Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 1048: Giải trừ nguyền rủa

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Còn có mấy bức tượng nữa, sau khi Mạnh Hàn đi tới từng chỗ khác nhau, đều dần dần xuất hiện. Thời điểm Mạnh Hàn dẫn theo những pho tượng này tới gần một vài Medusha, các nàng lập tức đều trở nên suy yếu. Xem ra, nguồn gốc nguyền rủa chính là những pho tượng này.

Những pho tượng trông rất sống động như vậy, không thể nào là do thợ đá điêu khắc ra được. Rất rõ ràng, đây là những người đã bị Medusha hoá đá. Chỉ có điều vì sao bọn họ lại mang theo lực lượng nguyền rủa lớn như vậy. Đây cũng là điều Mạnh Hàn không biết.

Mạnh Hàn phát hiện những bức tượng này chỉ là một phần. Cũng có không ít những bức tượng khác được phân bố rải rác ở khắp các hướng, vừa vặn vây quanh ngọn núi mà các Medusha sinh sống. Xem ra, đây là nguyên nhân khiến các Medusha không có cách nào rời khỏi ngọn núi kia một bước. Nhưng Mạnh Hàn còn phát hiện, có một tâm điểm liên hệ tất cả những tượng đá này lại cùng một chỗ. Nếu không sẽ không xuất hiện quy tắc nguyền rủa như vậy. Điều này chỉ nhằm hạn chế hành động của các nàng, mà không phải trực tiếp giết chết các nàng.

Tâm điểm này quả thật vô cùng kỳ quái. Nó lại nằm ở chính Thần Miếu của các Medusha. Trong chuyện này hẳn là có ẩn ý gì đó, Mạnh Hàn không thể hiểu hết. Nhưng như vậy nhất định phải có liên quan đến tổ tiên của các Medusha.

Ầm ầm ầm ầm.

Vài tiếng động phát ra. Những bức tượng đá bị đào lên nhanh chóng biến thành từng mảnh, Mạnh Hàn không chút do dự phá hủy những tượng đá này. Trong chớp mắt tượng đá biến thành từng mảnh, Mạnh Hàn lập tức cảm giác được, ở vị trí trung tâm của Thần Miếu có một tinh thần lực mạnh mẽ bạo phát, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.

Các Medusha trẻ tuổi vẫn chìm đắm trong nguyền rủa của các bức tượng đá, hiện tại thấy tượng đá bị phá hủy liền vui mừng như điên. Mỗi người bọn họ đều hưng phấn chạy xung quanh. Tất cả đều lướt qua vòng tròn kia, thưởng thức cảm giác được tự do đi lại ở bên ngoài. Cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt các nàng.

Mạnh Hàn cũng không khuyên can, chỉ lặng lẳng đứng nhìn những Medusha này hưng phấn, để mặc những Medusha ca hát. Nhiều năm sống cuộc đời vị giam giữ trong vòng tròn đó, khiến những Medusha này có một cảm giác không tầm thường đối với việc đi ra khỏi cái vòng tròn kia. Các nàng đi qua đi lại không biết mệt. Mạnh Hàn lại lặng lẽ hỏi thăm Mia một chút, sau đó tự mình nhanh chóng trở về Thần Miếu trên núi.

Ở bên dưới ngọn núi Mạnh Hàn đã tập trung vào vị trí trung tâm của Thần Miếu. Sau khi trở về, Mạnh Hàn rất nhanh đã phát hiện ra. Đó là một pho tượng Medusha. Đây không phải là Medusha bị hoá đá, mà pho tượng thật sự. Tuy nhiên, hai con mắt của pho tượng lại chân thực tới mức khiến người ta giật mình. Mạnh Hàn thậm chí có thể kết luận, hai con mắt kia hẳn là hai con người thật sự của Medusha. Chỉ là Mạnh Hàn không biết đó là mắt của ai.

Điều khiến Mạnh Hàn bất ngờ chính là, hai con ngươi này không có bất kỳ xử lý chống phân huỷ nào, vẫn sáng rõ và có sức sống như vậy. Hơn nữa hai con ngươi này có thể phát ra tinh thần lực khổng lồ như vậy, tuyệt đối không bình thường. Pho tượng này vốn chính là trung tâm bạo phát khi Mạnh Hàn tập trung tinh thần lực kia. Mà bây giờ Mạnh Hàn đã xác nhận, trung tâm thật sự này chính là hai con mắt của Medusha.

Suy nghĩ một chút, Mạnh Hàn tạm thời vẫn không động tới hai con ngươi khác hẳn với những con ngươi của mọi người này, mà lại trở lại bên dưới ngọn núi, nhìn những này các Medusha xoay quanh ca hát hân hoan. Từ khi các nàng bắt đầu sinh ra đến nay, các nàng chưa từng rời khỏi cái vòng tròn kia. Hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội, có thể nào không tận tình thả ra cái oán khí đã tích tụ trong suốt thời gian dài?

Chỉ có điều, theo thời gian biến hóa, Mia và các Medusha khác lại phát hiện một điểm không thích hợp. Ban đầu các nàng cho rằng mình đã không còn phải chịu sự ảnh hưởng của nguyền rủa. Nhưng các nàng vừa mới hoạt động chưa tới nửa ngày, thân thể lại bắt đầu chậm rãi suy yếu xuống. Tuy rằng không giống như nguyền rủa suy yếu lúc ban đầu, vừa tới liền có thể khiến người mềm yếu đến không thể động đậy. Nhưng loại suy yếu có hiệu quả chậm rãi này thật sự vẫn khiến người ta kinh hãi.

Bọn họ lại vội vàng trở lại trong vòng tròn ban đầu. Bọn họ dường như cảm giác được thể lực đang từ từ hồi phục lại. Mia kinh ngạc tiến tới hỏi Mạnh Hàn chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

– Có lẽ, cái này chưa chắc đã không phải là một loại bảo vệ.

Sau khi Mạnh Hàn nhìn thấy hai con ngươi Medusha tại Thần Miếu trong núi, dường như hắn đã suy nghĩ rõ ràng một chút. Vậy nhất định là do tổ tiên Medusha bố trí vòng tròn này cho các nàng. Ở chỗ này khiến cuộc sống của các nàng trở nên yên tĩnh. Bọn họ không muốn khiến đời sau của mình phải hứng chịu những hung hiểm bên ngoài. Cho nên, hai con ngươi kia sẽ thành lập một loại cảm ứng linh hồn cùng những Medusha này. Chỉ cần các nàng rời khỏi nó quá xa, lực lượng của các nàng sẽ từ từ suy yếu, khiến các nàng sợ hãi, mà trở về bên trong Thần Miếu của các nàng.

– Ngươi nói vậy là có ý gì?

Mia trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn. Hình như chỉ cần Mạnh Hàn nói một câu không đúng, nàng sẽ hoá đá hắn.

– Không phải các ngươi từ nhỏ đã từng cử hành nghi thức nào đó ở ngay tại pho tượng kia chứ?

Mạnh Hàn thuận miệng hỏi một câu, không ngờ lại khiến Mia càng kinh hãi hơn.

– Làm sao ngươi biết?

Mia kinh hãi như vậy không phải không có đạo lý. Nghi thức kia là nghi thức truyền thống của Medusha. Những người của tộc khác căn bản không biết tới. Nhưng hiện tại lại bị Mạnh Hàn một câu nói ra.

– Nguyền rủa suy yếu là do pho tượng kia phóng ra.

Mạnh Hàn hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của Mia, nói thẳng ra:

– Chỉ cần các ngươi rời khỏi nó với khoảng cách tương đối lớn, sẽ suy yếu. Nghi thức của các ngươi hẳn là liên kết linh hồn của các ngươi và pho tượng lại với nhau. Cho dù ngươi có rời đi bao xa, cũng chạy không thoát được lực lượng của nguyền rủa.

– Tại sao lại như vậy?

Nghe Mạnh Hàn nói như vậy, Mia lập tức hiểu được ý tứ của Mạnh Hàn, cũng hiểu rõ Mạnh Hàn nói bảo vệ là chuyện gì. Chỉ có điều, nàng vẫn không thể nào hiểu được, tại sao tổ tiên lại đưa ra quyết định như vậy.

– Nàng vốn chỉ có ý bảo vệ các ngươi.

Mạnh Hàn thật ra có chút tiếc nuối nói:

– Nhưng, nàng đã phạm phải một sai lầm. Phương pháp tốt nhất để bảo vệ các ngươi chính là khiến các ngươi trở nên mạnh hơn, chứ không phải là giữ các ngươi ở trong cái vòng nhỏ hẹp này. Hiện tại, ngươi có thể tự quyết định.

– Quyết định gì?

Mia đang buồn bã trước sự an bài của tổ tiên. Nàng đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hàn, không nhịn được hỏi ngược lại.

– Các ngươi thật sự dự định rời khỏi, hay vẫn theo sự sắp xếp trước đây của tổ tiên tiếp tục ở lại chỗ này?

Mạnh Hàn cũng không dài dòng, trực tiếp nói rõ lựa chọn cho Mia biết.

– Ngươi có biện pháp gì?

Ánh mắt Mia sáng lên, lại vui mừng hỏi.

– Ngay cả nguyền rủa của các cặp sinh đôi ta còn có biện pháp. Cái này thì tính là gì?

Còn có mấy bức tượng nữa, sau khi Mạnh Hàn đi tới từng chỗ khác nhau, đều dần dần xuất hiện. Thời điểm Mạnh Hàn dẫn theo những pho tượng này tới gần một vài Medusha, các nàng lập tức đều trở nên suy yếu. Xem ra, nguồn gốc nguyền rủa chính là những pho tượng này.

Những pho tượng trông rất sống động như vậy, không thể nào là do thợ đá điêu khắc ra được. Rất rõ ràng, đây là những người đã bị Medusha hoá đá. Chỉ có điều vì sao bọn họ lại mang theo lực lượng nguyền rủa lớn như vậy. Đây cũng là điều Mạnh Hàn không biết.

Mạnh Hàn phát hiện những bức tượng này chỉ là một phần. Cũng có không ít những bức tượng khác được phân bố rải rác ở khắp các hướng, vừa vặn vây quanh ngọn núi mà các Medusha sinh sống. Xem ra, đây là nguyên nhân khiến các Medusha không có cách nào rời khỏi ngọn núi kia một bước. Nhưng Mạnh Hàn còn phát hiện, có một tâm điểm liên hệ tất cả những tượng đá này lại cùng một chỗ. Nếu không sẽ không xuất hiện quy tắc nguyền rủa như vậy. Điều này chỉ nhằm hạn chế hành động của các nàng, mà không phải trực tiếp giết chết các nàng.

Tâm điểm này quả thật vô cùng kỳ quái. Nó lại nằm ở chính Thần Miếu của các Medusha. Trong chuyện này hẳn là có ẩn ý gì đó, Mạnh Hàn không thể hiểu hết. Nhưng như vậy nhất định phải có liên quan đến tổ tiên của các Medusha.

Ầm ầm ầm ầm.

Vài tiếng động phát ra. Những bức tượng đá bị đào lên nhanh chóng biến thành từng mảnh, Mạnh Hàn không chút do dự phá hủy những tượng đá này. Trong chớp mắt tượng đá biến thành từng mảnh, Mạnh Hàn lập tức cảm giác được, ở vị trí trung tâm của Thần Miếu có một tinh thần lực mạnh mẽ bạo phát, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.

Các Medusha trẻ tuổi vẫn chìm đắm trong nguyền rủa của các bức tượng đá, hiện tại thấy tượng đá bị phá hủy liền vui mừng như điên. Mỗi người bọn họ đều hưng phấn chạy xung quanh. Tất cả đều lướt qua vòng tròn kia, thưởng thức cảm giác được tự do đi lại ở bên ngoài. Cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt các nàng.

Mạnh Hàn cũng không khuyên can, chỉ lặng lẳng đứng nhìn những Medusha này hưng phấn, để mặc những Medusha ca hát. Nhiều năm sống cuộc đời vị giam giữ trong vòng tròn đó, khiến những Medusha này có một cảm giác không tầm thường đối với việc đi ra khỏi cái vòng tròn kia. Các nàng đi qua đi lại không biết mệt. Mạnh Hàn lại lặng lẽ hỏi thăm Mia một chút, sau đó tự mình nhanh chóng trở về Thần Miếu trên núi.

Ở bên dưới ngọn núi Mạnh Hàn đã tập trung vào vị trí trung tâm của Thần Miếu. Sau khi trở về, Mạnh Hàn rất nhanh đã phát hiện ra. Đó là một pho tượng Medusha. Đây không phải là Medusha bị hoá đá, mà pho tượng thật sự. Tuy nhiên, hai con mắt của pho tượng lại chân thực tới mức khiến người ta giật mình. Mạnh Hàn thậm chí có thể kết luận, hai con mắt kia hẳn là hai con người thật sự của Medusha. Chỉ là Mạnh Hàn không biết đó là mắt của ai.

Điều khiến Mạnh Hàn bất ngờ chính là, hai con ngươi này không có bất kỳ xử lý chống phân huỷ nào, vẫn sáng rõ và có sức sống như vậy. Hơn nữa hai con ngươi này có thể phát ra tinh thần lực khổng lồ như vậy, tuyệt đối không bình thường. Pho tượng này vốn chính là trung tâm bạo phát khi Mạnh Hàn tập trung tinh thần lực kia. Mà bây giờ Mạnh Hàn đã xác nhận, trung tâm thật sự này chính là hai con mắt của Medusha.

Suy nghĩ một chút, Mạnh Hàn tạm thời vẫn không động tới hai con ngươi khác hẳn với những con ngươi của mọi người này, mà lại trở lại bên dưới ngọn núi, nhìn những này các Medusha xoay quanh ca hát hân hoan. Từ khi các nàng bắt đầu sinh ra đến nay, các nàng chưa từng rời khỏi cái vòng tròn kia. Hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội, có thể nào không tận tình thả ra cái oán khí đã tích tụ trong suốt thời gian dài?

Chỉ có điều, theo thời gian biến hóa, Mia và các Medusha khác lại phát hiện một điểm không thích hợp. Ban đầu các nàng cho rằng mình đã không còn phải chịu sự ảnh hưởng của nguyền rủa. Nhưng các nàng vừa mới hoạt động chưa tới nửa ngày, thân thể lại bắt đầu chậm rãi suy yếu xuống. Tuy rằng không giống như nguyền rủa suy yếu lúc ban đầu, vừa tới liền có thể khiến người mềm yếu đến không thể động đậy. Nhưng loại suy yếu có hiệu quả chậm rãi này thật sự vẫn khiến người ta kinh hãi.

Bọn họ lại vội vàng trở lại trong vòng tròn ban đầu. Bọn họ dường như cảm giác được thể lực đang từ từ hồi phục lại. Mia kinh ngạc tiến tới hỏi Mạnh Hàn chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

– Có lẽ, cái này chưa chắc đã không phải là một loại bảo vệ.

Sau khi Mạnh Hàn nhìn thấy hai con ngươi Medusha tại Thần Miếu trong núi, dường như hắn đã suy nghĩ rõ ràng một chút. Vậy nhất định là do tổ tiên Medusha bố trí vòng tròn này cho các nàng. Ở chỗ này khiến cuộc sống của các nàng trở nên yên tĩnh. Bọn họ không muốn khiến đời sau của mình phải hứng chịu những hung hiểm bên ngoài. Cho nên, hai con ngươi kia sẽ thành lập một loại cảm ứng linh hồn cùng những Medusha này. Chỉ cần các nàng rời khỏi nó quá xa, lực lượng của các nàng sẽ từ từ suy yếu, khiến các nàng sợ hãi, mà trở về bên trong Thần Miếu của các nàng.

– Ngươi nói vậy là có ý gì?

Mia trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn. Hình như chỉ cần Mạnh Hàn nói một câu không đúng, nàng sẽ hoá đá hắn.

– Không phải các ngươi từ nhỏ đã từng cử hành nghi thức nào đó ở ngay tại pho tượng kia chứ?

Mạnh Hàn thuận miệng hỏi một câu, không ngờ lại khiến Mia càng kinh hãi hơn.

– Làm sao ngươi biết?

Mia kinh hãi như vậy không phải không có đạo lý. Nghi thức kia là nghi thức truyền thống của Medusha. Những người của tộc khác căn bản không biết tới. Nhưng hiện tại lại bị Mạnh Hàn một câu nói ra.

– Nguyền rủa suy yếu là do pho tượng kia phóng ra.

Mạnh Hàn hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của Mia, nói thẳng ra:

– Chỉ cần các ngươi rời khỏi nó với khoảng cách tương đối lớn, sẽ suy yếu. Nghi thức của các ngươi hẳn là liên kết linh hồn của các ngươi và pho tượng lại với nhau. Cho dù ngươi có rời đi bao xa, cũng chạy không thoát được lực lượng của nguyền rủa.

– Tại sao lại như vậy?

Nghe Mạnh Hàn nói như vậy, Mia lập tức hiểu được ý tứ của Mạnh Hàn, cũng hiểu rõ Mạnh Hàn nói bảo vệ là chuyện gì. Chỉ có điều, nàng vẫn không thể nào hiểu được, tại sao tổ tiên lại đưa ra quyết định như vậy.

– Nàng vốn chỉ có ý bảo vệ các ngươi.

Mạnh Hàn thật ra có chút tiếc nuối nói:

– Nhưng, nàng đã phạm phải một sai lầm. Phương pháp tốt nhất để bảo vệ các ngươi chính là khiến các ngươi trở nên mạnh hơn, chứ không phải là giữ các ngươi ở trong cái vòng nhỏ hẹp này. Hiện tại, ngươi có thể tự quyết định.

– Quyết định gì?

Mia đang buồn bã trước sự an bài của tổ tiên. Nàng đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hàn, không nhịn được hỏi ngược lại.

– Các ngươi thật sự dự định rời khỏi, hay vẫn theo sự sắp xếp trước đây của tổ tiên tiếp tục ở lại chỗ này?

Mạnh Hàn cũng không dài dòng, trực tiếp nói rõ lựa chọn cho Mia biết.

– Ngươi có biện pháp gì?

Ánh mắt Mia sáng lên, lại vui mừng hỏi.

– Ngay cả nguyền rủa của các cặp sinh đôi ta còn có biện pháp. Cái này thì tính là gì?

Chọn tập
Bình luận
× sticky