Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 199: Thái Độ Cường Ngạnh (1)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Tin đồn buồng vệ sinh kiểu mới của quý tộc truyền ra, mỗi người đều đỏ mắt nhìn Francis Tử tước đoạt tiền, nhưng mà đỏ mắt thì đỏ mắt, lại không có người nào dám làm ra cái gì cả. Không nói đến Francis Tử tước là tâm phúc trong mắt quốc vương bệ hạ, hơn nữa không lâu còn hiến tặng buồng vệ sinh kiểu mới được quôc vương khen ngợi. Chỉ nói Hầu tước đại nhân ửng hộ ở sau lưng có thể làm cho người có tâm tư phải suy nghĩ cẩn thận rồi.

Nhưng mà Tử tước đại nhân nhân thủ đưng ở Hoàng Sa Trấn và qua lại thủ đô, chuyện này khiến người ta ngoài ý muốn. Nhất l khi thành chủ Bạo Phong Thành phát hiện, thì ra sinh ý buồng vệ sinh đắt đỏ nhất lại được sản xuất ở Hoàng Sa Trấn, trong ngày hôm qua hắn phát hiện thì không ăn cơm mà sai người đi điều tra, căn bản cũng không tin Hoàng Sa Trấn lại có thứ tốt như vậy?

Liên tục điều tra kết quả làm cho thành chủ tin tưởng, loại đồ vật kiểu mới này xuất hiện ở trong lãnh địa của mình, hưng phấn thành chủ lập tức kêu thuế vụ quan căn cứ điều tra của nhân viên công tác thống kê, quý tộc lắp đặt buồng vệ sinh kiểu mới ở thủ đô cũng không chỉ có trăm nhà, chuyện này cũng ý nghĩa Hoàng Sa Trấn đã biến thành miếng bánh thơm ngon, chờ thành chủ nhẹ nhõm tháo xuống.

– Thuế khoản? Thuế khoán gì?

Mạnh Hàn hoàn toàn làm ra bộ dáng không biết gì, giống như còn chưa rõ chuyện xảy ra trước mặt.

– Đại nhân, Hoàng Sa Trấn là lãnh địa phụ thuộc Bạo Phong Thành, có nghĩa vụ giao nộp thuế cho Bạo Phong Thành.

Thuế vụ quan vẫn bảo trì mỉm cười tủm tỉm như trước, người như vậy hắn thấy nhiều rồi, cuối cùng vẫn phải lấy ra thôi, một đồng cũng không thể thiếu:

– Đại nhân, đây là quy định của công quốc.

Nói ra câu cuối cùng tuy là cười rộ lên, nhưng mà bao hàm ý uy hiếp vẫn hiện rõ trong đó.

– Ah? Pháp luật của công quốc?

Mạnh Hàn giả ngu một chut, sau đó dường như có hứng thú nói:

– Vậy pháp luật quy định lãnh địa phụ thuộc phải giao bao nhiêu thuế?

– Đây là do thành chủ đại nhân tự quyết định.

Thuế vụ quan đã an định lại, nếu Mạnh Hàn hỏi thuế thì chắc đang cò kè mặc cả:

– Thành chủ đại nhân ra lệnh, ngài phải giao nạp 80% thu nhập của lãnh địa, đây là thuế của Hoàng Sa Trấn.

– 80%?

Con mắt Mạnh Hàn dường như trừng to lên, nhìn qua thuế vụ quan vẻ mặt không hảo ý.

– Đương nhiên, đại nhân.

Thuế vụ quan một chút cũng không khẩn trương, phối hợp giải thích:

– Hoàng Sa Trấn đã thiếu nợ Bạo Phong Thành thuế hơn trăm năm, ngài phải dùng thu nhập của lãnh địa bổ sung đầy đủ, đây là lệnh của thành chủ đại nhân.

– Đây cũng là pháp luật công quốc quy định sao?

Mạnh Hàn dường như cũng không muốn trở mặt, vùng vẫy giãy chết hỏi lại.

– Đương nhiên, đại nhân.

Thuế vụ quan càng cười tủm tỉm:

– Lãnh chúa đại nhân có quyền thống trị tuyệt đối trong lãnh địa, đây là pháp luật quy định.

– Như vậy, thuế vụ quan đại nhân.

Mạnh Hàn chậm rãi hỏi một câu, rất chân thành hỏi:

– Giao nộp thuế rồi có phải không cần phải giao nộp khoản thuế giống nhau hay không? Pháp luật cũng có quy định như vậy?

– Không. Đương nhiên sẽ không!

Thuế vụ quan bị Mạnh Hàn hỏi câu này thì lâm vào trong sương mù. Qua thời gian rất nhanh đã hiểu được, Mạnh Hàn đang lo lắng sau khi bọn họ thu thuế còn quay lại, cho nên sớm đưa ra phương án dự phòng.

Trong miệng trả lời như vậy nhưng trong lòng thuế vụ quan cũng không dám khẳng định, lần này thành chủ đại nhân rõ ràng trưng thu khoản thuế cao tới 80%. Cho dù là trong công quốc cũng chưa từng có xuất hiện thuế suất cao như vậy, hiển nhiên thành chủ có ý cướp đoạt lợi ích của Hoàng Sa Trấn này. Nếu như nơi này nộp thuế vậy chứng tỏ nơi đây dễ khi dễ, thuận lý thành chương trưng thu một khoản thế khác, vậy thì sẽ nuốt toàn bộ lợi ích ở nơi này.

Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của thuế vụ quan, hắn mới không nói rõ cho lãnh chúa trước mắt này. Mạnh Hàn sống hay chết liên quan gì tới hắn? Tốt nhất là bị tức chết, sau đó thành chủ đại nhân có thể dễ dàng tiếp quản Hoàng Sa Trấn. Sau đó khu trục những song bào thai kia đi, đem mỏ đá kia chiếm làm của riêng, tiến tới thuận lợi thu được số tiền khổng lồ.

– Sẽ không?

Mạnh Hàn gật gật đầu, dường như cũng buông lỏng một hơi:

– Ta đây cũng yên tâm. Grace, tiễn khách!

– Đại nhân, ngươi có ý gì?

Thuế vụ quan khẽ giật mình, lập tức kịp phản ứng, lập tức đổi bộ mặt khác, bắt đầu cường ngạnh. Hắn lần này mang hơn mười hộ vệ của thành chủ tới đây, hơn nữa trước khi đi còn sớm tìm hiểu qua, Nam tước Antonio đại nhân này thủ hạ cũng không có nhân vật nào đặc biệt lợi hại. Duy nhất một lần đánh lui sa đạo, nhưng đó là do toàn bộ người của lãnh địa tiêu diệt, không đáng để lo.

Cũng khó trách hắn suy nghĩ thực lực của Mạnh Hàn sai lầm như vậy, thành chủ phái tới tìm hiểu cũng không thấy song bào thai đâu cả. Toàn bộ toàn là người bên ngoài tới. Ai nguyện ý không có chuyện gì đi trêu chọc nguyền rủa song bào thai? Từ tin tức của những người nơi đây, có không ít tin là vỉa hè. Nhất là từ các dong binh, người kẻ chết vì sĩ diện kia làm sao thừa nhận những người bình thường đoạt công lao của mình, toàn bộ đều chẳng biết xấu hổ quy kết lên người của bọn họ. Mặc dù không phải mình cũng quy công lao cho đám dong binh.

Đạt được tin tức này thuế vụ quan thấy Mạnh Hàn phối hợp với mình, có khả năng còn vui vẽ, sắc mặt dễ nói chuyện, một khi Mạnh Hàn có phản kháng bộc lộ ý định chống đối trong đầu. Hắn sẽ cho thủ hạ của thành chủ đại nhân băt tên lãnh chúa lại, sau đó lại giáng chức tên lãnh chúa Hoàng Sa Trấn chán nản này vì tội chống lệnh.

– Ý của ta là ta đã nộp thuế rồi.

Mạnh Hàn chậm rãi quay người lại, nhìn qua tướng mạo của tên thuế vụ quan này, không nhanh không chậm trả lời một câu:

– Dựa theo pháp luật quy định, ta không cần phải đóng thêm bất cứ khoản thuế nào cả.

Nói xong trực tiếp quay người rời đi,

Grace ở bên cạnh lúc này đứng lên, nhìn qua thuế vụ quan làm ra động tác mời, nói cái gì cũng không nói, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng. Lãnh chúa đại nhân nói muốn tiễn khách, vậy thì mời chính là tiễn khách.

– Không có khả năng!

Thuế vụ quan phu quát một tiếng:

– Ta là thuế vụ quan Bạo Phong Thành, chưa từng có thu được một đồng thuế nào của Hoàng Sa Trấn nộp lên. Nam tước đại nhân. Chống nộp thuế thì thành chủ đại nhân có quyền bắt ngươi đấy.

– Ah, thật có lỗi, là ta sơ sẩy.

Mạnh Hàn dừng bước chân lại, quay người nói:

– Dường như ta cũng không đem chuyện này nói rõ.

Trở lại đi vài bước, Mạnh Hàn đi đến trước mặt thuế vụ quan, đưa mắt nhìn hắn nói ra.

– Trước khi ta tới Hoàng Sa Trấn thì Mars Bá Tước đại nhân đã trưng thu thuế trong vòng mười năm của Hoàng Sa Trấn rồi, cho nên dựa theo pháp luật ta không cần giao thêm khoản thuế nào nữa.

– Mars Bá Tước đại nhân?

Thuế vụ quan vừa nghe cái tên này nhất thời giống như đã giật mình, Bá Tước đại nhân chính là lãnh đạo trực tiếp của thành chủ đại nhân, là lãnh chúa của cả hành tỉnh, cho dù là Bạo Phong Thành cũng là lãnh địa phụ thuộc Bá Tước đại nhân.

Tin đồn buồng vệ sinh kiểu mới của quý tộc truyền ra, mỗi người đều đỏ mắt nhìn Francis Tử tước đoạt tiền, nhưng mà đỏ mắt thì đỏ mắt, lại không có người nào dám làm ra cái gì cả. Không nói đến Francis Tử tước là tâm phúc trong mắt quốc vương bệ hạ, hơn nữa không lâu còn hiến tặng buồng vệ sinh kiểu mới được quôc vương khen ngợi. Chỉ nói Hầu tước đại nhân ửng hộ ở sau lưng có thể làm cho người có tâm tư phải suy nghĩ cẩn thận rồi.

Nhưng mà Tử tước đại nhân nhân thủ đưng ở Hoàng Sa Trấn và qua lại thủ đô, chuyện này khiến người ta ngoài ý muốn. Nhất l khi thành chủ Bạo Phong Thành phát hiện, thì ra sinh ý buồng vệ sinh đắt đỏ nhất lại được sản xuất ở Hoàng Sa Trấn, trong ngày hôm qua hắn phát hiện thì không ăn cơm mà sai người đi điều tra, căn bản cũng không tin Hoàng Sa Trấn lại có thứ tốt như vậy?

Liên tục điều tra kết quả làm cho thành chủ tin tưởng, loại đồ vật kiểu mới này xuất hiện ở trong lãnh địa của mình, hưng phấn thành chủ lập tức kêu thuế vụ quan căn cứ điều tra của nhân viên công tác thống kê, quý tộc lắp đặt buồng vệ sinh kiểu mới ở thủ đô cũng không chỉ có trăm nhà, chuyện này cũng ý nghĩa Hoàng Sa Trấn đã biến thành miếng bánh thơm ngon, chờ thành chủ nhẹ nhõm tháo xuống.

– Thuế khoản? Thuế khoán gì?

Mạnh Hàn hoàn toàn làm ra bộ dáng không biết gì, giống như còn chưa rõ chuyện xảy ra trước mặt.

– Đại nhân, Hoàng Sa Trấn là lãnh địa phụ thuộc Bạo Phong Thành, có nghĩa vụ giao nộp thuế cho Bạo Phong Thành.

Thuế vụ quan vẫn bảo trì mỉm cười tủm tỉm như trước, người như vậy hắn thấy nhiều rồi, cuối cùng vẫn phải lấy ra thôi, một đồng cũng không thể thiếu:

– Đại nhân, đây là quy định của công quốc.

Nói ra câu cuối cùng tuy là cười rộ lên, nhưng mà bao hàm ý uy hiếp vẫn hiện rõ trong đó.

– Ah? Pháp luật của công quốc?

Mạnh Hàn giả ngu một chut, sau đó dường như có hứng thú nói:

– Vậy pháp luật quy định lãnh địa phụ thuộc phải giao bao nhiêu thuế?

– Đây là do thành chủ đại nhân tự quyết định.

Thuế vụ quan đã an định lại, nếu Mạnh Hàn hỏi thuế thì chắc đang cò kè mặc cả:

– Thành chủ đại nhân ra lệnh, ngài phải giao nạp 80% thu nhập của lãnh địa, đây là thuế của Hoàng Sa Trấn.

– 80%?

Con mắt Mạnh Hàn dường như trừng to lên, nhìn qua thuế vụ quan vẻ mặt không hảo ý.

– Đương nhiên, đại nhân.

Thuế vụ quan một chút cũng không khẩn trương, phối hợp giải thích:

– Hoàng Sa Trấn đã thiếu nợ Bạo Phong Thành thuế hơn trăm năm, ngài phải dùng thu nhập của lãnh địa bổ sung đầy đủ, đây là lệnh của thành chủ đại nhân.

– Đây cũng là pháp luật công quốc quy định sao?

Mạnh Hàn dường như cũng không muốn trở mặt, vùng vẫy giãy chết hỏi lại.

– Đương nhiên, đại nhân.

Thuế vụ quan càng cười tủm tỉm:

– Lãnh chúa đại nhân có quyền thống trị tuyệt đối trong lãnh địa, đây là pháp luật quy định.

– Như vậy, thuế vụ quan đại nhân.

Mạnh Hàn chậm rãi hỏi một câu, rất chân thành hỏi:

– Giao nộp thuế rồi có phải không cần phải giao nộp khoản thuế giống nhau hay không? Pháp luật cũng có quy định như vậy?

– Không. Đương nhiên sẽ không!

Thuế vụ quan bị Mạnh Hàn hỏi câu này thì lâm vào trong sương mù. Qua thời gian rất nhanh đã hiểu được, Mạnh Hàn đang lo lắng sau khi bọn họ thu thuế còn quay lại, cho nên sớm đưa ra phương án dự phòng.

Trong miệng trả lời như vậy nhưng trong lòng thuế vụ quan cũng không dám khẳng định, lần này thành chủ đại nhân rõ ràng trưng thu khoản thuế cao tới 80%. Cho dù là trong công quốc cũng chưa từng có xuất hiện thuế suất cao như vậy, hiển nhiên thành chủ có ý cướp đoạt lợi ích của Hoàng Sa Trấn này. Nếu như nơi này nộp thuế vậy chứng tỏ nơi đây dễ khi dễ, thuận lý thành chương trưng thu một khoản thế khác, vậy thì sẽ nuốt toàn bộ lợi ích ở nơi này.

Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của thuế vụ quan, hắn mới không nói rõ cho lãnh chúa trước mắt này. Mạnh Hàn sống hay chết liên quan gì tới hắn? Tốt nhất là bị tức chết, sau đó thành chủ đại nhân có thể dễ dàng tiếp quản Hoàng Sa Trấn. Sau đó khu trục những song bào thai kia đi, đem mỏ đá kia chiếm làm của riêng, tiến tới thuận lợi thu được số tiền khổng lồ.

– Sẽ không?

Mạnh Hàn gật gật đầu, dường như cũng buông lỏng một hơi:

– Ta đây cũng yên tâm. Grace, tiễn khách!

– Đại nhân, ngươi có ý gì?

Thuế vụ quan khẽ giật mình, lập tức kịp phản ứng, lập tức đổi bộ mặt khác, bắt đầu cường ngạnh. Hắn lần này mang hơn mười hộ vệ của thành chủ tới đây, hơn nữa trước khi đi còn sớm tìm hiểu qua, Nam tước Antonio đại nhân này thủ hạ cũng không có nhân vật nào đặc biệt lợi hại. Duy nhất một lần đánh lui sa đạo, nhưng đó là do toàn bộ người của lãnh địa tiêu diệt, không đáng để lo.

Cũng khó trách hắn suy nghĩ thực lực của Mạnh Hàn sai lầm như vậy, thành chủ phái tới tìm hiểu cũng không thấy song bào thai đâu cả. Toàn bộ toàn là người bên ngoài tới. Ai nguyện ý không có chuyện gì đi trêu chọc nguyền rủa song bào thai? Từ tin tức của những người nơi đây, có không ít tin là vỉa hè. Nhất là từ các dong binh, người kẻ chết vì sĩ diện kia làm sao thừa nhận những người bình thường đoạt công lao của mình, toàn bộ đều chẳng biết xấu hổ quy kết lên người của bọn họ. Mặc dù không phải mình cũng quy công lao cho đám dong binh.

Đạt được tin tức này thuế vụ quan thấy Mạnh Hàn phối hợp với mình, có khả năng còn vui vẽ, sắc mặt dễ nói chuyện, một khi Mạnh Hàn có phản kháng bộc lộ ý định chống đối trong đầu. Hắn sẽ cho thủ hạ của thành chủ đại nhân băt tên lãnh chúa lại, sau đó lại giáng chức tên lãnh chúa Hoàng Sa Trấn chán nản này vì tội chống lệnh.

– Ý của ta là ta đã nộp thuế rồi.

Mạnh Hàn chậm rãi quay người lại, nhìn qua tướng mạo của tên thuế vụ quan này, không nhanh không chậm trả lời một câu:

– Dựa theo pháp luật quy định, ta không cần phải đóng thêm bất cứ khoản thuế nào cả.

Nói xong trực tiếp quay người rời đi,

Grace ở bên cạnh lúc này đứng lên, nhìn qua thuế vụ quan làm ra động tác mời, nói cái gì cũng không nói, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng. Lãnh chúa đại nhân nói muốn tiễn khách, vậy thì mời chính là tiễn khách.

– Không có khả năng!

Thuế vụ quan phu quát một tiếng:

– Ta là thuế vụ quan Bạo Phong Thành, chưa từng có thu được một đồng thuế nào của Hoàng Sa Trấn nộp lên. Nam tước đại nhân. Chống nộp thuế thì thành chủ đại nhân có quyền bắt ngươi đấy.

– Ah, thật có lỗi, là ta sơ sẩy.

Mạnh Hàn dừng bước chân lại, quay người nói:

– Dường như ta cũng không đem chuyện này nói rõ.

Trở lại đi vài bước, Mạnh Hàn đi đến trước mặt thuế vụ quan, đưa mắt nhìn hắn nói ra.

– Trước khi ta tới Hoàng Sa Trấn thì Mars Bá Tước đại nhân đã trưng thu thuế trong vòng mười năm của Hoàng Sa Trấn rồi, cho nên dựa theo pháp luật ta không cần giao thêm khoản thuế nào nữa.

– Mars Bá Tước đại nhân?

Thuế vụ quan vừa nghe cái tên này nhất thời giống như đã giật mình, Bá Tước đại nhân chính là lãnh đạo trực tiếp của thành chủ đại nhân, là lãnh chúa của cả hành tỉnh, cho dù là Bạo Phong Thành cũng là lãnh địa phụ thuộc Bá Tước đại nhân.

Chọn tập
Bình luận