Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Hạ Vô Song

Chương 500: Quân Pháp Vô Tình?

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Hầu tước điện hạ lại thỏa hiệp một chút, trở thành phó thống soái. Sở dĩ an bài như vậy, bởi vì sau lần hầu tước đại nhân và Mạnh Hàn gây sự, bệ hạ Đại Công đối với những tướng lãnh cầm binh của mình đã nảy sinh sự không tín nhiệm cực lớn. Cho nên mới phải phân công cho nhi tử chí lớn nhưng tài mọn của mình, chí ít cũng khiến hắn yên tâm hơn một chút.

Trái ngược với kiêng kỵ đối với hầu tước đại nhân, từ bệ hạ Đại Công đến hai vị điện hạ, đối với Mạnh Hàn càng nghiến răng nghiến lợi hơn. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì Mạnh Hàn không hề có thực lực như hầu tước đại nhân, dường như chỉ cần tiện tay cũng có thể tiêu diệt được, nhưng hắn lại có tài phú cực lớn, khiến tất cả mọi người đều mê tít mắt, đồng thời lại không cách nào thu vào tay.

Mắt thấy một đống mỹ vị lớn lại ăn không được, đây mới là điều khiến người ta khó chịu nhất. Cho nên, có cơ hội thống lĩnh binh quyền, Đại điện hạ đương nhiên sẽ dốc hết sức lực đả kích Mạnh Hàn.

Đương nhiên Nhị điện hạ biết ca ca của hắn nghĩ thế nào. Hai người cạnh tranh rất lợi hại, nhưng thái độ của bọn họ đối với Mạnh Hàn lại nhất trí một cách lạ kỳ. Không có cách nào, lần trước Mạnh Hàn trực tiếp khiến bọn họ tổn thất tiền của quá một trăm vạn kim tệ. Những của cải này đều do hai người phải chia nhau. Mỗi một kim tệ giống như đều có một lý do khiến hai vị điện hạ nghiến răng thống hận đối với Mạnh Hàn.

Nói chung, thái độ bọn họ chính là như vậy. Cho nên, trên phương thức hành sự ngay từ khi bắt đầu bọn họ đã không chừa thủ đoạn nào. Dù sao đi nữa ở trong quân, muốn thu thập Mạnh Hàn là chuyện dễ dàng, có rất nhiều cơ hội. Tuy nhiên có thể trước khi xuất binh giết chết Mạnh Hàn, mọi người sẽ càng vui vẻ hơn. Lúc này mới có lệnh động viên chiến tranh kỳ lạ như vậy.

Quan truyền lệnh cũng không phải là người quan trọng cho lắm. Hắn có thể biết được những nhân quả này xem như đã rất tốt. Nhiều hơn nữa, hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc. Sau khi nơm nớp lo sợ nói xong những điều này, quan truyền lệnh có vẻ tội nghiệp nhìn Mạnh Hàn, dường như đang chờ mong Mạnh Hàn có thể xem xét mức độ thẳng thắn của hắn, tha cho hắn một mạng hay không.

Sau khi nghe quan truyền lệnh nói xong, Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến xoay người đi tới cửa xe thiết giáp. Vệ sĩ phía sau không nói hai lời, một thanh kiếm trực tiếp từ sau lưng quan truyền lệnh đâm tới. Quan truyền lệnh cảm thấy trên người chợt đau đớn, nhìn thân ảnh Mạnh Hàn dần dần mơ hồ. Trước khi hắn mất đi tri giác chỉ nghe được Mạnh Hàn nói một câu:

– Quan truyền lệnh trên đường truyền lệnh trở về bị đạo tặc tập kích, toàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ngay sau đó hắn trực tiếp chìm vào trong bóng tối.

Trong quân doanh ngoài tiền tuyến, đại quân đã tập kết. Nói là đại quân, thật ra cũng chỉ có năm vạn người. Đây đã là số lượng quân đội lớn nhất mà Công quốc có thể triệu tập được. Đối mặt với sự xâm lược của mấy Công quốc, vào lúc này nếu như vẫn bủn xỉn keo kiệt, sau này sẽ không có cơ hội hưởng thụ nữa.

Đại điện hạ toàn thân mặc nhung trang, ngồi ở trong phòng tướng chỉ huy. Quân doanh này là quân doanh đã chuẩn bị từ trước. Bên ngoài chính là một thành bảo, cũng là còn đường mà những đại quân này phải đi qua.

Chỉ cần bảo vệ được thành bảo này, sẽ không cần lo lắng kẻ địch có thể nhiễu thành đi qua được. Trong thành bảo có các loại kiến trúc và hệ thống phòng ngự đã hoàn thiện, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Trên căn bản, bảo vệ nơi này tương đương với đứng ở thế bất bại.

Trong phòng chỉ huy bên trong cung điện rộng rãi, không chỉ có Đại điện hạ đang ngồi, mà còn có cả hầu tước đại nhân. Hai vị thống soái đều ở đây. Các tướng lãnh cầm binh khác đều ở xung quanh. Ở giữa là một tấm địa đồ lớn. Dường như bọn họ đang nghiên cứu phương pháp chống xâm lược.

Liên tục có các quý tộc dẫn theo quân của mình gia nhập đội quân. Loại chiến tranh này cũng là một sự thử thách mức độ trung thành của mỗi quý tộc đối với Công quốc. Đương nhiên, những quý tộc nổi danh lại có thêm một cơ hội lập công. Phải biết rằng, bất kể là ở Công quốc nào quân công đều là công lao vang dội. Cho dù là quý tộc công tử bột cũng sẽ không để ý trên đầu của mình đính thêm bao nhiêu danh hiệu quân công.

– Quý tộc các nơi đã lần lượt tới đây. Bây giờ còn có mười mấy lãnh chúa lãnh địa không có tin tức.

Đại điện hạ nhìn thời cơ gần tới, rất thẳng thắn dừng nghiên cứu chiến lược xuống, nói đến chuyện này:

– Lệnh động viên chiến tranh đã được phát xuống. Lệnh động viên chính là quân lệnh. Nếu như có người dám cả gan chậm trễ, quá hạn không tới, đừng có trách ta xử lý quân pháp nghiêm minh!

– Có vài lệnh động viên dường như viết không đúng cho lắm.

Mặc dù hầu tước đại nhân hỉ là phó thống soái, nhưng trên phương diện thế lực lại không hề thua kém so với Đại điện hạ. Hầu tước đại nhân vừa nghe Đại điện hạ nói như vậy lập tức đối chọi gay gắt:

– Lẽ nào bởi vì có chút loạn lệnh, cũng muốn chấp hành quân pháp sao?

– Quân pháp chính là quân pháp. Quân lệnh như sơn. Cho dù biết rõ hẳn phải chết, cũng phải anh dũng tiến lên phía trước.

Sắc mặt Đại điện hạ phát lạnh, rất có cảm giác của một vị thống soái:

– Cho dù là loạn lệnh, cũng phải chấp hành trước, sau đó mới trở lại chất vấn có phải là hợp lý hay không. Nếu như có người trái lệnh không tuân, vậy cũng chỉ có quân pháp hầu hạ!

– Nếu như thống soái đại nhân nói như vậy, không phải thống soái đại nhân có thể lập tức ra mệnh lệnh tiếp theo, bảo ta hiện tại đi tiêu diệt kẻ địch xâm lấn. Dù sao đi nữa ta không làm được, là có thể nhân cơ hội dùng quân pháp lấy đầu của ta sao?

Hầu tước đại nhân hừ lạnh một tiếng, biểu đạt sự bất mãn của mình:

– Có phải mặc kệ thống soái có ngu xuẩn tới mức nào, trước tiên các chiến binh cũng phải chịu chết, sau đó mới trở lại lý luận với thống soái?

– Ngươi!

Sắc mặt Đại điện hạ biến đổi. Hắn biết hầu tước đại nhân chắc chắn sẽ không thuận theo hắn. Thế nhưng Đại điện hạ không ngờ được ở trước mặt nhiều người như vậy, hầu tước đại nhân dám đối chọi với hắn như thế. Đặc biệt là hầu tước đại nhân luôn miệng nói thống soái ngu xuẩn, quả thực chính là đánh vào mặt hắn không hề che đậy. Không cần hỏi, nếu như Jensen tiên sinh có thể biết được nội dung liên quan đến lệnh động viên chiến tranh Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân biết được là lẽ đương nhiên.

Nhưng hiện tại Đại điện hạ lại không thể cãi nhau với hầu tước đại nhân về việc này. Hắn biết, sau khi có được ủng hộ tài lực của Mạnh Hàn, lực lượng của hầu tước đại nhân đã tăng mạnh, ngay cả bệ hạ Đại Công cũng không dám dễ dàng gây hấn.

Tất cả các lệnh động viên chiến tranh, đều chiếu theo khoảng cách xa gần của địa phương đó mà tính toán, không có gì là không hợp lý.

Đại điện hạ đương nhiên muốn giữ vững quan điểm của mình, nếu không, không cần khai chiến, hiện tại sẽ không có biện pháp dẫn đầu đội quân:

– Nếu như có người không thể dựa theo thời gian trên lệnh động viên chiến tranh chạy tới đúng lúc, đó chính là tội nhân của Công quốc! Mặc kệ hắn có thân phận thế nào, quân pháp đều vô tình!

Hầu tước điện hạ lại thỏa hiệp một chút, trở thành phó thống soái. Sở dĩ an bài như vậy, bởi vì sau lần hầu tước đại nhân và Mạnh Hàn gây sự, bệ hạ Đại Công đối với những tướng lãnh cầm binh của mình đã nảy sinh sự không tín nhiệm cực lớn. Cho nên mới phải phân công cho nhi tử chí lớn nhưng tài mọn của mình, chí ít cũng khiến hắn yên tâm hơn một chút.

Trái ngược với kiêng kỵ đối với hầu tước đại nhân, từ bệ hạ Đại Công đến hai vị điện hạ, đối với Mạnh Hàn càng nghiến răng nghiến lợi hơn. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì Mạnh Hàn không hề có thực lực như hầu tước đại nhân, dường như chỉ cần tiện tay cũng có thể tiêu diệt được, nhưng hắn lại có tài phú cực lớn, khiến tất cả mọi người đều mê tít mắt, đồng thời lại không cách nào thu vào tay.

Mắt thấy một đống mỹ vị lớn lại ăn không được, đây mới là điều khiến người ta khó chịu nhất. Cho nên, có cơ hội thống lĩnh binh quyền, Đại điện hạ đương nhiên sẽ dốc hết sức lực đả kích Mạnh Hàn.

Đương nhiên Nhị điện hạ biết ca ca của hắn nghĩ thế nào. Hai người cạnh tranh rất lợi hại, nhưng thái độ của bọn họ đối với Mạnh Hàn lại nhất trí một cách lạ kỳ. Không có cách nào, lần trước Mạnh Hàn trực tiếp khiến bọn họ tổn thất tiền của quá một trăm vạn kim tệ. Những của cải này đều do hai người phải chia nhau. Mỗi một kim tệ giống như đều có một lý do khiến hai vị điện hạ nghiến răng thống hận đối với Mạnh Hàn.

Nói chung, thái độ bọn họ chính là như vậy. Cho nên, trên phương thức hành sự ngay từ khi bắt đầu bọn họ đã không chừa thủ đoạn nào. Dù sao đi nữa ở trong quân, muốn thu thập Mạnh Hàn là chuyện dễ dàng, có rất nhiều cơ hội. Tuy nhiên có thể trước khi xuất binh giết chết Mạnh Hàn, mọi người sẽ càng vui vẻ hơn. Lúc này mới có lệnh động viên chiến tranh kỳ lạ như vậy.

Quan truyền lệnh cũng không phải là người quan trọng cho lắm. Hắn có thể biết được những nhân quả này xem như đã rất tốt. Nhiều hơn nữa, hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc. Sau khi nơm nớp lo sợ nói xong những điều này, quan truyền lệnh có vẻ tội nghiệp nhìn Mạnh Hàn, dường như đang chờ mong Mạnh Hàn có thể xem xét mức độ thẳng thắn của hắn, tha cho hắn một mạng hay không.

Sau khi nghe quan truyền lệnh nói xong, Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến xoay người đi tới cửa xe thiết giáp. Vệ sĩ phía sau không nói hai lời, một thanh kiếm trực tiếp từ sau lưng quan truyền lệnh đâm tới. Quan truyền lệnh cảm thấy trên người chợt đau đớn, nhìn thân ảnh Mạnh Hàn dần dần mơ hồ. Trước khi hắn mất đi tri giác chỉ nghe được Mạnh Hàn nói một câu:

– Quan truyền lệnh trên đường truyền lệnh trở về bị đạo tặc tập kích, toàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ngay sau đó hắn trực tiếp chìm vào trong bóng tối.

Trong quân doanh ngoài tiền tuyến, đại quân đã tập kết. Nói là đại quân, thật ra cũng chỉ có năm vạn người. Đây đã là số lượng quân đội lớn nhất mà Công quốc có thể triệu tập được. Đối mặt với sự xâm lược của mấy Công quốc, vào lúc này nếu như vẫn bủn xỉn keo kiệt, sau này sẽ không có cơ hội hưởng thụ nữa.

Đại điện hạ toàn thân mặc nhung trang, ngồi ở trong phòng tướng chỉ huy. Quân doanh này là quân doanh đã chuẩn bị từ trước. Bên ngoài chính là một thành bảo, cũng là còn đường mà những đại quân này phải đi qua.

Chỉ cần bảo vệ được thành bảo này, sẽ không cần lo lắng kẻ địch có thể nhiễu thành đi qua được. Trong thành bảo có các loại kiến trúc và hệ thống phòng ngự đã hoàn thiện, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Trên căn bản, bảo vệ nơi này tương đương với đứng ở thế bất bại.

Trong phòng chỉ huy bên trong cung điện rộng rãi, không chỉ có Đại điện hạ đang ngồi, mà còn có cả hầu tước đại nhân. Hai vị thống soái đều ở đây. Các tướng lãnh cầm binh khác đều ở xung quanh. Ở giữa là một tấm địa đồ lớn. Dường như bọn họ đang nghiên cứu phương pháp chống xâm lược.

Liên tục có các quý tộc dẫn theo quân của mình gia nhập đội quân. Loại chiến tranh này cũng là một sự thử thách mức độ trung thành của mỗi quý tộc đối với Công quốc. Đương nhiên, những quý tộc nổi danh lại có thêm một cơ hội lập công. Phải biết rằng, bất kể là ở Công quốc nào quân công đều là công lao vang dội. Cho dù là quý tộc công tử bột cũng sẽ không để ý trên đầu của mình đính thêm bao nhiêu danh hiệu quân công.

– Quý tộc các nơi đã lần lượt tới đây. Bây giờ còn có mười mấy lãnh chúa lãnh địa không có tin tức.

Đại điện hạ nhìn thời cơ gần tới, rất thẳng thắn dừng nghiên cứu chiến lược xuống, nói đến chuyện này:

– Lệnh động viên chiến tranh đã được phát xuống. Lệnh động viên chính là quân lệnh. Nếu như có người dám cả gan chậm trễ, quá hạn không tới, đừng có trách ta xử lý quân pháp nghiêm minh!

– Có vài lệnh động viên dường như viết không đúng cho lắm.

Mặc dù hầu tước đại nhân hỉ là phó thống soái, nhưng trên phương diện thế lực lại không hề thua kém so với Đại điện hạ. Hầu tước đại nhân vừa nghe Đại điện hạ nói như vậy lập tức đối chọi gay gắt:

– Lẽ nào bởi vì có chút loạn lệnh, cũng muốn chấp hành quân pháp sao?

– Quân pháp chính là quân pháp. Quân lệnh như sơn. Cho dù biết rõ hẳn phải chết, cũng phải anh dũng tiến lên phía trước.

Sắc mặt Đại điện hạ phát lạnh, rất có cảm giác của một vị thống soái:

– Cho dù là loạn lệnh, cũng phải chấp hành trước, sau đó mới trở lại chất vấn có phải là hợp lý hay không. Nếu như có người trái lệnh không tuân, vậy cũng chỉ có quân pháp hầu hạ!

– Nếu như thống soái đại nhân nói như vậy, không phải thống soái đại nhân có thể lập tức ra mệnh lệnh tiếp theo, bảo ta hiện tại đi tiêu diệt kẻ địch xâm lấn. Dù sao đi nữa ta không làm được, là có thể nhân cơ hội dùng quân pháp lấy đầu của ta sao?

Hầu tước đại nhân hừ lạnh một tiếng, biểu đạt sự bất mãn của mình:

– Có phải mặc kệ thống soái có ngu xuẩn tới mức nào, trước tiên các chiến binh cũng phải chịu chết, sau đó mới trở lại lý luận với thống soái?

– Ngươi!

Sắc mặt Đại điện hạ biến đổi. Hắn biết hầu tước đại nhân chắc chắn sẽ không thuận theo hắn. Thế nhưng Đại điện hạ không ngờ được ở trước mặt nhiều người như vậy, hầu tước đại nhân dám đối chọi với hắn như thế. Đặc biệt là hầu tước đại nhân luôn miệng nói thống soái ngu xuẩn, quả thực chính là đánh vào mặt hắn không hề che đậy. Không cần hỏi, nếu như Jensen tiên sinh có thể biết được nội dung liên quan đến lệnh động viên chiến tranh Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân biết được là lẽ đương nhiên.

Nhưng hiện tại Đại điện hạ lại không thể cãi nhau với hầu tước đại nhân về việc này. Hắn biết, sau khi có được ủng hộ tài lực của Mạnh Hàn, lực lượng của hầu tước đại nhân đã tăng mạnh, ngay cả bệ hạ Đại Công cũng không dám dễ dàng gây hấn.

Tất cả các lệnh động viên chiến tranh, đều chiếu theo khoảng cách xa gần của địa phương đó mà tính toán, không có gì là không hợp lý.

Đại điện hạ đương nhiên muốn giữ vững quan điểm của mình, nếu không, không cần khai chiến, hiện tại sẽ không có biện pháp dẫn đầu đội quân:

– Nếu như có người không thể dựa theo thời gian trên lệnh động viên chiến tranh chạy tới đúng lúc, đó chính là tội nhân của Công quốc! Mặc kệ hắn có thân phận thế nào, quân pháp đều vô tình!

Chọn tập
Bình luận