Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 517: Luận Công Ban Thưởng

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Dù sao đi nữa bọn họ cướp đoạt chiến lợi phẩm là có thể kiếm lại được. Nhưng đối với Mạnh Hàn lại không giống như vậy. Mạnh Hàn là quý tộc, có tước vị quý tộc, tự mình tự mình xung phong liều chết ra tiền tuyến. Điều này là tấm gương trước nay chưa từng có, có thể kích thích sự đoàn kết của tất cả quân đội đoàn kết và làm hài lòng các quý tộc thống soái xung quanh. Bọn họ làm sao có thể hời hợt được?

Ban thưởng kim tệ? Nói đùa, có thể ban thưởng bao nhiêu? Với của cải của Mạnh Hàn, hắn sẽ coi trọng chút kim tệ ban thưởng đáng thương đó sao? Ban thưởng tước vị? Mạnh Hàn mới thăng Tử tước chưa tới một năm. Lẽ nào lại ban cho hắn chức vị bá tước? Cho dù hầu tước đại nhân muốn cho, Đại điện hạ cũng chắc chắn sẽ đồng ý. Cho Mạnh Hàn làm bá tước, ắt hẳn phải có lãnh địa thích hợp, lẽ nào chuyển tất cả địa bàn xung quanh Bạo Phong Thành cho Mạnh Hàn sao? Đây không phải là nói đùa chứ?

Nhưng cho dù đơn thuần chỉ vì Hoàng Sa Thành cung cấp binh khí, Đại điện hạ cũng không thể không thận trọng cân nhắc vấn đề này. Không phải hắn không muốn trực tiếp mưu đoạt sản nghiệp của Hoàng Sa Thành, nhưng hắn đã từng có mấy lần kinh nghiệm. Tất cả mọi người hiểu rõ, những của cải này chỉ có lúc giữ lại trong tay Mạnh Hàn đi ra mới là của cải. Nếu người khác đoạt lấy, nó có thể là gánh nặng.

– Tony, ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi. Chỉ cần có thể làm được, ta lập tức sẽ phê phục.

Hầu tước đại nhân khá là trực tiếp. Trước mặt thống soái Đại vương tử và các đồng liêu khác đang ở xung quanh, hầu tước đại nhân thẳng thắn bảo Mạnh Hàn đưa ra yêu cầu. Nghe thấy hầu tước đại nhân nói như vậy, bất kể là những gia hỏa lập công hay không lập công các, thời điểm ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hàn, con ngươi đều hồng.

– Tuy nhiên, tước vị chắc chắn là không được. Ngươi vừa mới tăng lên không lâu.

Hầu tước đại nhân không chờ Mạnh Hàn mở miệng, lập tức đưa ra điều kiện hạn chế, thậm chí đưa ra lý do, khiến người ta không có cách nào phản bác:

– Mặt khác, nói vậy ngươi hẳn cũng không thiếu kim tệ. Cho ngươi kim tệ là sỉ nhục ngươi. Tự ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Mỹ nữ? Nô lệ? Chỉ cần ngươi muốn cứ nói!

Hầu tước đại nhân nói như vậy, thậm chí ngay cả Đại điện hạ cũng không phản đối. Đại điện hạ ở bên kia liên tiếp gật đầu. Chỉ cần Mạnh Hàn đề nghị không quá đáng, đều có thể thỏa mãn hắn bất kỳ lúc nào.

Đề nghị như vậy vừa được đưa ra, ngay cả bản thân Mạnh Hàn cũng cảm thấy sửng sốt. Mạnh Hàn suy nghĩ một chút, dường như ngoại trừ như vậy, không có phương pháp giải quyết nào càng tốt hơn. Hình như mình thật sự quá đặc biệt. Thời điểm luận công ban thưởng cũng đã là thưởng không thể thưởng. Đây không phải là điều tốt lành gì. Mạnh Hàn thầm cảnh cáo mình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

– Được rồi. Một khi đã như vậy, ta sẽ đưa ra mấy yêu cầu.

Mạnh Hàn nhanh chóng nghĩ tới mấy biện pháp giải quyết. Hắn mở miệng nói:

– Đầu tiên, kể cả cuộc chiến đấu lần này, cũng như những cuộc chiến đấu sau này, ta đều có quyền ưu tiên mua tất cả tù binh.

Chỉ yêu cầu ưu tiên mua. Về phương diện giá cả, mọi người đều biết Mạnh Hàn rất hào phóng. Yêu cầu này không có gì là quá đáng. Bất kể là ai, bắt được tù binh nô lệ là vì cái gì? Dùng tiền nuôi sống hắn sao? Còn không phải là bán lấy tiền, bán cho ai cũng như nhau. Đối với yêu cầu này, không có ai phản đối. Thậm chí có không ít người đã thầm đưa ra quyết định, chỉ cần trên tay mình có nô lệ, dù thế nào cũng phải bán cho Mạnh Hàn một ít, xem như là một biện pháp để mọi người kết tình bằng hữu.

– Mặt khác, ta muốn một phần danh sách kỵ sĩ chính thức của mười Công quốc.

Ngay sau đó Mạnh Hàn đưa ra yêu cầu thứ hai:

– Các binh sĩ của ta anh dũng giết địch, hẳn phải có địa vị như vậy.

Yêu cầu này cũng được thông qua không hề có bất kỳ lời dị nghị nào. Đại điện hạ thậm chí vung tay lên, vô cùng hào phóng nói:

– Ngoại trừ trên công quân trên chiến trường thăng cấp, lại cho ngươi danh sách hai mươi kỵ sĩ, Tử tước đại nhân ngươi có thể ban thưởng cho thuộc hạ trung thành của ngươi bất cứ lúc nào.

Một danh hiệu kỵ sĩ mà thôi. Nếu không cần Công quốc trả bổng lộc gì, cho thì cho. Đó chẳng qua là hư danh mà thôi, có ai cần quan tâm?

– Thứ ba, ta yêu cầu học viện ma pháp Công quốc cho hai vị thị nữ của ta làm ma pháp học đồ thí luyện ma pháp!

Nếu quyết định bồi dưỡng Demi và Diana, Mạnh Hàn đương nhiên cũng không muốn bỏ gần cầu xa đi cầu nghiệp đoàn ma pháp sư hoặc là học viện ma pháp Công quốc khác. Chuyện có thể giải quyết tại Công quốc của mình, có được danh nghĩa này sẽ càng thuận tiện hơn.

– Nếu như viện trưởng Green không đồng ý, ta không ngần ngại đổi một viện trưởng khác có thể đồng ý.

Hầu tước đại nhân trước mặt một đám quý tộc, mỉm cười đưa ra lời bảo đảm này. Cho dù thân phận ma pháp sư được tôn sùng, nhưng dưới vầng ánh sáng của quý tộc, ma pháp sư vẫn bị quyền thế đè chặt ở phía dưới.

– Được rồi, trước tiên là như vậy. Sau này nghĩ ra ta sẽ lại nói sau.

Mạnh Hàn suy nghĩ một chút. Hắn không nhắc tới yêu cầu gì quá đáng. Vào lúc này, hắn cần nhất chính là giấu tài, mà không phải khiến hầu tước đại nhân xông pha chiến đấu. Biết điều một chút vẫn tốt hơn.

Ban thưởng thì ban thưởng, quân công lại không thể thiếu.

Hầu tước đại nhân lại thay thế địa vị thống soái của Đại điện hạ, lớn tiếng tuyên bố:

– Thắng lợi lần này, Tử tước đại nhân Antonio vẫn là công đầu. Về điểm này, có ai không phục?

Không ai không phục. Cho dù là người phía bên Đại điện hạ cũng đều biết. Mạnh Hàn tự mình dẫn theo hai trăm thân vệ của hắn, xông thẳng vào quân doanh của địch gồm sáu ngàn kỵ binh tinh nhuệ. Mặc dù là đánh lén, mặc dù Mạnh Hàn vẫn ngồi ở trong chiếc xe ngựa sa hoa của hắn, nhưng mọi người đều thấy được dấu vết của ma pháp, vậy chắc hẳn phải cho rằng, những ma pháp kia chính là do Mạnh Hàn và hai tiểu thị nữ mỹ lệ của hắn phóng thích. Cho dù trốn ở trong xe, người ta cũng ở trong chiến trường. Đặc biệt bản thân hắn là Tử tước. Về điểm ấy càng khó có được hơn. Bởi vậy không ai không phục.

Mặc dù có, không phải là không phục, mà là đố kị. Bọn họ cảm thấy thống hận khi Mạnh Hàn phá hỏng quy củ của quý tộc. Thân là quý tộc, không ngờ không để ý tới hơn mười vị đồng liêu đều ở hậu phương, tự mình dẫn theo binh lính riêng ra chiến trường, còn lập được đại công. Điều này khiến những quý tộc kia vốn cùng bị sai khiến phải dùng cách gì để tự xử đây? Cho dù người của mình, cũng sẽ có người cảm thấy không vui.

Chỉ có điều vào lúc này không có ai sẽ nhảy ra nói cả. Mọi người đều biết, Mạnh Hàn vừa làm thành một món làm ăn lớn. Mấy vạn kim tệ chỉ chờ sau khi cuộc chiến kết thúc sẽ giao dịch. Hơn nữa giao dịch với Mạnh Hàn, không chỉ có có người mình, thậm chí còn có cả kẻ địch. Rất nhiều người đều biểu thị bất mãn đối với hành vi lấy lòng cả hai phía của Mạnh Hàn. Nhưng hầu tước đại nhân lại không thể ý tới điểm này.

Dù sao đi nữa bọn họ cướp đoạt chiến lợi phẩm là có thể kiếm lại được. Nhưng đối với Mạnh Hàn lại không giống như vậy. Mạnh Hàn là quý tộc, có tước vị quý tộc, tự mình tự mình xung phong liều chết ra tiền tuyến. Điều này là tấm gương trước nay chưa từng có, có thể kích thích sự đoàn kết của tất cả quân đội đoàn kết và làm hài lòng các quý tộc thống soái xung quanh. Bọn họ làm sao có thể hời hợt được?

Ban thưởng kim tệ? Nói đùa, có thể ban thưởng bao nhiêu? Với của cải của Mạnh Hàn, hắn sẽ coi trọng chút kim tệ ban thưởng đáng thương đó sao? Ban thưởng tước vị? Mạnh Hàn mới thăng Tử tước chưa tới một năm. Lẽ nào lại ban cho hắn chức vị bá tước? Cho dù hầu tước đại nhân muốn cho, Đại điện hạ cũng chắc chắn sẽ đồng ý. Cho Mạnh Hàn làm bá tước, ắt hẳn phải có lãnh địa thích hợp, lẽ nào chuyển tất cả địa bàn xung quanh Bạo Phong Thành cho Mạnh Hàn sao? Đây không phải là nói đùa chứ?

Nhưng cho dù đơn thuần chỉ vì Hoàng Sa Thành cung cấp binh khí, Đại điện hạ cũng không thể không thận trọng cân nhắc vấn đề này. Không phải hắn không muốn trực tiếp mưu đoạt sản nghiệp của Hoàng Sa Thành, nhưng hắn đã từng có mấy lần kinh nghiệm. Tất cả mọi người hiểu rõ, những của cải này chỉ có lúc giữ lại trong tay Mạnh Hàn đi ra mới là của cải. Nếu người khác đoạt lấy, nó có thể là gánh nặng.

– Tony, ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi. Chỉ cần có thể làm được, ta lập tức sẽ phê phục.

Hầu tước đại nhân khá là trực tiếp. Trước mặt thống soái Đại vương tử và các đồng liêu khác đang ở xung quanh, hầu tước đại nhân thẳng thắn bảo Mạnh Hàn đưa ra yêu cầu. Nghe thấy hầu tước đại nhân nói như vậy, bất kể là những gia hỏa lập công hay không lập công các, thời điểm ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hàn, con ngươi đều hồng.

– Tuy nhiên, tước vị chắc chắn là không được. Ngươi vừa mới tăng lên không lâu.

Hầu tước đại nhân không chờ Mạnh Hàn mở miệng, lập tức đưa ra điều kiện hạn chế, thậm chí đưa ra lý do, khiến người ta không có cách nào phản bác:

– Mặt khác, nói vậy ngươi hẳn cũng không thiếu kim tệ. Cho ngươi kim tệ là sỉ nhục ngươi. Tự ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Mỹ nữ? Nô lệ? Chỉ cần ngươi muốn cứ nói!

Hầu tước đại nhân nói như vậy, thậm chí ngay cả Đại điện hạ cũng không phản đối. Đại điện hạ ở bên kia liên tiếp gật đầu. Chỉ cần Mạnh Hàn đề nghị không quá đáng, đều có thể thỏa mãn hắn bất kỳ lúc nào.

Đề nghị như vậy vừa được đưa ra, ngay cả bản thân Mạnh Hàn cũng cảm thấy sửng sốt. Mạnh Hàn suy nghĩ một chút, dường như ngoại trừ như vậy, không có phương pháp giải quyết nào càng tốt hơn. Hình như mình thật sự quá đặc biệt. Thời điểm luận công ban thưởng cũng đã là thưởng không thể thưởng. Đây không phải là điều tốt lành gì. Mạnh Hàn thầm cảnh cáo mình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

– Được rồi. Một khi đã như vậy, ta sẽ đưa ra mấy yêu cầu.

Mạnh Hàn nhanh chóng nghĩ tới mấy biện pháp giải quyết. Hắn mở miệng nói:

– Đầu tiên, kể cả cuộc chiến đấu lần này, cũng như những cuộc chiến đấu sau này, ta đều có quyền ưu tiên mua tất cả tù binh.

Chỉ yêu cầu ưu tiên mua. Về phương diện giá cả, mọi người đều biết Mạnh Hàn rất hào phóng. Yêu cầu này không có gì là quá đáng. Bất kể là ai, bắt được tù binh nô lệ là vì cái gì? Dùng tiền nuôi sống hắn sao? Còn không phải là bán lấy tiền, bán cho ai cũng như nhau. Đối với yêu cầu này, không có ai phản đối. Thậm chí có không ít người đã thầm đưa ra quyết định, chỉ cần trên tay mình có nô lệ, dù thế nào cũng phải bán cho Mạnh Hàn một ít, xem như là một biện pháp để mọi người kết tình bằng hữu.

– Mặt khác, ta muốn một phần danh sách kỵ sĩ chính thức của mười Công quốc.

Ngay sau đó Mạnh Hàn đưa ra yêu cầu thứ hai:

– Các binh sĩ của ta anh dũng giết địch, hẳn phải có địa vị như vậy.

Yêu cầu này cũng được thông qua không hề có bất kỳ lời dị nghị nào. Đại điện hạ thậm chí vung tay lên, vô cùng hào phóng nói:

– Ngoại trừ trên công quân trên chiến trường thăng cấp, lại cho ngươi danh sách hai mươi kỵ sĩ, Tử tước đại nhân ngươi có thể ban thưởng cho thuộc hạ trung thành của ngươi bất cứ lúc nào.

Một danh hiệu kỵ sĩ mà thôi. Nếu không cần Công quốc trả bổng lộc gì, cho thì cho. Đó chẳng qua là hư danh mà thôi, có ai cần quan tâm?

– Thứ ba, ta yêu cầu học viện ma pháp Công quốc cho hai vị thị nữ của ta làm ma pháp học đồ thí luyện ma pháp!

Nếu quyết định bồi dưỡng Demi và Diana, Mạnh Hàn đương nhiên cũng không muốn bỏ gần cầu xa đi cầu nghiệp đoàn ma pháp sư hoặc là học viện ma pháp Công quốc khác. Chuyện có thể giải quyết tại Công quốc của mình, có được danh nghĩa này sẽ càng thuận tiện hơn.

– Nếu như viện trưởng Green không đồng ý, ta không ngần ngại đổi một viện trưởng khác có thể đồng ý.

Hầu tước đại nhân trước mặt một đám quý tộc, mỉm cười đưa ra lời bảo đảm này. Cho dù thân phận ma pháp sư được tôn sùng, nhưng dưới vầng ánh sáng của quý tộc, ma pháp sư vẫn bị quyền thế đè chặt ở phía dưới.

– Được rồi, trước tiên là như vậy. Sau này nghĩ ra ta sẽ lại nói sau.

Mạnh Hàn suy nghĩ một chút. Hắn không nhắc tới yêu cầu gì quá đáng. Vào lúc này, hắn cần nhất chính là giấu tài, mà không phải khiến hầu tước đại nhân xông pha chiến đấu. Biết điều một chút vẫn tốt hơn.

Ban thưởng thì ban thưởng, quân công lại không thể thiếu.

Hầu tước đại nhân lại thay thế địa vị thống soái của Đại điện hạ, lớn tiếng tuyên bố:

– Thắng lợi lần này, Tử tước đại nhân Antonio vẫn là công đầu. Về điểm này, có ai không phục?

Không ai không phục. Cho dù là người phía bên Đại điện hạ cũng đều biết. Mạnh Hàn tự mình dẫn theo hai trăm thân vệ của hắn, xông thẳng vào quân doanh của địch gồm sáu ngàn kỵ binh tinh nhuệ. Mặc dù là đánh lén, mặc dù Mạnh Hàn vẫn ngồi ở trong chiếc xe ngựa sa hoa của hắn, nhưng mọi người đều thấy được dấu vết của ma pháp, vậy chắc hẳn phải cho rằng, những ma pháp kia chính là do Mạnh Hàn và hai tiểu thị nữ mỹ lệ của hắn phóng thích. Cho dù trốn ở trong xe, người ta cũng ở trong chiến trường. Đặc biệt bản thân hắn là Tử tước. Về điểm ấy càng khó có được hơn. Bởi vậy không ai không phục.

Mặc dù có, không phải là không phục, mà là đố kị. Bọn họ cảm thấy thống hận khi Mạnh Hàn phá hỏng quy củ của quý tộc. Thân là quý tộc, không ngờ không để ý tới hơn mười vị đồng liêu đều ở hậu phương, tự mình dẫn theo binh lính riêng ra chiến trường, còn lập được đại công. Điều này khiến những quý tộc kia vốn cùng bị sai khiến phải dùng cách gì để tự xử đây? Cho dù người của mình, cũng sẽ có người cảm thấy không vui.

Chỉ có điều vào lúc này không có ai sẽ nhảy ra nói cả. Mọi người đều biết, Mạnh Hàn vừa làm thành một món làm ăn lớn. Mấy vạn kim tệ chỉ chờ sau khi cuộc chiến kết thúc sẽ giao dịch. Hơn nữa giao dịch với Mạnh Hàn, không chỉ có có người mình, thậm chí còn có cả kẻ địch. Rất nhiều người đều biểu thị bất mãn đối với hành vi lấy lòng cả hai phía của Mạnh Hàn. Nhưng hầu tước đại nhân lại không thể ý tới điểm này.

Chọn tập
Bình luận
× sticky