Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Hạ Vô Song

Chương 513: Còn Có Bí Mật Gì?

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Mạnh Hàn đã sớm tính toán được thời gian. Cho nên chờ tới lúc đại quân trung phong chạy tới, toàn bộ chiến trường đã được quét dọn gần như sạch sẽ. tất cả chiến lợi phẩm đều tiến vào trong túi riêng của các binh sĩ. Đám tù binh bị tập trung ở một chỗ.

Dựa theo pháp luật Công quốc, ai bắt được tù binh, thì đó chính là nô lệ của người đó. Mà bây giờ, tất cả tù binh đã trở thành nô lệ của cùng một người. Tất cả các chiến lợi phẩm có thể sử dụng đều bị vơ vét. Ngay cả mũi tên do các thân binh của Mạnh Hàn bắn ra đều được tìm trở về.

Thứ duy nhất còn lại cho đại quân chỉ có một đống xác người xác ngựa. Những người bên Mạnh Hàn làm rất tuyệt. Cho dù là ngựa còn sống còn có thể ra chiến trường đều bị bọn họ chuyển về phía sau. Tất cả những chiến mã bị thương không có cách nào trị liệu đều bị xử tử. Chiến mã có thể trị liệu được nuôi nhốt ở bên trong. Nếu như nói còn gì đó lưu lại cho đại quân, có lẽ ngoại trừ những thi thể kỵ binh chỉ còn là máu thịt mơ hồ kia, cũng chỉ còn những thi thể chiến mã thu thập đúng lúc có thể nạp làm quân lương.

Nhìn khắp nơi đều là vết máu, trong mắt bá tước đại nhân thống lĩnh đại quân gần như muốn phát hỏa. Những binh lính riêng này không những lấy được chiến lợi phẩm, còn có quân công tiêu diệt sáu ngàn kỵ binh tinh duệ. Tất cả vốn phải là vật trong túi của hắn. Hiện tại lại trực tiếp trở thành công lao và thu hoạch của quân tiên phong. Như vậy bảo hắn làm sao không phẫn nộ cho được? Đặc biệt là các thám báo của mình lại bị tạm giam đến khi bọn họ quét dọn xong chiến trường mới thả ra. Những gia hỏa này coi trời bằng vung. Trong mắt có còn tướng thống lĩnh đại quân là hắn nữa hay không?

– Xem ra dường như bá tước đại nhân rất không vui. Lẽ nào bá tước đại nhân không hy vọng nhìn thấy trận thắng lợi này sao?

Bá tước đại nhân đang suy nghĩ về Tử tước Antonio đáng chết, giọng nói của Tử tước Antonio đã vang lên ngay bên tai. Vấn đề thứ nhất chính là vấn đề khiến hắn càng thêm phẫn nộ.

Chỉ có điều phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng lúc này lại hoàn toàn không phải là lúc nổi giận. Không hy vọng thắng lợi sao? Một khi cái mũ này bị chụp xuống, cho dù hắn là chủ tướng của trận chiến này cũng không gánh nổi. Là tướng quân thống lĩnh đại quân lại không hy vọng chiến thắng? Nếu như mình thật sự thể hiện dáng vẻ như vậy, chắc chắn hầu tước đại nhân sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để đả kích Đại điện hạ và thế lực bên cạnh hắn.

Tin tức thắng lợi đều được truyền lại vô cùng nhanh chóng. Còn chưa tới buổi tối, Đại điện hạ thân là thống soái và hầu tước đại nhân đều biết chuyện gì đã xảy ra. Biểu hiện của hai người tuyệt đối không giống nhau! Đầu tiên Đại điện hạ vô cùng tức giận. Sau khi Đại điện hạ cố sức chửi một phen, dường như đã hiểu rõ được điều gì, trái lại liền lộ ra thần sắc hài lòng. Hầu tước đại nhân ban đầu thì mừng như điên, sau đó lại không khỏi nhíu mày.

Quan trọng vẫn là lời hứa hẹn của Đại điện hạ trước khi đám người Mạnh Hàn xuất phát. Nếu như lần này chứng minh Đại điện hạ sai lầm, Đại điện hạ sẽ tự nhận lỗi từ chức, nhường lại vị trí thống soái. Nhưng vấn đề là phái ra đội quân không chính hiệu riêng chẳng những không trở thành bia đỡ đạn chịu chết, còn giành được một chiến thắng cực lớn. Đối với Đại điện hạ mà nói, người của mình không tranh được công lao lớn, lại khiến hắn phải nhường lại vị trí thống soái. Đổi lại đối với hầu tước đại nhân mà nói, Mạnh Hàn giành được thắng lợi, chẳng khác nào bạt tai vô số người mà Đại điện hạ đã phái ra để chờ gặt hái thành quả thắng lợi. Nhưng vị trí thống soái mà hầu tước vẫn chờ mong từ lâu lại không đến lượt mình. Có thể nói cả hai bên đều có được có mất.

Tuy nhiên, dù sao tổn thất của hầu tước đại nhân dường như lớn hơn một chút. Dù sao so với vị trí thống soái, công lao sáu ngàn kỵ binh của quân địch bị tiêu diệt sạch thật sự không tính là cái gì. Chỉ có điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là, trước cuộc chiến Mạnh Hàn khăng khăng cố chấp dẫn theo các thân binh của mình xuất chiến, không ngờ một người cũng không tổn thất. Những đội quân riêng này vốn phải chết dường như đều đi theo sự dẫn dắt của Mạnh Hàn, mới giành được thắng lợi như vậy. Đồng dạng thơm lây còn có mười mấy lãnh chúa đã cống hiến các thân binh của mình ra.

Hầu tước đại nhân đương nhiên sẽ không ngu xuẩn giống như tên bá tước kia, trực tiếp biểu hiện ra sự phẫn nộ chỉ vì mình không cướp được công lao. Hầu tước đại nhân có vẻ đặt biệt hài lòng. Trong lời nói cũng như vẻ mặt của hắn đối với Mạnh Hàn lộ rõ sự tán dương, khiến mọi người vừa nhìn đã biết, hắn đối với thắng lợi của Mạnh Hàn lần này chẳng khác nào dát thiếp vàng lên trên mặt mặt. Hắn tỏ ra vô cùng hài lòng, hoàn toàn không có bất kỳ bất mãn nào. Cho dù là lúc đại quân xuất phát, hay sau khi đám người Mạnh Hàn trở về cũng giống như thế.

– Làm thực sự không tồi, Tony.

Hầu tước đại nhân vỗ vào vai của Mạnh Hàn nói. Hầu tước đại nhân không hề dùng thái độ cứng nhắc khi đối xử với hạ cấp, mà dùng vẻ mặt quan tâm ưu ái chờ mong của trưởng bối đối với vãn bối, để diễn tả sự vui mừng của mình.

– Đương nhiên, đại nhân.

Dường như Mạnh Hàn căn bản đã không biết khiêm tốn, thản nhiên thừa nhận mình làm không tồi:

– Đáng tiếc, những thân binh kia thật sự rất khá. Qua một đêm này, bọn họ lại không muốn trở lại nữa.

Mạnh Hàn nói chuyện rất trực tiếp, cứ trần trụi thể hiện với nhân vật quan trọng như hầu tước đại nhân.

Hầu tước đại nhân đương nhiên biết Mạnh Hàn đã làm chút chuyện gì đó. Hắn cũng biết dưới tình huống như vậy còn muốn những binh lính riêng này trở lại bên cạnh mình như trước thực sự là chuyện không thể nào. Trong chuyện này, hầu tước đại nhân căn bản cũng không quá dây dưa. Hầu tước đại nhân vô cùng sảng khoái nói:

– Bọn họ vốn đã bị từ bỏ. Nếu bọn họ còn sống, bọn họ nguyện ý đi với ai thì hãy để bọn họ đi cùng người đó đi!

– Đúng đúng, ta thấy thống lĩnh Lôi Âu cũng không tồi.

Sau khi Mạnh Hàn lại nói ra một yêu cầu, dường như hắn cũng không chờ hầu tước đại nhân trả lời, đã trực tiếp đổi đề tài:

– Đại nhân có muốn biết nguyên nhân tại sao người của chúng ta tổn thương không lớn, còn kẻ địch lại thất bại hoàn toàn không?

– Trong chuyện này còn có bí mật gì vậy?

Ánh mắt hầu tước đại nhân lập tức sáng lên. Đương nhiên hầu tước đại nhân biết Mạnh Hàn có tin tức tình báo rất tường tận. Hầu tước đại nhân vẫn cho đây là công lao của tin tức tình báo. Hiện tại Mạnh Hàn nói như vậy, dường như ý tứ còn có lý do khác?

– Nhìn cái này đi!

Mạnh Hàn vẫy tay về phía sau. Phía sau lập tức có người mang binh khí trong tay mình tới, đưa cho Mạnh Hàn. Mạnh Hàn tiện tay giao cho người hầu đứng bên cạnh hầu tước đại nhân, ra hiệu nói:

– Dùng vũ khí của các ngươi thử xem!

Người hầu không dám chậm trễ, trực tiếp rút bội kiếm của mình ra. Hắn đương nhiên biết Mạnh Hàn nói vậy là có ý gì. Hắn không cần suy nghĩ, dùng hai kiếm đột nhiên giao nhau, đồng thời chém xuống.

Mạnh Hàn đã sớm tính toán được thời gian. Cho nên chờ tới lúc đại quân trung phong chạy tới, toàn bộ chiến trường đã được quét dọn gần như sạch sẽ. tất cả chiến lợi phẩm đều tiến vào trong túi riêng của các binh sĩ. Đám tù binh bị tập trung ở một chỗ.

Dựa theo pháp luật Công quốc, ai bắt được tù binh, thì đó chính là nô lệ của người đó. Mà bây giờ, tất cả tù binh đã trở thành nô lệ của cùng một người. Tất cả các chiến lợi phẩm có thể sử dụng đều bị vơ vét. Ngay cả mũi tên do các thân binh của Mạnh Hàn bắn ra đều được tìm trở về.

Thứ duy nhất còn lại cho đại quân chỉ có một đống xác người xác ngựa. Những người bên Mạnh Hàn làm rất tuyệt. Cho dù là ngựa còn sống còn có thể ra chiến trường đều bị bọn họ chuyển về phía sau. Tất cả những chiến mã bị thương không có cách nào trị liệu đều bị xử tử. Chiến mã có thể trị liệu được nuôi nhốt ở bên trong. Nếu như nói còn gì đó lưu lại cho đại quân, có lẽ ngoại trừ những thi thể kỵ binh chỉ còn là máu thịt mơ hồ kia, cũng chỉ còn những thi thể chiến mã thu thập đúng lúc có thể nạp làm quân lương.

Nhìn khắp nơi đều là vết máu, trong mắt bá tước đại nhân thống lĩnh đại quân gần như muốn phát hỏa. Những binh lính riêng này không những lấy được chiến lợi phẩm, còn có quân công tiêu diệt sáu ngàn kỵ binh tinh duệ. Tất cả vốn phải là vật trong túi của hắn. Hiện tại lại trực tiếp trở thành công lao và thu hoạch của quân tiên phong. Như vậy bảo hắn làm sao không phẫn nộ cho được? Đặc biệt là các thám báo của mình lại bị tạm giam đến khi bọn họ quét dọn xong chiến trường mới thả ra. Những gia hỏa này coi trời bằng vung. Trong mắt có còn tướng thống lĩnh đại quân là hắn nữa hay không?

– Xem ra dường như bá tước đại nhân rất không vui. Lẽ nào bá tước đại nhân không hy vọng nhìn thấy trận thắng lợi này sao?

Bá tước đại nhân đang suy nghĩ về Tử tước Antonio đáng chết, giọng nói của Tử tước Antonio đã vang lên ngay bên tai. Vấn đề thứ nhất chính là vấn đề khiến hắn càng thêm phẫn nộ.

Chỉ có điều phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng lúc này lại hoàn toàn không phải là lúc nổi giận. Không hy vọng thắng lợi sao? Một khi cái mũ này bị chụp xuống, cho dù hắn là chủ tướng của trận chiến này cũng không gánh nổi. Là tướng quân thống lĩnh đại quân lại không hy vọng chiến thắng? Nếu như mình thật sự thể hiện dáng vẻ như vậy, chắc chắn hầu tước đại nhân sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để đả kích Đại điện hạ và thế lực bên cạnh hắn.

Tin tức thắng lợi đều được truyền lại vô cùng nhanh chóng. Còn chưa tới buổi tối, Đại điện hạ thân là thống soái và hầu tước đại nhân đều biết chuyện gì đã xảy ra. Biểu hiện của hai người tuyệt đối không giống nhau! Đầu tiên Đại điện hạ vô cùng tức giận. Sau khi Đại điện hạ cố sức chửi một phen, dường như đã hiểu rõ được điều gì, trái lại liền lộ ra thần sắc hài lòng. Hầu tước đại nhân ban đầu thì mừng như điên, sau đó lại không khỏi nhíu mày.

Quan trọng vẫn là lời hứa hẹn của Đại điện hạ trước khi đám người Mạnh Hàn xuất phát. Nếu như lần này chứng minh Đại điện hạ sai lầm, Đại điện hạ sẽ tự nhận lỗi từ chức, nhường lại vị trí thống soái. Nhưng vấn đề là phái ra đội quân không chính hiệu riêng chẳng những không trở thành bia đỡ đạn chịu chết, còn giành được một chiến thắng cực lớn. Đối với Đại điện hạ mà nói, người của mình không tranh được công lao lớn, lại khiến hắn phải nhường lại vị trí thống soái. Đổi lại đối với hầu tước đại nhân mà nói, Mạnh Hàn giành được thắng lợi, chẳng khác nào bạt tai vô số người mà Đại điện hạ đã phái ra để chờ gặt hái thành quả thắng lợi. Nhưng vị trí thống soái mà hầu tước vẫn chờ mong từ lâu lại không đến lượt mình. Có thể nói cả hai bên đều có được có mất.

Tuy nhiên, dù sao tổn thất của hầu tước đại nhân dường như lớn hơn một chút. Dù sao so với vị trí thống soái, công lao sáu ngàn kỵ binh của quân địch bị tiêu diệt sạch thật sự không tính là cái gì. Chỉ có điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là, trước cuộc chiến Mạnh Hàn khăng khăng cố chấp dẫn theo các thân binh của mình xuất chiến, không ngờ một người cũng không tổn thất. Những đội quân riêng này vốn phải chết dường như đều đi theo sự dẫn dắt của Mạnh Hàn, mới giành được thắng lợi như vậy. Đồng dạng thơm lây còn có mười mấy lãnh chúa đã cống hiến các thân binh của mình ra.

Hầu tước đại nhân đương nhiên sẽ không ngu xuẩn giống như tên bá tước kia, trực tiếp biểu hiện ra sự phẫn nộ chỉ vì mình không cướp được công lao. Hầu tước đại nhân có vẻ đặt biệt hài lòng. Trong lời nói cũng như vẻ mặt của hắn đối với Mạnh Hàn lộ rõ sự tán dương, khiến mọi người vừa nhìn đã biết, hắn đối với thắng lợi của Mạnh Hàn lần này chẳng khác nào dát thiếp vàng lên trên mặt mặt. Hắn tỏ ra vô cùng hài lòng, hoàn toàn không có bất kỳ bất mãn nào. Cho dù là lúc đại quân xuất phát, hay sau khi đám người Mạnh Hàn trở về cũng giống như thế.

– Làm thực sự không tồi, Tony.

Hầu tước đại nhân vỗ vào vai của Mạnh Hàn nói. Hầu tước đại nhân không hề dùng thái độ cứng nhắc khi đối xử với hạ cấp, mà dùng vẻ mặt quan tâm ưu ái chờ mong của trưởng bối đối với vãn bối, để diễn tả sự vui mừng của mình.

– Đương nhiên, đại nhân.

Dường như Mạnh Hàn căn bản đã không biết khiêm tốn, thản nhiên thừa nhận mình làm không tồi:

– Đáng tiếc, những thân binh kia thật sự rất khá. Qua một đêm này, bọn họ lại không muốn trở lại nữa.

Mạnh Hàn nói chuyện rất trực tiếp, cứ trần trụi thể hiện với nhân vật quan trọng như hầu tước đại nhân.

Hầu tước đại nhân đương nhiên biết Mạnh Hàn đã làm chút chuyện gì đó. Hắn cũng biết dưới tình huống như vậy còn muốn những binh lính riêng này trở lại bên cạnh mình như trước thực sự là chuyện không thể nào. Trong chuyện này, hầu tước đại nhân căn bản cũng không quá dây dưa. Hầu tước đại nhân vô cùng sảng khoái nói:

– Bọn họ vốn đã bị từ bỏ. Nếu bọn họ còn sống, bọn họ nguyện ý đi với ai thì hãy để bọn họ đi cùng người đó đi!

– Đúng đúng, ta thấy thống lĩnh Lôi Âu cũng không tồi.

Sau khi Mạnh Hàn lại nói ra một yêu cầu, dường như hắn cũng không chờ hầu tước đại nhân trả lời, đã trực tiếp đổi đề tài:

– Đại nhân có muốn biết nguyên nhân tại sao người của chúng ta tổn thương không lớn, còn kẻ địch lại thất bại hoàn toàn không?

– Trong chuyện này còn có bí mật gì vậy?

Ánh mắt hầu tước đại nhân lập tức sáng lên. Đương nhiên hầu tước đại nhân biết Mạnh Hàn có tin tức tình báo rất tường tận. Hầu tước đại nhân vẫn cho đây là công lao của tin tức tình báo. Hiện tại Mạnh Hàn nói như vậy, dường như ý tứ còn có lý do khác?

– Nhìn cái này đi!

Mạnh Hàn vẫy tay về phía sau. Phía sau lập tức có người mang binh khí trong tay mình tới, đưa cho Mạnh Hàn. Mạnh Hàn tiện tay giao cho người hầu đứng bên cạnh hầu tước đại nhân, ra hiệu nói:

– Dùng vũ khí của các ngươi thử xem!

Người hầu không dám chậm trễ, trực tiếp rút bội kiếm của mình ra. Hắn đương nhiên biết Mạnh Hàn nói vậy là có ý gì. Hắn không cần suy nghĩ, dùng hai kiếm đột nhiên giao nhau, đồng thời chém xuống.

Chọn tập
Bình luận