại nhân bắt đầu bận rộn, bản thân mình lại không giúp đỡ được gì. Hai người nhìn nhau, ra dấu tay mấy cái, sau đó đứng ở chỗ cách đó không xa, chờ đợi lãnh chúa đại nhân có thể phân phó bất kỳ lúc nào.
Grace xem một hồi, không biết vị lãnh chúa đại nhân này đang bận bịu cái gì. Thấy hai người thị nữ cũng tỏ ra rất an phận, nàng cũng không nói lời nào. Sau khi hỏi thăm các nàng một chút, Grace cũng rời đi.
– Ngày mai là ngày đám người Elyse đi chợ đúng không?
Nhận được thứ mình muốn, Mạnh Hàn hứng thú bừng bừng hỏi Demi:
– Nói cho Elyse biết một chút, ngày mai ta sẽ đi cùng với bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hàn và Elyse và đoàn người vận chuyển gỗ lên đường đi tới chợ. Tất cả mọi người không có ăn cơm, Mạnh Hàn cũng không tiện ăn một mình. Hắn nhịn đói lên đường.
Chợ cách nơi này có một ngày đi đường. Những chiếc xe hai bánh đẩy gỗ nặng, đi cũng không nhanh. Những thanh niên trai tráng chịu trách nhiệm vận chuyển, xem ra y phục trên người còn khá hơn một chút. Elyse cũng giống như thế. Chỉ có điều, tất cả mọi người đều gầy yếu.
Mạnh Hàn hiểu rõ, quần áo mặc tốt như vậy là cho người khác xem. Nếu như mặc quá rách nát, chắc hẳn thứ của mình cũng chẳng dễ bán. Từ một điểm này, Mạnh Hàn đã biết Elyse vẫn là một người hiểu rõ một ít về buôn bán. Chí ít nàng hiểu được tính quan trọng của vẻ bề ngoài.
Trong số hàng hóa vận chuyển cũng không có nhiều ma thú. Hơn nữa tất cả đều là một vài ma thú rất nhỏ. Phần lớn đều là gỗ. Hơn nữa xem ra đều là những khúc gỗ rất lớn. Nhìn những người với thân thể gầy yếu kia lại phải vất vả vận chuyển gỗ, Mạnh Hàn chỉ có thể thở dài. Trước khi thứ mình làm ra không có người thưởng thức, tất cả đều là lời nói suông.
Trước khi đi, Mạnh Hàn đã cố ý hỏi dò Elyse, xem rốt cuộc chợ mà các nàng đi tới có ma pháp sư hay không. Nếu như không có, chắc hẳn Mạnh Hàn làm gì cũng chỉ có thể mang về mà thôi. Thật may, Elyse nói cái trong chợ lớn kia thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài ma pháp sư xuất hiện. Tuy nhiên, cơ hội rất ít. Chỉ vì một cơ hội nhỏ nhoi này, Mạnh Hàn quyết định đi một lần.
Thời điểm bọn họ tới chợ đã là buổi tối. Dáng vẻ của đoàn người hình như rất có kinh nghiệm. Bọn họ tìm tới một góc hẻo lánh, đẩy những xe gỗ tạo thành một vòng tròn, sau đó tìm một ít củi đốt lửa làm lửa trại. Sau đó bọn họ mới dùng rau dại bỏ thêm chút lúa mạch, bắt đầu nấu cơm. Cả ngày bọn họ cũng chưa ăn cái gì. Đây là món ăn đầu tiên.
Chờ đến khi Mạnh Hàn ngồi cùng một chỗ với mọi người, cầm một chén gỗ vỡ múc rau dại luộc định ăn, Elyse mới nhớ tới, lãnh chúa đại nhân cũng có mặt trong đội ngũ.
Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy từ cái bọc bên người ra một cái bánh mì lúa mạch thô đưa cho lãnh chúa đại nhân.
Thời khắc thế này, Mạnh Hàn sao có thể một mình ăn cái bánh mì này. Cầm bánh mì, Mạnh Hàn không hề nghĩ ngợi liền bẻ cho mỗi người vận chuyển gỗ một miếng nhỏ bỏ vào trong bát của bọn họ. Một cái bánh mì, năm mươi người mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu. Cuối cùng sau khi cũng cho vào trong bát của Elyse và của mình một miếng tương tự, Mạnh Hàn mới vỗ vỗ tay, nâng bát lên chậm rãi thưởng thức.
Thời điểm Mạnh Hàn chia bánh mì cho mọi người, mọi người đều có vẻ choáng váng. Tất cả ngồi nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Mạnh Hàn, không một người nào nói gì. Elyse càng không thể nào hiểu được. Thực sự nàng nghĩ không ra, tại sao một quý tộc lại đối xử với bọn họ những cặp sinh đôi bị nguyền rủa như vậy.
– Ăn đi. Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai bán với giá tốt.
Mạnh Hàn đương nhiên phát hiện ra tình hình như vậy. Hắn uống một hớp rau luộc thực sự không có vị gì, sau đó đánh tiếng với mọi người. Lúc này mọi người mới đang thừ người ra mới phục hồi lại tinh thần.
Vẫn không có một người nào nói chuyện. Trên thực tế mọi người cũng không biết nên nói cái gì. Và đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn. Cũng không ai biết tính tình của hắn thế nào. Tuy nhiên, tình hình vừa rồi lại khiến trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng ấm áp.
– Đại nhân, chợ bên kia có lữ quán.
Cuối cùng, vẫn là Elyse phát hiện lãnh chúa đại nhân lại có ý định ngủ ngoài trời cùng với mọi người, lúc này nàng không thể không đứng ra nói chuyện.
– Không cần. Ngủ cùng một chỗ với mọi người rất tốt.
Mạnh Hàn mỉm cười, nhìn về phía Elyse khoát tay áo:
– Các ngươi ở bên ngoài, một mình ta ngủ trong lữ quán, ta sẽ ngủ không được. Như vậy vẫn náo nhiệt hơn một chút.
Mạnh Hàn luôn ước mơ ngày mai sẽ gặp may. Nhưng hắn cũng lo lắng nhỡ không gặp được ma pháp sư, hoặc là đối phương căn bản không thèm khát gì đối với thứ này của hắn thì sao?
Nói chung, tất cả đều phải chờ ngày mai khai trương mới có thể kết luận được. Bởi vì lo lắng, lại ước mơ, Mạnh Hàn thức đến lúc trời rất khuya, vẫn không thể tiến vào mộng đẹp.
Elyse thực sự không thể tin tưởng được. Không ngờ vị lãnh chúa đại nhân này lại cùng mọi người ngủ ở ngoài trời. Ban đầu nàng tưởng rằng Mạnh Hàn là tên lừa đảo. Sau đó nàng phát hiện hắn không phải như nàng tưởng tượng. Nhưng đến bây giờ, nàng càng nhìn thấy biểu hiện quái dị lãnh chúa đại nhân nàng lại càng cảm thấy không thể nào hiểu được.
Trên thực tế, trong vòng tròn do những chiếc xe chở gỗ đơn sơ này vây thành, không có một người nào có thể ngủ yên. Một nhóm người đều không ngừng trằn trọc trở mình. Cảm giác duy nhất không giống chính là chút lửa trại hình như ấm hơn rất nhiều so với trước đây. Điều này khiến những người nằm bên trong đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Sáng sớm, chợ đã bắt đầu mở. Đám người Elyse gần như phải mất cả ngày ở đây, mới có thể bán được những thứ này đi. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất kỳ quái. Lẽ nào đám người Elyse giao dịch nhiều lần như vậy, ngay cả một người mua cố định cũng không có hay sao?
Vẫn là Elyse giải thích lý do cho hắn biết. Vì nguyền rủa của các cặp sinh đôi, ở khắp nơi trên thế giới này đều kiêng kị đối với bọn họ. Cái chợ này cho phép bọn họ tiến vào, xem như đã cho bọn họ một ân huệ lớn. Cho nên, trên phương diện giá cả, Elyse đã phải trả giá rất lớn.
Trên thực tế, chất lượng gỗ ở biên giới của rừng rậm Tinh Linh cũng vô cùng tốt. Mạnh Hàn nhìn thấy những khúc gỗ này, mỗi khúc đều thẳng tắp to lớn. Trong mắt hắn, đây là thứ gỗ rất tốt. Nhưng trong mắt những người khác ở chỗ này, lại là cơ hội cho bọn họ kiếm tiền. Cho nên, bọn họ sẽ không cố định thu mua gỗ của đám người Elyse. Không nói tới chuyện ép giá, bọn họ đều chỉ mua lẻ. Bọn họ còn muốn những người này chịu trách nhiệm vận chuyển tới nơi bọn họ yêu cầu.
Hai tiểu thị nữ Demi và Diana nhìn lãnh chúa đại nhân bắt đầu bận rộn, bản thân mình lại không giúp đỡ được gì. Hai người nhìn nhau, ra dấu tay mấy cái, sau đó đứng ở chỗ cách đó không xa, chờ đợi lãnh chúa đại nhân có thể phân phó bất kỳ lúc nào.
Grace xem một hồi, không biết vị lãnh chúa đại nhân này đang bận bịu cái gì. Thấy hai người thị nữ cũng tỏ ra rất an phận, nàng cũng không nói lời nào. Sau khi hỏi thăm các nàng một chút, Grace cũng rời đi.
– Ngày mai là ngày đám người Elyse đi chợ đúng không?
Nhận được thứ mình muốn, Mạnh Hàn hứng thú bừng bừng hỏi Demi:
– Nói cho Elyse biết một chút, ngày mai ta sẽ đi cùng với bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hàn và Elyse và đoàn người vận chuyển gỗ lên đường đi tới chợ. Tất cả mọi người không có ăn cơm, Mạnh Hàn cũng không tiện ăn một mình. Hắn nhịn đói lên đường.
Chợ cách nơi này có một ngày đi đường. Những chiếc xe hai bánh đẩy gỗ nặng, đi cũng không nhanh. Những thanh niên trai tráng chịu trách nhiệm vận chuyển, xem ra y phục trên người còn khá hơn một chút. Elyse cũng giống như thế. Chỉ có điều, tất cả mọi người đều gầy yếu.
Mạnh Hàn hiểu rõ, quần áo mặc tốt như vậy là cho người khác xem. Nếu như mặc quá rách nát, chắc hẳn thứ của mình cũng chẳng dễ bán. Từ một điểm này, Mạnh Hàn đã biết Elyse vẫn là một người hiểu rõ một ít về buôn bán. Chí ít nàng hiểu được tính quan trọng của vẻ bề ngoài.
Trong số hàng hóa vận chuyển cũng không có nhiều ma thú. Hơn nữa tất cả đều là một vài ma thú rất nhỏ. Phần lớn đều là gỗ. Hơn nữa xem ra đều là những khúc gỗ rất lớn. Nhìn những người với thân thể gầy yếu kia lại phải vất vả vận chuyển gỗ, Mạnh Hàn chỉ có thể thở dài. Trước khi thứ mình làm ra không có người thưởng thức, tất cả đều là lời nói suông.
Trước khi đi, Mạnh Hàn đã cố ý hỏi dò Elyse, xem rốt cuộc chợ mà các nàng đi tới có ma pháp sư hay không. Nếu như không có, chắc hẳn Mạnh Hàn làm gì cũng chỉ có thể mang về mà thôi. Thật may, Elyse nói cái trong chợ lớn kia thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài ma pháp sư xuất hiện. Tuy nhiên, cơ hội rất ít. Chỉ vì một cơ hội nhỏ nhoi này, Mạnh Hàn quyết định đi một lần.
Thời điểm bọn họ tới chợ đã là buổi tối. Dáng vẻ của đoàn người hình như rất có kinh nghiệm. Bọn họ tìm tới một góc hẻo lánh, đẩy những xe gỗ tạo thành một vòng tròn, sau đó tìm một ít củi đốt lửa làm lửa trại. Sau đó bọn họ mới dùng rau dại bỏ thêm chút lúa mạch, bắt đầu nấu cơm. Cả ngày bọn họ cũng chưa ăn cái gì. Đây là món ăn đầu tiên.
Chờ đến khi Mạnh Hàn ngồi cùng một chỗ với mọi người, cầm một chén gỗ vỡ múc rau dại luộc định ăn, Elyse mới nhớ tới, lãnh chúa đại nhân cũng có mặt trong đội ngũ.
Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy từ cái bọc bên người ra một cái bánh mì lúa mạch thô đưa cho lãnh chúa đại nhân.
Thời khắc thế này, Mạnh Hàn sao có thể một mình ăn cái bánh mì này. Cầm bánh mì, Mạnh Hàn không hề nghĩ ngợi liền bẻ cho mỗi người vận chuyển gỗ một miếng nhỏ bỏ vào trong bát của bọn họ. Một cái bánh mì, năm mươi người mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu. Cuối cùng sau khi cũng cho vào trong bát của Elyse và của mình một miếng tương tự, Mạnh Hàn mới vỗ vỗ tay, nâng bát lên chậm rãi thưởng thức.
Thời điểm Mạnh Hàn chia bánh mì cho mọi người, mọi người đều có vẻ choáng váng. Tất cả ngồi nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Mạnh Hàn, không một người nào nói gì. Elyse càng không thể nào hiểu được. Thực sự nàng nghĩ không ra, tại sao một quý tộc lại đối xử với bọn họ những cặp sinh đôi bị nguyền rủa như vậy.
– Ăn đi. Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai bán với giá tốt.
Mạnh Hàn đương nhiên phát hiện ra tình hình như vậy. Hắn uống một hớp rau luộc thực sự không có vị gì, sau đó đánh tiếng với mọi người. Lúc này mọi người mới đang thừ người ra mới phục hồi lại tinh thần.
Vẫn không có một người nào nói chuyện. Trên thực tế mọi người cũng không biết nên nói cái gì. Và đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn. Cũng không ai biết tính tình của hắn thế nào. Tuy nhiên, tình hình vừa rồi lại khiến trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng ấm áp.
– Đại nhân, chợ bên kia có lữ quán.
Cuối cùng, vẫn là Elyse phát hiện lãnh chúa đại nhân lại có ý định ngủ ngoài trời cùng với mọi người, lúc này nàng không thể không đứng ra nói chuyện.
– Không cần. Ngủ cùng một chỗ với mọi người rất tốt.
Mạnh Hàn mỉm cười, nhìn về phía Elyse khoát tay áo:
– Các ngươi ở bên ngoài, một mình ta ngủ trong lữ quán, ta sẽ ngủ không được. Như vậy vẫn náo nhiệt hơn một chút.
Mạnh Hàn luôn ước mơ ngày mai sẽ gặp may. Nhưng hắn cũng lo lắng nhỡ không gặp được ma pháp sư, hoặc là đối phương căn bản không thèm khát gì đối với thứ này của hắn thì sao?
Nói chung, tất cả đều phải chờ ngày mai khai trương mới có thể kết luận được. Bởi vì lo lắng, lại ước mơ, Mạnh Hàn thức đến lúc trời rất khuya, vẫn không thể tiến vào mộng đẹp.
Elyse thực sự không thể tin tưởng được. Không ngờ vị lãnh chúa đại nhân này lại cùng mọi người ngủ ở ngoài trời. Ban đầu nàng tưởng rằng Mạnh Hàn là tên lừa đảo. Sau đó nàng phát hiện hắn không phải như nàng tưởng tượng. Nhưng đến bây giờ, nàng càng nhìn thấy biểu hiện quái dị lãnh chúa đại nhân nàng lại càng cảm thấy không thể nào hiểu được.
Trên thực tế, trong vòng tròn do những chiếc xe chở gỗ đơn sơ này vây thành, không có một người nào có thể ngủ yên. Một nhóm người đều không ngừng trằn trọc trở mình. Cảm giác duy nhất không giống chính là chút lửa trại hình như ấm hơn rất nhiều so với trước đây. Điều này khiến những người nằm bên trong đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Sáng sớm, chợ đã bắt đầu mở. Đám người Elyse gần như phải mất cả ngày ở đây, mới có thể bán được những thứ này đi. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất kỳ quái. Lẽ nào đám người Elyse giao dịch nhiều lần như vậy, ngay cả một người mua cố định cũng không có hay sao?
Vẫn là Elyse giải thích lý do cho hắn biết. Vì nguyền rủa của các cặp sinh đôi, ở khắp nơi trên thế giới này đều kiêng kị đối với bọn họ. Cái chợ này cho phép bọn họ tiến vào, xem như đã cho bọn họ một ân huệ lớn. Cho nên, trên phương diện giá cả, Elyse đã phải trả giá rất lớn.
Trên thực tế, chất lượng gỗ ở biên giới của rừng rậm Tinh Linh cũng vô cùng tốt. Mạnh Hàn nhìn thấy những khúc gỗ này, mỗi khúc đều thẳng tắp to lớn. Trong mắt hắn, đây là thứ gỗ rất tốt. Nhưng trong mắt những người khác ở chỗ này, lại là cơ hội cho bọn họ kiếm tiền. Cho nên, bọn họ sẽ không cố định thu mua gỗ của đám người Elyse. Không nói tới chuyện ép giá, bọn họ đều chỉ mua lẻ. Bọn họ còn muốn những người này chịu trách nhiệm vận chuyển tới nơi bọn họ yêu cầu.