Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 111: Bản Thiết Kế (2)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Xác thực rất đẹp.

Louisa ngược lại không có suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, yên lặng quan sát.

Có bản vẽ Mạnh Hàn quyết định tự mình đi nhìn đá trắng trong miệng của Grace nói. Vì thế Grace lo lắng, cố ý an bài Kiều cùng huynh đệ tinh linh đi theo mọi người. Hai ám dạ tinh linh thì đảm nhiệm chức vị thám tử và tiền tiêu cho đoán người, huynh đệ Cung Tiễn Thủ thì đi cùng mọi người. Đội ngũ này chỉ có bóng dáng một người vệ sĩ mà thôi.

Elyse thì bận rộn chuyện đối ngoại, chỉ có thể cho Grace cùng mấy thợ đá song bào thai đi cùng. Demi cùng Diana hiện tại cho dù là Mạnh Hàn đi nơi nào, các nàng đều như cái đuôi nhỏ đi theo, Mạnh Hàn cũng không thèm để ý, dù sao lúc này chỉ là đi nhìn, lại không có nguy hiểm gì, cho phép các nàng đi.

– Ải nhân sơn mạch thực sự có Ải nhân sao?

Mạnh Hàn trước khi tới Hoàng Sa Trấn căn bản không biết rõ chuyện nơi này. Cho dù là đến bây giờ cũng chỉ biết cái tên Ải nhân sơn mạch mà thôi, cụ thể có quan hệ tới Ải nhân hay không thì hắn còn không rõ ràng lắm.

– Ải nhân sơn mạch là một sơn mạch rộng lớn, nghe nói sâu trong Ải nhân sơn mạch thật sự có Ải nhân cổ xưa ở lại.

Grace đối với chuyện trong lãnh địa biết rõ hơn so với Mạnh Hàn nhiều lắm, cho nên nàng phụ trách giải thích.

– Ải nhân cổ xưa? Cùng Ải nhân hiện tại có cái gì khác nhau?

Mạnh Hàn nghe ra ý của Grace, vội vàng hỏi lại.

– Vùng núi này được gọi tên như vậy là do có truyền thuyết Ải nhân. Nhưng về sau các ải nhân cũng bắt đầu di chuyển tới khu vực gần bình nguyên, hiện tại không biết ở sâu trong sơn mạch có còn Ải nhân tộc tồn tại hay không.

Grace cũng nói là tin vỉa hè, nhưng mà so với Mạnh Hàn biết rõ còn nhiều hơn.

– Nha.

Mạnh Hàn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Trên đường đi hắn quan sát bốn phía, khoảng cách xa như vậy, nếu như kiến tạo thị trận của lãnh địa ở nơi này dường như rất bất tiện, không ngại đổi mới địa điểm khác, đem phủ lãnh chúa và các cư dân di chuyển tới đây. Công tác ở thị trấn cũ vẫn là của mình.

Đây cũng là do Mạnh Hàn cẩn thận, trên thị trấn tập kết phần lớn đám người tham lam bị hấp dẫn bởi bảo tàng, nói thật Mạnh Hàn cũng không biết là sinh hoạt ở khu vực gần với đám người này có tốt hay không.

Rốt cục cũng đi tới nơi có đá trắng như Grace nói, mấy thợ đá cầm búa và đục của huynh đệ Ải nhân chuẩn bị sẵn, thập phần cố sức đục mấy khối đá lớn như long bàn tay, cung kính đưa cho Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn cầm vào trong tay liền cảm thấy không đúng, vốn cho rằng đá trắng là đá vôi, nhưng hiện giờ cầm thì thấy đá vôi không có cứng như vậy. Hiện tại cầm trong tay Mạnh Hàn mới phát hiện tảng đá kia thập phần tinh tế tỉ mỉ, sáng bóng ôn nhuận, trắng noãn như ngọc, cho dù đặt ở thế kỷ hai mươi mốt của địa cầu đây cũng tài liệu kiến trúc khó có được.

– Nơi này là của Hoàng Sa Trấn sao?

Ma xui quỷ khiến Mạnh Hàn hỏi ra một câu như vậy.

Grace có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.

– Vâng, đại nhân, cái sơn mạch này kể cả một bộ phận Tinh Linh sâm lâm đều thuộc về Hoàng Sa Trấn, chỉ có điều Tinh linh tộc chưa từng thừa nhận qua mà thôi.

– Tinh linh tộc sẽ không để ý tới chút rừng cây này. Ta chỉ muốn biết mấy ngọn núi đá này có phải của Hoàng Sa Trấn hay không.

Con mắt Mạnh Hàn bắt đầu tỏa sáng lên:

– Có thể có Ải nhân đột nhiên nhảy ra tranh đoạt với chúng ta hay không?

– Đại nhân, các ải nhân sẽ không quan tâm tới những tảng đá này đâu.

Tuy Grace không biết Mạnh Hàn vì cái gì hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:

– Bọn họ là hảo thủ rèn, sẽ không để ý những tảng đá không có biện pháp rèn.

– Phát tài!

Xác định điểm này xong thì Mạnh Hàn hưng phấn cầm tảng đá đặt lên môi hôn một cái, sau đó nhìn lên trời hét lên một tiếng, sau đó vui sướng khoa tay múa chân một hồi, làm cho mọi người chung quanh nhìn mà khó hiểu.

Mạnh Hàn không quan tâm tới ánh mắt của những người bên cạnh nhìn hắn, hoa chân múa tay vui sướng một phen thì nhìn thấy Grace dường như còn sững sờ nhìn mình, nhịn không được một tay ôm lấy Grace, hung hăng hôn lên mặt của nàng một cái, lớn tiếng kêu lên:

– Grace, chúng ta phát tài, biết không?

Động tác như máy móc này trực tiếp đưa Grace vào khoái hoạt đỉnh phong. Thậm chí Mạnh Hàn đã buông nàng ra, nàng vẫn còn đắm chìm vào nụ hôn trên má của Mạnh Hàn vừa hôn nàng, một tay vuốt nơi bị Mạnh Hàn hôn qua, lâm vào trầm tư.

Hai tiểu thị nữ thấy một màn như vậy vẻ mặt đều chờ đợi. Mạnh Hàn cũng không bên này nặng bên kia nhẹ, hai cánh tay kéo hai tiểu thị nữ qua, cùng ôm vào, một trái một phải hôn các nàng, hôn một cái thật kêu.

Demi cùng Diana nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt cuồng hỉ không chút áp lực trong mắt đối phương.

Lãnh chúa đại nhân lâm vào hưng phấn nhưng lại không biết thu liễm, trực tiếp đi tới bên cạnh Kiều cách đó không xa, ôm hắn một cái, dường như muốn đem thân thể gầy yếu của Kiều kéo vào người của mình. Trên mặt Kiều kinh hoảng một hồi, sắc mặt nhanh chóng biến hồng, muốn dùng sức đẩy ra, nhưng lại sợ làm Mạnh Hàn bị thương, lâm vào trong xấu hổ.

Mạnh Hàn giống như điên lên, nhìn qua bầu trời không chút kiêng nể hô to:

– Phát tài!

Loại tài liệu kiến trúc cao cấp này chất lượng so với cẩm thạch còn tốt hơn nhiều, theo kịp dương chi bạch ngọc. Ở nơi này có tới vài ngọn núi, toàn bộ đều đá trắng, nếu như vậy còn không phát tài thì không có thiên lý.

Chương 52: Điều chỉnh phương hướng

Địa bàn là địa bàn của Hoàng Sa Trấn, vậy thuộc về phạm vi quản hạt của lãnh chúa Hoàng Sa Trấ. Cho nên những vật này sẽ thuộc về vật phẩm tư nhân của lãnh chúa, chỉ cần giao cho công quốc khoản thuế tương ứng, tiền lờic còn lại chính là kim tệ trong eo của lãnh chúa.

Mà cái gọi là khoản thuế hiện tại chính là Mạnh Hàn phải nộp thuế chứng minh vào trong tay Bá Tước đại nhân. Nói cách khác tiền lời toàn bộ của tài liệu kiến trúc này toàn bộ là của Mạnh Hàn.

Grace và Kiều trao đổi ánh mắt với nhau, thật sự là không rõ lãnh chúa đại nhân làm sao lại nổi điên như vậy. Những khối đá này rất đáng tiền sao? Cho dù rất đáng tiền ai sẽ tốn giá cao chỉ mua một đống đá chứ? Grace quản gia đã quen sông trong nghèo khó, làm sao biết được xa xỉ của những kẻ có tiền.

Thấy Grace không biết vì sao vẫn ngây ngốc như vậy, Mạnh Hàn đã biết rõ, Grace còn không rõ chỗ tốt trong đó.

– Đứa nhỏ ngốc, ngươi có biết hay không tài liệu kiến trúc trên thị trường đáng giá bao nhiêu tiền không?

Mạnh Hàn lúc trước nhận lời mời của một công ty vật liệu xây dựng, cố ý tìm hiểu một ít phương diện về vấn đề này, thế mới biết số liệu tương quan. Không nhìn không biết, vừa nhìn đã nhảy dựng lên, vật liệu xây dựng tùy tiện trên thị trường một năm cũng lời ít nhất một hai trăm triệu, thị trường khổng lồ như vậy làm sao Mạnh Hàn không vui mừng chứ?

Đương nhiên đó là kiếp trước, thế giới này cần phải cẩn thận hơn rất nhiều. Nhưng mà Mạnh Hàn từ trí nhớ của Antonio thì biết rõ, những quý tộc sống trong nhung lụa kia có bộ dạng như thế nào, tự nhiên sở trường của bọn họ là hưởng thụ, cũng không quên cảm giác khoan khoái và đẹp đẽ của bề ngoài.

– Xác thực rất đẹp.

Louisa ngược lại không có suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, yên lặng quan sát.

Có bản vẽ Mạnh Hàn quyết định tự mình đi nhìn đá trắng trong miệng của Grace nói. Vì thế Grace lo lắng, cố ý an bài Kiều cùng huynh đệ tinh linh đi theo mọi người. Hai ám dạ tinh linh thì đảm nhiệm chức vị thám tử và tiền tiêu cho đoán người, huynh đệ Cung Tiễn Thủ thì đi cùng mọi người. Đội ngũ này chỉ có bóng dáng một người vệ sĩ mà thôi.

Elyse thì bận rộn chuyện đối ngoại, chỉ có thể cho Grace cùng mấy thợ đá song bào thai đi cùng. Demi cùng Diana hiện tại cho dù là Mạnh Hàn đi nơi nào, các nàng đều như cái đuôi nhỏ đi theo, Mạnh Hàn cũng không thèm để ý, dù sao lúc này chỉ là đi nhìn, lại không có nguy hiểm gì, cho phép các nàng đi.

– Ải nhân sơn mạch thực sự có Ải nhân sao?

Mạnh Hàn trước khi tới Hoàng Sa Trấn căn bản không biết rõ chuyện nơi này. Cho dù là đến bây giờ cũng chỉ biết cái tên Ải nhân sơn mạch mà thôi, cụ thể có quan hệ tới Ải nhân hay không thì hắn còn không rõ ràng lắm.

– Ải nhân sơn mạch là một sơn mạch rộng lớn, nghe nói sâu trong Ải nhân sơn mạch thật sự có Ải nhân cổ xưa ở lại.

Grace đối với chuyện trong lãnh địa biết rõ hơn so với Mạnh Hàn nhiều lắm, cho nên nàng phụ trách giải thích.

– Ải nhân cổ xưa? Cùng Ải nhân hiện tại có cái gì khác nhau?

Mạnh Hàn nghe ra ý của Grace, vội vàng hỏi lại.

– Vùng núi này được gọi tên như vậy là do có truyền thuyết Ải nhân. Nhưng về sau các ải nhân cũng bắt đầu di chuyển tới khu vực gần bình nguyên, hiện tại không biết ở sâu trong sơn mạch có còn Ải nhân tộc tồn tại hay không.

Grace cũng nói là tin vỉa hè, nhưng mà so với Mạnh Hàn biết rõ còn nhiều hơn.

– Nha.

Mạnh Hàn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Trên đường đi hắn quan sát bốn phía, khoảng cách xa như vậy, nếu như kiến tạo thị trận của lãnh địa ở nơi này dường như rất bất tiện, không ngại đổi mới địa điểm khác, đem phủ lãnh chúa và các cư dân di chuyển tới đây. Công tác ở thị trấn cũ vẫn là của mình.

Đây cũng là do Mạnh Hàn cẩn thận, trên thị trấn tập kết phần lớn đám người tham lam bị hấp dẫn bởi bảo tàng, nói thật Mạnh Hàn cũng không biết là sinh hoạt ở khu vực gần với đám người này có tốt hay không.

Rốt cục cũng đi tới nơi có đá trắng như Grace nói, mấy thợ đá cầm búa và đục của huynh đệ Ải nhân chuẩn bị sẵn, thập phần cố sức đục mấy khối đá lớn như long bàn tay, cung kính đưa cho Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn cầm vào trong tay liền cảm thấy không đúng, vốn cho rằng đá trắng là đá vôi, nhưng hiện giờ cầm thì thấy đá vôi không có cứng như vậy. Hiện tại cầm trong tay Mạnh Hàn mới phát hiện tảng đá kia thập phần tinh tế tỉ mỉ, sáng bóng ôn nhuận, trắng noãn như ngọc, cho dù đặt ở thế kỷ hai mươi mốt của địa cầu đây cũng tài liệu kiến trúc khó có được.

– Nơi này là của Hoàng Sa Trấn sao?

Ma xui quỷ khiến Mạnh Hàn hỏi ra một câu như vậy.

Grace có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.

– Vâng, đại nhân, cái sơn mạch này kể cả một bộ phận Tinh Linh sâm lâm đều thuộc về Hoàng Sa Trấn, chỉ có điều Tinh linh tộc chưa từng thừa nhận qua mà thôi.

– Tinh linh tộc sẽ không để ý tới chút rừng cây này. Ta chỉ muốn biết mấy ngọn núi đá này có phải của Hoàng Sa Trấn hay không.

Con mắt Mạnh Hàn bắt đầu tỏa sáng lên:

– Có thể có Ải nhân đột nhiên nhảy ra tranh đoạt với chúng ta hay không?

– Đại nhân, các ải nhân sẽ không quan tâm tới những tảng đá này đâu.

Tuy Grace không biết Mạnh Hàn vì cái gì hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:

– Bọn họ là hảo thủ rèn, sẽ không để ý những tảng đá không có biện pháp rèn.

– Phát tài!

Xác định điểm này xong thì Mạnh Hàn hưng phấn cầm tảng đá đặt lên môi hôn một cái, sau đó nhìn lên trời hét lên một tiếng, sau đó vui sướng khoa tay múa chân một hồi, làm cho mọi người chung quanh nhìn mà khó hiểu.

Mạnh Hàn không quan tâm tới ánh mắt của những người bên cạnh nhìn hắn, hoa chân múa tay vui sướng một phen thì nhìn thấy Grace dường như còn sững sờ nhìn mình, nhịn không được một tay ôm lấy Grace, hung hăng hôn lên mặt của nàng một cái, lớn tiếng kêu lên:

– Grace, chúng ta phát tài, biết không?

Động tác như máy móc này trực tiếp đưa Grace vào khoái hoạt đỉnh phong. Thậm chí Mạnh Hàn đã buông nàng ra, nàng vẫn còn đắm chìm vào nụ hôn trên má của Mạnh Hàn vừa hôn nàng, một tay vuốt nơi bị Mạnh Hàn hôn qua, lâm vào trầm tư.

Hai tiểu thị nữ thấy một màn như vậy vẻ mặt đều chờ đợi. Mạnh Hàn cũng không bên này nặng bên kia nhẹ, hai cánh tay kéo hai tiểu thị nữ qua, cùng ôm vào, một trái một phải hôn các nàng, hôn một cái thật kêu.

Demi cùng Diana nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt cuồng hỉ không chút áp lực trong mắt đối phương.

Lãnh chúa đại nhân lâm vào hưng phấn nhưng lại không biết thu liễm, trực tiếp đi tới bên cạnh Kiều cách đó không xa, ôm hắn một cái, dường như muốn đem thân thể gầy yếu của Kiều kéo vào người của mình. Trên mặt Kiều kinh hoảng một hồi, sắc mặt nhanh chóng biến hồng, muốn dùng sức đẩy ra, nhưng lại sợ làm Mạnh Hàn bị thương, lâm vào trong xấu hổ.

Mạnh Hàn giống như điên lên, nhìn qua bầu trời không chút kiêng nể hô to:

– Phát tài!

Loại tài liệu kiến trúc cao cấp này chất lượng so với cẩm thạch còn tốt hơn nhiều, theo kịp dương chi bạch ngọc. Ở nơi này có tới vài ngọn núi, toàn bộ đều đá trắng, nếu như vậy còn không phát tài thì không có thiên lý.

Chương 52: Điều chỉnh phương hướng

Địa bàn là địa bàn của Hoàng Sa Trấn, vậy thuộc về phạm vi quản hạt của lãnh chúa Hoàng Sa Trấ. Cho nên những vật này sẽ thuộc về vật phẩm tư nhân của lãnh chúa, chỉ cần giao cho công quốc khoản thuế tương ứng, tiền lờic còn lại chính là kim tệ trong eo của lãnh chúa.

Mà cái gọi là khoản thuế hiện tại chính là Mạnh Hàn phải nộp thuế chứng minh vào trong tay Bá Tước đại nhân. Nói cách khác tiền lời toàn bộ của tài liệu kiến trúc này toàn bộ là của Mạnh Hàn.

Grace và Kiều trao đổi ánh mắt với nhau, thật sự là không rõ lãnh chúa đại nhân làm sao lại nổi điên như vậy. Những khối đá này rất đáng tiền sao? Cho dù rất đáng tiền ai sẽ tốn giá cao chỉ mua một đống đá chứ? Grace quản gia đã quen sông trong nghèo khó, làm sao biết được xa xỉ của những kẻ có tiền.

Thấy Grace không biết vì sao vẫn ngây ngốc như vậy, Mạnh Hàn đã biết rõ, Grace còn không rõ chỗ tốt trong đó.

– Đứa nhỏ ngốc, ngươi có biết hay không tài liệu kiến trúc trên thị trường đáng giá bao nhiêu tiền không?

Mạnh Hàn lúc trước nhận lời mời của một công ty vật liệu xây dựng, cố ý tìm hiểu một ít phương diện về vấn đề này, thế mới biết số liệu tương quan. Không nhìn không biết, vừa nhìn đã nhảy dựng lên, vật liệu xây dựng tùy tiện trên thị trường một năm cũng lời ít nhất một hai trăm triệu, thị trường khổng lồ như vậy làm sao Mạnh Hàn không vui mừng chứ?

Đương nhiên đó là kiếp trước, thế giới này cần phải cẩn thận hơn rất nhiều. Nhưng mà Mạnh Hàn từ trí nhớ của Antonio thì biết rõ, những quý tộc sống trong nhung lụa kia có bộ dạng như thế nào, tự nhiên sở trường của bọn họ là hưởng thụ, cũng không quên cảm giác khoan khoái và đẹp đẽ của bề ngoài.

Chọn tập
Bình luận
× sticky