Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Hạ Vô Song

Chương 466: Thoáng Lộ Vẻ Dữ Tợn

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Không nói đến việc Grace quen hay không quen việc hắn thể hiện tình yêu ở ngoài đường như vậy, cho dù những thân vệ này, cũng nên trở lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút. Tất nhiên khắp người đầy máu me đứng ở trên đường cái thực sự có lực chấn động vô cùng. Nhưng bất kể là những thân vệ của mình, hay là các cư dân trong Hoàng Sa Thành đều sẽ không thực sự thoải mái.

Mạnh Hàn đã lâu không tắm rửa đàng hoàng. Dọc đường đi, trong lòng hắn đều nóng như lửa đốt lao nhanh về, lại không chú trọng tới phong độ cá nhân. Hiện tại hắn đã trở lại Hoàng Sa Thành, nhưng kết quả là gặp một đám đạo tặc có âm mưu gây rối. Đương nhiên hắn cũng muốn trở lại nghỉ ngơi một chút.

Elyse và Demi Diana đều về cùng với Mạnh Hàn, tất nhiên cũng cần được nghỉ ngơi một chút. Việc hầu hạ cho cuộc sống của Mạnh Hàn liền rơi xuống người Grace. Đương nhiên, Grace chắc chắn sẽ không có dị nghị gì đối với điều này. Nàng ôn nhu giống như một tiểu thê tử vừa nghênh đón trượng phụ đi xa trở về nhà, Grace chuẩn bị cẩn thận cho Mạnh Hàn tắm rửa, sau đó tự mình hầu hạ Mạnh Hàn, kỳ cọ cho Mạnh Hàn.

Đương nhiên, Mạnh Hàn sẽ không lạnh nhạt với Grace đã luôn một mực ở trong nhà chờ đợi hắn. Sau khi rửa mặt xong, Mạnh Hàn mặc kệ Jensen tiên sinh có phải đang lo lắng chờ đợi hay không. Mạnh Hàn có chút bá đạo ôm Grace vào trong ngực, mạnh mẽ ôn tồn một lần. Lúc này hắn mới để Grace đang đỏ mặt ở lại, chậm rãi sửa sang lại quần áo, đi tới văn phòng.

Không ngoài dự đoán của Mạnh Hàn, Jensen tiên sinh đã đợi rất lâu. Với lực lượng của Jensen tiên sinh trong nghiệp đoàn ngầm lâu như vậy, thời điểm Mạnh Hàn còn chưa về, hắn đã biết được tin tức. Thậm chí không chờ Elyse phái người tới mời, hắn đã chủ động đi tới phủ thành chủ chờ đợi Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn cố ý để Jensen tiên sinh chờ đợi. Những tên đáng chết này lại dám tổn thương Grace. Bất kể nói thế nào, Mạnh Hàn cũng không thể chịu đựng được điều này. Nếu Jensen tiên sinh từng nói bọn họ sẽ quan tâm mật thiết nhằm sử dụng âm mưu đối với Mạnh Hàn, Mạnh Hàn sẽ không thể khoan dung cho chuyện như vậy phát sinh. Mạnh Hàn để Jensen tiên sinh lo lắng chờ đợi một lần, cũng coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ. Tuy nhiên, hắn sẽ không nhanh chóng bỏ qua như vậy.

– Jensen tiên sinh, ta đối với biểu hiện của nghiệp đoàn ngầm lần này, thực sự rất bất mãn.

Đi vào trong văn phòng, Mạnh Hàn mình đặt mông ngồi xuống cái ghế của mình, nhưng hắn lại không mời Jensen tiên sinh ngồi xuống. Hai mắt Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào Jensen, vẻ mặt bất mãn, lớn tiếng chất vấn:

– Ta rất muốn biết, lẽ nào trước đây chúng ta chưa từng có hiệp nghị sao? Mỗi tháng ta giao cho ngươi một trăm kim tệ, chẳng lẽ dùng để cho các ngươi xem cuộc vui sao?

Đối mặt với sự phẫn nộ chất vấn của cố chủ, Jensen tiên sinh không dám có chút phản kháng. Nếu đổi lại là người khác, có thể Jensen tiên sinh căn bản sẽ không để ý tới. Với thân phận là người phụ trách nghiệp đoàn ngầm tại địa phương, hắn không cần thiết phải nhiều lần cầu khẩn một người nào đó như vậy. Cho dù là quý tộc cũng không được. Tuy nhiên, Mạnh Hàn lại không giống với những người khác. Ngoại trừ hắn là cố chủ, Mạnh Hàn còn là mục tiêu nịnh bợ mà nghiệp đoàn cao tầng muốn hắn phải làm. Hơn nữa chính hắn cũng biết rõ ràng, chọc giận Mạnh Hàn, có nghĩa là quyển sách mặt phẳng chiếu cao cấp vô duyên cùng nghiệp đoàn ngầm.

– Đại nhân, ban đầu những đạo tặc này chỉ đánh chủ ý vào những khách thương thường xuyên lui tới, chưa từng thấy bọn họ có hành động gì động tới Hoàng Sa Thành.

Jensen tiên sinh vội vàng giải thích. Hắn rất sợ Mạnh Hàn hiểu lầm điều gì:

– Ngài cũng biết, đại nhân, thương lộ gần những nơi phồn hoa mà có đám đạo tặc là chuyện rất bình thường. Cho nên, chúng ta chỉ giám sát sơ qua một chút, nhưng chưa hề theo dõi triệt để. Không một ai có thể nghĩ tới, những gia hoả kia lại lớn gan đến mức dám tập kích tổng quản Grace!

Bất tri bất giác, Jensen tiên sinh đã bắt đầu dùng kính ngữ để gọi Mạnh Hàn.

– Ta không quan tâm bọn họ tập kích giết chết người của đội buôn! Ta chỉ muốn biết, vì sao lại có người dám to gan lớn mật công kích Grace!

Mạnh Hàn sẽ không để ý đến chuyện trên thương lộ có đạo tặc. Hắn chỉ để ý tới nữ nhân của mình mà thôi.

– Đại nhân, ta bảo đảm sau này sẽ không còn có chuyện như vậy phát sinh nữa.

Jensen tiên sinh một mực cung kính đứng một bên, nhanh chóng lên tiếng, bảo đảm với Mạnh Hàn. Hắn biết, nếu như không có sự bảo đảm này, Mạnh Hàn chắc chắn sẽ không nguôi giận.

– Tốt nhất là như vậy. Bằng không, ta không ngần ngại thay đổi người phụ trách của các ngươi.

Sự phẫn nộ Mạnh Hàn thoáng thu lại một chút, nhưng vẫn đưa ra một sự uy hiếp đối với Jensen tiên sinh.

– Vâng, đại nhân!

Đứng ở giữa văn phòng sa hoa của Mạnh Hàn, Jensen tiên sinh giống như thuộc hạ của Mạnh Hàn cung kính đáp ứng.

– Những kẻ được gọi là đám đạo tặc kia, ta muốn biết thân phận của bọn họ.

Giọng nói của Mạnh Hàn lạnh như băng ném qua, Jensen tiên sinh căn bản cũng không thể từ chối. Hắn lại nhanh chóng đáp ứng một tiếng.

Còn nữa, những người kia bên người cũng không hề mang theo quá nhiều hàng hóa và kim tệ. Ta muốn biết chỗ bọn họ ẩn thân.

Câu nói điên cuồng này lại khiến Jensen tiên sinh nghĩ tới những vết máu tươi trên người các thân vệ của Mạnh Hàn lúc mới vừa trở lại thành. Hắn lập tức nghĩ tới một khả năng đáng sợ. Thân thể Jensen tiên sinh không nhịn được thoáng run lên một chút, trong miệng lớn tiếng đáp ứng:

– Vâng, đại nhân.

– Cho ngươi thời gian nửa giờ.

Mạnh Hàn gật đầu, dường như hết sức hài lòng đối với thái độ của Jensen tiên sinh. Nói xong Mạnh Hàn nhẹ nhàng phất phất tay, ra hiệu Jensen tiên sinh rời khỏi. Lúc Jensen tiên sinh bước ra cửa, vừa hay nhìn thấy Grace bưng một chén nước trà đưa đến bên cạnh Mạnh Hàn. Jensen tiên sinh vội vàng tránh ra đường, thắt lưng thoáng cúi xuống một ít, hướng về phía Grace thoáng gật đầu ra hiệu. Sau khi nhìn theo Grace tiến vào văn phòng Mạnh Hàn, lúc này Jensen tiên sinh mới lén lút lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhanh chóng rời khỏi.

Mãi đến tận lúc Jensen tiên sinh rời khỏi thành bảo, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thở hắt ra một hơi. Mạnh Hàn chỉ rời khỏi một chuyến, không biết tại sao, Jensen tiên sinh có thể nói là gia hỏa thường xuyên làm việc với Mạnh Hàn nhiều nhất trong số những người bên ngoài, lại cảm thấy trên người Mạnh Hàn tản ra áp lực càng lúc càng lớn. Giống như lúc trước, Jensen tiên sinh vừa ở trong văn phòng Mạnh Hàn, tự nhiên hắn đã khí thế của Mạnh Hàn khuất phục, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Về nội tình của những đám đạo tặc này, thời điểm lần trước khi Grace yêu cầu điều tra, Jensen đã biết tất cả. Những gia hoả kia tự cho mình là tâm phúc của chủ tử mình, thật sự coi mình là kỵ sĩ quý tộc. Mỗi người đều vô cùng kiêu ngạo. Bởi vậy nghiệp đoàn ngầm chỉ cần để tai mắt chú ý một chút, liền biết được thân phận của bọn họ.

Mạnh Hàn yêu cầu truyền ra lời đồn, nói những kẻ đã tổn thương Grace là đám người cướp nô lệ Tinh Linh, Jensen tiên sinh cũng vô cùng thành thật chấp hành.

Không nói đến việc Grace quen hay không quen việc hắn thể hiện tình yêu ở ngoài đường như vậy, cho dù những thân vệ này, cũng nên trở lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút. Tất nhiên khắp người đầy máu me đứng ở trên đường cái thực sự có lực chấn động vô cùng. Nhưng bất kể là những thân vệ của mình, hay là các cư dân trong Hoàng Sa Thành đều sẽ không thực sự thoải mái.

Mạnh Hàn đã lâu không tắm rửa đàng hoàng. Dọc đường đi, trong lòng hắn đều nóng như lửa đốt lao nhanh về, lại không chú trọng tới phong độ cá nhân. Hiện tại hắn đã trở lại Hoàng Sa Thành, nhưng kết quả là gặp một đám đạo tặc có âm mưu gây rối. Đương nhiên hắn cũng muốn trở lại nghỉ ngơi một chút.

Elyse và Demi Diana đều về cùng với Mạnh Hàn, tất nhiên cũng cần được nghỉ ngơi một chút. Việc hầu hạ cho cuộc sống của Mạnh Hàn liền rơi xuống người Grace. Đương nhiên, Grace chắc chắn sẽ không có dị nghị gì đối với điều này. Nàng ôn nhu giống như một tiểu thê tử vừa nghênh đón trượng phụ đi xa trở về nhà, Grace chuẩn bị cẩn thận cho Mạnh Hàn tắm rửa, sau đó tự mình hầu hạ Mạnh Hàn, kỳ cọ cho Mạnh Hàn.

Đương nhiên, Mạnh Hàn sẽ không lạnh nhạt với Grace đã luôn một mực ở trong nhà chờ đợi hắn. Sau khi rửa mặt xong, Mạnh Hàn mặc kệ Jensen tiên sinh có phải đang lo lắng chờ đợi hay không. Mạnh Hàn có chút bá đạo ôm Grace vào trong ngực, mạnh mẽ ôn tồn một lần. Lúc này hắn mới để Grace đang đỏ mặt ở lại, chậm rãi sửa sang lại quần áo, đi tới văn phòng.

Không ngoài dự đoán của Mạnh Hàn, Jensen tiên sinh đã đợi rất lâu. Với lực lượng của Jensen tiên sinh trong nghiệp đoàn ngầm lâu như vậy, thời điểm Mạnh Hàn còn chưa về, hắn đã biết được tin tức. Thậm chí không chờ Elyse phái người tới mời, hắn đã chủ động đi tới phủ thành chủ chờ đợi Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn cố ý để Jensen tiên sinh chờ đợi. Những tên đáng chết này lại dám tổn thương Grace. Bất kể nói thế nào, Mạnh Hàn cũng không thể chịu đựng được điều này. Nếu Jensen tiên sinh từng nói bọn họ sẽ quan tâm mật thiết nhằm sử dụng âm mưu đối với Mạnh Hàn, Mạnh Hàn sẽ không thể khoan dung cho chuyện như vậy phát sinh. Mạnh Hàn để Jensen tiên sinh lo lắng chờ đợi một lần, cũng coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ. Tuy nhiên, hắn sẽ không nhanh chóng bỏ qua như vậy.

– Jensen tiên sinh, ta đối với biểu hiện của nghiệp đoàn ngầm lần này, thực sự rất bất mãn.

Đi vào trong văn phòng, Mạnh Hàn mình đặt mông ngồi xuống cái ghế của mình, nhưng hắn lại không mời Jensen tiên sinh ngồi xuống. Hai mắt Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào Jensen, vẻ mặt bất mãn, lớn tiếng chất vấn:

– Ta rất muốn biết, lẽ nào trước đây chúng ta chưa từng có hiệp nghị sao? Mỗi tháng ta giao cho ngươi một trăm kim tệ, chẳng lẽ dùng để cho các ngươi xem cuộc vui sao?

Đối mặt với sự phẫn nộ chất vấn của cố chủ, Jensen tiên sinh không dám có chút phản kháng. Nếu đổi lại là người khác, có thể Jensen tiên sinh căn bản sẽ không để ý tới. Với thân phận là người phụ trách nghiệp đoàn ngầm tại địa phương, hắn không cần thiết phải nhiều lần cầu khẩn một người nào đó như vậy. Cho dù là quý tộc cũng không được. Tuy nhiên, Mạnh Hàn lại không giống với những người khác. Ngoại trừ hắn là cố chủ, Mạnh Hàn còn là mục tiêu nịnh bợ mà nghiệp đoàn cao tầng muốn hắn phải làm. Hơn nữa chính hắn cũng biết rõ ràng, chọc giận Mạnh Hàn, có nghĩa là quyển sách mặt phẳng chiếu cao cấp vô duyên cùng nghiệp đoàn ngầm.

– Đại nhân, ban đầu những đạo tặc này chỉ đánh chủ ý vào những khách thương thường xuyên lui tới, chưa từng thấy bọn họ có hành động gì động tới Hoàng Sa Thành.

Jensen tiên sinh vội vàng giải thích. Hắn rất sợ Mạnh Hàn hiểu lầm điều gì:

– Ngài cũng biết, đại nhân, thương lộ gần những nơi phồn hoa mà có đám đạo tặc là chuyện rất bình thường. Cho nên, chúng ta chỉ giám sát sơ qua một chút, nhưng chưa hề theo dõi triệt để. Không một ai có thể nghĩ tới, những gia hoả kia lại lớn gan đến mức dám tập kích tổng quản Grace!

Bất tri bất giác, Jensen tiên sinh đã bắt đầu dùng kính ngữ để gọi Mạnh Hàn.

– Ta không quan tâm bọn họ tập kích giết chết người của đội buôn! Ta chỉ muốn biết, vì sao lại có người dám to gan lớn mật công kích Grace!

Mạnh Hàn sẽ không để ý đến chuyện trên thương lộ có đạo tặc. Hắn chỉ để ý tới nữ nhân của mình mà thôi.

– Đại nhân, ta bảo đảm sau này sẽ không còn có chuyện như vậy phát sinh nữa.

Jensen tiên sinh một mực cung kính đứng một bên, nhanh chóng lên tiếng, bảo đảm với Mạnh Hàn. Hắn biết, nếu như không có sự bảo đảm này, Mạnh Hàn chắc chắn sẽ không nguôi giận.

– Tốt nhất là như vậy. Bằng không, ta không ngần ngại thay đổi người phụ trách của các ngươi.

Sự phẫn nộ Mạnh Hàn thoáng thu lại một chút, nhưng vẫn đưa ra một sự uy hiếp đối với Jensen tiên sinh.

– Vâng, đại nhân!

Đứng ở giữa văn phòng sa hoa của Mạnh Hàn, Jensen tiên sinh giống như thuộc hạ của Mạnh Hàn cung kính đáp ứng.

– Những kẻ được gọi là đám đạo tặc kia, ta muốn biết thân phận của bọn họ.

Giọng nói của Mạnh Hàn lạnh như băng ném qua, Jensen tiên sinh căn bản cũng không thể từ chối. Hắn lại nhanh chóng đáp ứng một tiếng.

Còn nữa, những người kia bên người cũng không hề mang theo quá nhiều hàng hóa và kim tệ. Ta muốn biết chỗ bọn họ ẩn thân.

Câu nói điên cuồng này lại khiến Jensen tiên sinh nghĩ tới những vết máu tươi trên người các thân vệ của Mạnh Hàn lúc mới vừa trở lại thành. Hắn lập tức nghĩ tới một khả năng đáng sợ. Thân thể Jensen tiên sinh không nhịn được thoáng run lên một chút, trong miệng lớn tiếng đáp ứng:

– Vâng, đại nhân.

– Cho ngươi thời gian nửa giờ.

Mạnh Hàn gật đầu, dường như hết sức hài lòng đối với thái độ của Jensen tiên sinh. Nói xong Mạnh Hàn nhẹ nhàng phất phất tay, ra hiệu Jensen tiên sinh rời khỏi. Lúc Jensen tiên sinh bước ra cửa, vừa hay nhìn thấy Grace bưng một chén nước trà đưa đến bên cạnh Mạnh Hàn. Jensen tiên sinh vội vàng tránh ra đường, thắt lưng thoáng cúi xuống một ít, hướng về phía Grace thoáng gật đầu ra hiệu. Sau khi nhìn theo Grace tiến vào văn phòng Mạnh Hàn, lúc này Jensen tiên sinh mới lén lút lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhanh chóng rời khỏi.

Mãi đến tận lúc Jensen tiên sinh rời khỏi thành bảo, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thở hắt ra một hơi. Mạnh Hàn chỉ rời khỏi một chuyến, không biết tại sao, Jensen tiên sinh có thể nói là gia hỏa thường xuyên làm việc với Mạnh Hàn nhiều nhất trong số những người bên ngoài, lại cảm thấy trên người Mạnh Hàn tản ra áp lực càng lúc càng lớn. Giống như lúc trước, Jensen tiên sinh vừa ở trong văn phòng Mạnh Hàn, tự nhiên hắn đã khí thế của Mạnh Hàn khuất phục, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Về nội tình của những đám đạo tặc này, thời điểm lần trước khi Grace yêu cầu điều tra, Jensen đã biết tất cả. Những gia hoả kia tự cho mình là tâm phúc của chủ tử mình, thật sự coi mình là kỵ sĩ quý tộc. Mỗi người đều vô cùng kiêu ngạo. Bởi vậy nghiệp đoàn ngầm chỉ cần để tai mắt chú ý một chút, liền biết được thân phận của bọn họ.

Mạnh Hàn yêu cầu truyền ra lời đồn, nói những kẻ đã tổn thương Grace là đám người cướp nô lệ Tinh Linh, Jensen tiên sinh cũng vô cùng thành thật chấp hành.

Chọn tập
Bình luận