Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 986: Ma pháp khủng bố

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Đối diện có năm vạn quân đội, còn có nhóm cao thủ kia. Có người nói vì đối kháng với đại quân của chúng ta, thậm chí tất cả cư dân trong thafnh Mora đã bỏ chạy.

Mạnh Hàn hỏi đơn giản, bên này trả lời nhanh chóng:

– Hơn nữa phòng hộ được sửa chữa rất lớn. Căn cứ vào sự suy đoán của chúng ta, chí ít ma pháp trận phòng ngự của bọn họ đã được nâng lên cấp tám.

– Công Quốc Milan có nhân lực tài lực xây dựng thành thị ma pháp trận phòng ngự cấp tám sao?

Mạnh Hàn hừ lạnh một tiếng:

– Hừ, một thành Mora nho nhỏ, dường như còn không đáng để bọn họ đầu tư như vậy. Rõ ràng là có người ở sau lưng phá rối.

Tất cả mọi người không lên tiếng, chờ Mạnh Hàn phân phó. Có người phá rối là chuyện tất nhiên. Bằng không sẽ không chờ bọn họ một đường tấn công thế như chẻ tre, đến thời điểm sắp tiếp cận thủ đô mới bị người ngăn lại. Hơn nữa còn là đông đảo cao thủ trực tiếp xuất hiện nữa. Mọi người đều kìm nén một sự tức giận. 5 vạn người thêm vào cả phó thống soái đều bị tàn sát hầu như không còn. Đây đã là một sự thù hận không giải được, chỉ có tính mạng mới có thể bù đắp được.

– Phái người truyền tin cho thành Mora, lập tức đầu hàng, hoặc là chết!

Mạnh Hàn ngồi ở vị trí thống soái, nổi giận đùng đùng phát ra mệnh lệnh.

Mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Tuy rằng tất cả tướng lĩnh đều cảm thấy có chút hoang đường, nhưng không có người nào dị nghị. Bọn họ lập tức phái người đi vào truyền tin.

Cả đến cả đichỉ mất thời gian nửa ngày. Hai bên đều ở ngay sát biên cảnh, khoảng cách cũng không hề xa lắm. Rất nhanh, tới buổi chiều đã có tin tức truyền về. Người truyền tin bị hành hung một trận, sau đó được đưa ra khỏi thành Mora, thuận tiện gửi lời thăm hỏi của những người kia đối với thống soái công quốc Transco Antonio hầu tước đại nhân. Loại thăm hỏi này đương nhiên sẽ không có lời lẽ gì hay ho.

Mạnh Hàn ngồi ở trên vị trí thống soái, giống như không nghe thấy lời người truyền tin nói, chỉ lạnh lùng nghe. Chờ tới lúc hắn nói xong, Mạnh Hàn mới phân phó nói:

– Ngươi đã cực khổ rồi. Cho người một công. Người đâu lại đi truyền tin cho thành Mora, đầu hàng, hoặc là chết!

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao hắn làm vậy. Nhưng Mạnh Hàn đã ra lệnh, bọn họ vẫn chấp hành không thắc mắc. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Mạnh Hàn đã nhận được câu trả lời của Công Quốc Milan từ thành Mora. Người truyền tin vẫn bị hành hung một trận, hơn nữa còn mang về những lời mang tính sỉ nhục thậm tệ hơn nữa.

– Tìm một tù binh Công Quốc Milan, đi cho tới thành Mora truyền tin, đầu hàng hoặc là chết!

Trên mặt Mạnh Hàn gần như không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào. Sau khi nghe thấy những lời sỉ nhục này, hắn lại không có một chút động tĩnh nào, chỉ bình tĩnh lại phân phó một lần nữa.

Lần này, người truyền tin không có trở về. Tuy nhiên người đi cùng ở ngoài thành nhìn thấy những ánh mắt trào phúng của đám tướng lĩnh bên Công Quốc Milan, đồng thời còn có những lời nhục mà càng khó nghe hơn.

– Chuyện đã đúng ba lần. Ta nghĩ mình đã làm tốt lễ nghi, cũng đã cho bọn họ có cơ hội. Chính là do bọn họ từ bỏ, không trách ta được!

Mạnh Hàn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí thống soái, tay lần từng hạt châu một, bình tĩnh nói. Trong giọng nói của Mạnh Hàn lại không che giấu được sát khí cuồn cuộn:

– Toàn quân xuất động, treo chiến kỳ huyết sắc lên. Trận chiến này, chúng ta không cần tù binh!

Thống soái công quốc Transco ba lần phái người tới đưa ra yêu cầu, đầu hàng, hoặc là chết. Yêu cầu đơn giản, nhưng lại khiến người ta tức giận. Nếu như chiến tranh chỉ cần nói đơn giản như vậy, sao còn cần tới những binh sĩ tinh nhuệ làm gì nữa? Còn cần xây đắp thành trì kiên cố hơn làm cái gì? Còn muốn có nhiều cao thủ hơn làm cái gì? Mọi người phát tối hậu thư là xong, vậy cần gì phải đánh tới đánh lui nữa?

Lần đầu tiên tất cả mọi người cho là đầu óc Mạnh Hàn có bệnh. Lần thứ hai chính là thuần túy chơi đùa. Đến lần thứ ba, ngay cả những tướng lĩnh của công quốc Transco đều xem là chuyện cười. Càng không cần phải nói tới những gia hỏa Công Quốc Milan vừa nhận được cường viện kia.

Bấ kỳ ai cũng không ngờ được, đối phương đột nhiên bắt đầu toàn quân xuất động, tiến công với quy mô lớn. Đặc biệt là thời điểm khi tướng lĩnh và mấy ma pháp sư Công Quốc Milan trên tường thành bảo nhìn thấy phía bên công quốc Transco bất ngờ có chiến kỳ màu đỏ tung bay, bọn họ càng thêm kinh ngạc. Thống soái mới của công quốc Transco lẽ nào đã phát điên rồi sao? Bọn họ không có nghe nói thành chủ đại nhân Hoàng Kim Thành là một người điên chứ?

Xe ngựa của Mạnh Hàn ở trong quân đội công quốc Transco, chạy nhanh nhất, cũng ở vị trí trước nhất. Mạnh Hàn an vị ở trong xe ngựa, tất cả cửa sổ đều mở ra. Mạnh Hàn lẳng lặng đi ra, vừa nhìn thành Mora ở phía xa.

Khi còn cách thành Mora mấy dặm đường, Mạnh Hàn lại vung tay lên, bảo tất cả mọi người đều dừng lại. Mọi người hoàn toàn không hiểu vì sao Mạnh Hàn lại làm vậy. Nhưng một khi thống soái đã ra lệnh, bọn họ lại không thể không nghe. Mỗi một người dù cảm thấy nghi ngờ không hiểu nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, đứng nguyên ở tại chỗ.

Không chỉ có bọn họ không hiểu. Nhưng tướng lĩnh bên Công Quốc Milan đang đứng bên trên thành Mora quan sát cũng cảm thấy không hiểu. Công quốc Transco toàn quân xuất động, quy mô xâm chiếm lớn như vậy, thậm chí còn có chiến kỳ màu đỏ bay phất phới. Nhưng khi còn cách thành Mora chừng mấy dặm bọn họ lại dừng lại? Bọn họ định làm gì vậy? Lẽ nào công quốc Transco có vũ khí công thành với khoảng cách siêu xa như vậy sao? Có thể như vậy sao? Cho dù bọn họ có vũ khí công thành, cũng không thể nào ở bên ngoài mấy dặm có thể bắn trúng thành Mora được.

– Bọn họ muốn làm gì vậy?

Tướng lĩnh Công Quốc Milan nhìn về phía một ma pháp sư sát bên cạnh cung kính hỏi. Mặc dù hắn là tướng lĩnh Công quốc, nhưng đối với những cao thủ thần bí này, hắn vẫn phải duy trì đầy đủ sự tôn trọng. Nếu không phải nhờ có những người này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng Công Quốc Milan đã sớm bị nữ Đại Công Catherine đánh hạ thủ đô, biến thành lịch sử.

Ma pháp sư đứng bên cạnh vừa nhìn đã biết là một ma pháp sư vô cùng cao cấp. Ma pháp bào mặc trên người và ma pháp trượng trong tay đều không phải là vật tầm thường. Hắn cũng nhíu hai hàng lông mày nghi hoặc không rõ nhìn hành động của đại quân công quốc Transco. Hắn đoán không ra được dụng ý của Mạnh Hàn.

– Không cần phải để ý đến bọn họ làm gì. Chỉ cần bọn họ dám đến, chúng ta dám giết. Để xem tới lúc đó bọn họ còn có bao nhiêu binh sĩ có thể bị chúng ta giết!

Cho dù nhìn không thấu, nhưng trong miệng ma pháp sư lại không chút rụt rè. Mấy câu nói kín kẽ không một lỗ hổng, không chỉ khiến trên dưới Công Quốc Milan trở nên tự tin, cũng khiến niềm tin phía bên phe mình trỏe nên kiên định hơn.

Quân đội của hai công quốc từ phía xa cách một mảnh đất trống lớn nhìn nhau. Nếu không phải khoảng cách quá xa, nói không chừng tất cả mọi người sẽ hai mặt nhìn nhau. Mệnh lệnh của người dẫn quân quá thần bí, quả thực khiến người ta không tìm được manh mối.

– Đối diện có năm vạn quân đội, còn có nhóm cao thủ kia. Có người nói vì đối kháng với đại quân của chúng ta, thậm chí tất cả cư dân trong thafnh Mora đã bỏ chạy.

Mạnh Hàn hỏi đơn giản, bên này trả lời nhanh chóng:

– Hơn nữa phòng hộ được sửa chữa rất lớn. Căn cứ vào sự suy đoán của chúng ta, chí ít ma pháp trận phòng ngự của bọn họ đã được nâng lên cấp tám.

– Công Quốc Milan có nhân lực tài lực xây dựng thành thị ma pháp trận phòng ngự cấp tám sao?

Mạnh Hàn hừ lạnh một tiếng:

– Hừ, một thành Mora nho nhỏ, dường như còn không đáng để bọn họ đầu tư như vậy. Rõ ràng là có người ở sau lưng phá rối.

Tất cả mọi người không lên tiếng, chờ Mạnh Hàn phân phó. Có người phá rối là chuyện tất nhiên. Bằng không sẽ không chờ bọn họ một đường tấn công thế như chẻ tre, đến thời điểm sắp tiếp cận thủ đô mới bị người ngăn lại. Hơn nữa còn là đông đảo cao thủ trực tiếp xuất hiện nữa. Mọi người đều kìm nén một sự tức giận. 5 vạn người thêm vào cả phó thống soái đều bị tàn sát hầu như không còn. Đây đã là một sự thù hận không giải được, chỉ có tính mạng mới có thể bù đắp được.

– Phái người truyền tin cho thành Mora, lập tức đầu hàng, hoặc là chết!

Mạnh Hàn ngồi ở vị trí thống soái, nổi giận đùng đùng phát ra mệnh lệnh.

Mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Tuy rằng tất cả tướng lĩnh đều cảm thấy có chút hoang đường, nhưng không có người nào dị nghị. Bọn họ lập tức phái người đi vào truyền tin.

Cả đến cả đichỉ mất thời gian nửa ngày. Hai bên đều ở ngay sát biên cảnh, khoảng cách cũng không hề xa lắm. Rất nhanh, tới buổi chiều đã có tin tức truyền về. Người truyền tin bị hành hung một trận, sau đó được đưa ra khỏi thành Mora, thuận tiện gửi lời thăm hỏi của những người kia đối với thống soái công quốc Transco Antonio hầu tước đại nhân. Loại thăm hỏi này đương nhiên sẽ không có lời lẽ gì hay ho.

Mạnh Hàn ngồi ở trên vị trí thống soái, giống như không nghe thấy lời người truyền tin nói, chỉ lạnh lùng nghe. Chờ tới lúc hắn nói xong, Mạnh Hàn mới phân phó nói:

– Ngươi đã cực khổ rồi. Cho người một công. Người đâu lại đi truyền tin cho thành Mora, đầu hàng, hoặc là chết!

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao hắn làm vậy. Nhưng Mạnh Hàn đã ra lệnh, bọn họ vẫn chấp hành không thắc mắc. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Mạnh Hàn đã nhận được câu trả lời của Công Quốc Milan từ thành Mora. Người truyền tin vẫn bị hành hung một trận, hơn nữa còn mang về những lời mang tính sỉ nhục thậm tệ hơn nữa.

– Tìm một tù binh Công Quốc Milan, đi cho tới thành Mora truyền tin, đầu hàng hoặc là chết!

Trên mặt Mạnh Hàn gần như không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào. Sau khi nghe thấy những lời sỉ nhục này, hắn lại không có một chút động tĩnh nào, chỉ bình tĩnh lại phân phó một lần nữa.

Lần này, người truyền tin không có trở về. Tuy nhiên người đi cùng ở ngoài thành nhìn thấy những ánh mắt trào phúng của đám tướng lĩnh bên Công Quốc Milan, đồng thời còn có những lời nhục mà càng khó nghe hơn.

– Chuyện đã đúng ba lần. Ta nghĩ mình đã làm tốt lễ nghi, cũng đã cho bọn họ có cơ hội. Chính là do bọn họ từ bỏ, không trách ta được!

Mạnh Hàn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí thống soái, tay lần từng hạt châu một, bình tĩnh nói. Trong giọng nói của Mạnh Hàn lại không che giấu được sát khí cuồn cuộn:

– Toàn quân xuất động, treo chiến kỳ huyết sắc lên. Trận chiến này, chúng ta không cần tù binh!

Thống soái công quốc Transco ba lần phái người tới đưa ra yêu cầu, đầu hàng, hoặc là chết. Yêu cầu đơn giản, nhưng lại khiến người ta tức giận. Nếu như chiến tranh chỉ cần nói đơn giản như vậy, sao còn cần tới những binh sĩ tinh nhuệ làm gì nữa? Còn cần xây đắp thành trì kiên cố hơn làm cái gì? Còn muốn có nhiều cao thủ hơn làm cái gì? Mọi người phát tối hậu thư là xong, vậy cần gì phải đánh tới đánh lui nữa?

Lần đầu tiên tất cả mọi người cho là đầu óc Mạnh Hàn có bệnh. Lần thứ hai chính là thuần túy chơi đùa. Đến lần thứ ba, ngay cả những tướng lĩnh của công quốc Transco đều xem là chuyện cười. Càng không cần phải nói tới những gia hỏa Công Quốc Milan vừa nhận được cường viện kia.

Bấ kỳ ai cũng không ngờ được, đối phương đột nhiên bắt đầu toàn quân xuất động, tiến công với quy mô lớn. Đặc biệt là thời điểm khi tướng lĩnh và mấy ma pháp sư Công Quốc Milan trên tường thành bảo nhìn thấy phía bên công quốc Transco bất ngờ có chiến kỳ màu đỏ tung bay, bọn họ càng thêm kinh ngạc. Thống soái mới của công quốc Transco lẽ nào đã phát điên rồi sao? Bọn họ không có nghe nói thành chủ đại nhân Hoàng Kim Thành là một người điên chứ?

Xe ngựa của Mạnh Hàn ở trong quân đội công quốc Transco, chạy nhanh nhất, cũng ở vị trí trước nhất. Mạnh Hàn an vị ở trong xe ngựa, tất cả cửa sổ đều mở ra. Mạnh Hàn lẳng lặng đi ra, vừa nhìn thành Mora ở phía xa.

Khi còn cách thành Mora mấy dặm đường, Mạnh Hàn lại vung tay lên, bảo tất cả mọi người đều dừng lại. Mọi người hoàn toàn không hiểu vì sao Mạnh Hàn lại làm vậy. Nhưng một khi thống soái đã ra lệnh, bọn họ lại không thể không nghe. Mỗi một người dù cảm thấy nghi ngờ không hiểu nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, đứng nguyên ở tại chỗ.

Không chỉ có bọn họ không hiểu. Nhưng tướng lĩnh bên Công Quốc Milan đang đứng bên trên thành Mora quan sát cũng cảm thấy không hiểu. Công quốc Transco toàn quân xuất động, quy mô xâm chiếm lớn như vậy, thậm chí còn có chiến kỳ màu đỏ bay phất phới. Nhưng khi còn cách thành Mora chừng mấy dặm bọn họ lại dừng lại? Bọn họ định làm gì vậy? Lẽ nào công quốc Transco có vũ khí công thành với khoảng cách siêu xa như vậy sao? Có thể như vậy sao? Cho dù bọn họ có vũ khí công thành, cũng không thể nào ở bên ngoài mấy dặm có thể bắn trúng thành Mora được.

– Bọn họ muốn làm gì vậy?

Tướng lĩnh Công Quốc Milan nhìn về phía một ma pháp sư sát bên cạnh cung kính hỏi. Mặc dù hắn là tướng lĩnh Công quốc, nhưng đối với những cao thủ thần bí này, hắn vẫn phải duy trì đầy đủ sự tôn trọng. Nếu không phải nhờ có những người này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng Công Quốc Milan đã sớm bị nữ Đại Công Catherine đánh hạ thủ đô, biến thành lịch sử.

Ma pháp sư đứng bên cạnh vừa nhìn đã biết là một ma pháp sư vô cùng cao cấp. Ma pháp bào mặc trên người và ma pháp trượng trong tay đều không phải là vật tầm thường. Hắn cũng nhíu hai hàng lông mày nghi hoặc không rõ nhìn hành động của đại quân công quốc Transco. Hắn đoán không ra được dụng ý của Mạnh Hàn.

– Không cần phải để ý đến bọn họ làm gì. Chỉ cần bọn họ dám đến, chúng ta dám giết. Để xem tới lúc đó bọn họ còn có bao nhiêu binh sĩ có thể bị chúng ta giết!

Cho dù nhìn không thấu, nhưng trong miệng ma pháp sư lại không chút rụt rè. Mấy câu nói kín kẽ không một lỗ hổng, không chỉ khiến trên dưới Công Quốc Milan trở nên tự tin, cũng khiến niềm tin phía bên phe mình trỏe nên kiên định hơn.

Quân đội của hai công quốc từ phía xa cách một mảnh đất trống lớn nhìn nhau. Nếu không phải khoảng cách quá xa, nói không chừng tất cả mọi người sẽ hai mặt nhìn nhau. Mệnh lệnh của người dẫn quân quá thần bí, quả thực khiến người ta không tìm được manh mối.

Chọn tập
Bình luận
× sticky