Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 546: Tìm Cách Gây Sự Với Khách Sạn

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Chẳng qua, hiện tại Mạnh Hàn làm ra quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm. Hai quyển sách sấm vang chớp giật cấp năm đã công phá được ma pháp trận phòng hộ cấp bảy của thành bảo Thiên Lang. Đây tuyệt đối là cơ mật trong cơ mật, càng ít người biết càng tốt.

Nếu như Công quốc có thể bảo đảm trong tay có mấy quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm của Mạnh Hàn, chế tạo ra được quyển sách ma pháp, vậy đủ để Công quốc an ổn trong một thời gian rất dài.

Đây đều là chuyện sẽ làm sau khi chuẩn bị lật đổ Đại Công. Hầu tước đại nhân sẽ không để ý tới đạo lý, tiếp xúc với Mạnh Hàn một chút, cẩn thận hỏi dò một chút về giá trị của quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm.

– Cái này, nói như thế nào đây? Đại nhân, quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn, lúc đó chi phí cũng đã hơn chín ngàn kim tệ. Cho nên ta bán một vạn kim tệ một quyển.

Mạnh Hàn đối với việc hầu tước đại nhân lén lút lại đây hỏi dò như vậy lại không hề có chút cảm giác kỳ quái nào. Hắn chỉ cười khổ một tiếng. Mạnh Hàn nhìn hầu tước đại nhân ăn ngay nói thật:

– Hiệu quả thế nào, ngài cũng đã nhìn thấy. Ngài nói, quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm của ta hẳn nên bán bao nhiêu tiền?

Hầu tước đại nhân nói ra, chắc chắn là một người biết xem hàng. Hơn nữa, hắn cũng là một thương nhân rất khôn khéo. Thấy Mạnh Hàn nói trực tiếp như vậy, hắn trái lại cũng chẳng thấy phản cảm:

– Ta cảm thấy, mười vạn kim tệ là một cái giá tương đối thích hợp.

– Được rồi!

Mạnh Hàn và hầu tước đại nhân bây giờ là lợi ích cộng đồng, bởi vậy không có chút ý tức cò kè mặc cả:

– Nếu như đại nhân muốn, vẫn dùng cái giá này đi. Những người khác muốn nó, mỗi cái là 12 vạn kim tệ!

Chung quy phải cho hầu tước đại nhân cảm giác mình khác với tất cả mọi người, mới có thể khiến hầu tước đại nhân thật sự vui vẻ mua quyển sách mặt phẳng chiếu của mình. Dựa theo giá tiền này bán ra, nói vậy sau khi trở lại Hoàng Sa Thành liên lạc với ba đại nghiệp đoàn, trong một khoảng thời gian, Mạnh Hàn có thể không cần cân nhắc tới vấn đề thiếu kim tệ nữa.

Đối với sự chiếu cố của Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân cảm thấy rất hài lòng. Hắn mỉm cười vỗ vỗ vào vai Mạnh Hàn, gật đầu nói:

– Trong khoảng thời gian này tạm thời không có nhiều kim tệ như vậy. Chờ thêm mấy tháng nữa, ta sẽ mua trước mấy đồ dự bị.

– Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì, hầu tước đại nhân có chút cười khổ oán giận nói:

– Ta mua lại chuyện buôn bán tơ lụa từ trong tay của ngươi, kiếm được chút kim tệ, dường như hiện tại đều bị ngươi kiếm trở về! Ta thấy, sau này đại thần tài chính Công quốc trừ ngươi ra nhất định không còn có thể là người nào khác!

– Đến lúc đó rồi nói sau!

Trong lòng Mạnh Hàn cũng cảm thấy rất buồn cười. Đây cũng là chuyện khiến hắn bất ngờ. Hắn đẩy ra một loạt đồ như vậy, dường như cũng chỉ có hầu tước đại nhân, gia hỏa giàu nứt đố đổ vách này mới có thể mua nổi. Tất nhiên như lời hắn nói, kim tệ kiếm được thật ra đều trực tiếp bị Mạnh Hàn kinh doanh có lãi lấy trở lại. Nhưng xem dáng vẻ của hầu tước đại nhân, hình như vẫn hài lòng, không cảm thấy quá phiền não!

Hầu tước đại nhân không có cách nào không vui được. Sau khi chiếm được thành bảo Thiên Lang, viện binh liên quân vội vã chạy tới. Nhưng bọn họ thậm chí không dám tới gần thành bảo Thiên Lang. Bọn họ chỉ phái ra mấy thám tử và ma pháp sư đến đây tìm kiếm một phen.

Sau khi tiếp xúc với sứ giả do hầu tước đại nhân phái đi ra, bọn họ liền trực tiếp xoay người rời đi, rời khỏi Công quốc. Ngay cả hầu tước Antony cũng đã bị bắt, những quý tộc khác bị tiêu diệt hoàn toàn. Những người còn lại này, nếu lưu lại chẳng phải sẽ thành một bàn lớn đầy món ăn sao? Vậy không bằng mau nhanh về nước, báo cáo tin tức thất bại, chuẩn bị tiền chuộc.

Cho dù là những quý tộc đã chết, thi thể cũng có thể chuộc lại. Chỉ có điều dù sao giá vẫn rẻ hơn một chút mà thôi. Chẳng qua bọn họ ở trên trời có linh, nếu như sau khi biết thi thể của bọn họ đã từng bị Mạnh Hàn bán ra với một giá trên trời, bọn họ có thể kích động tới mức từ địa ngục leo ra tìm Mạnh Hàn tính sổ, yêu cầu chia tiền hay không?

Đến lúc này, trừ kết thúc cuối cùng, tiếp quản những thành thị đã bị liên quân phá hủy, đồng thời triệu hồi cư dân trước đây, một lần nữa cắt cử lãnh chúa mới, khôi phục lại trật tự như cũ. Ngoài ra, cuộc chiến tranh này rốt cuộc với một Công quốc ngăn cản liên quân năm Công quốc xâm lược đã kết thúc. Hai bên đều tổn thất cực lớn. Nhưng chiến tranh vốn là như vậy. Chỉ có thể chờ đợi thời gian chậm rãi đến xao dịu vết thương chiến tranh.

Quân đội trở lại các nơi đóng quân. Tướng lĩnh thống binh cũng vậy. Còn hầu tước đại nhân và những quý tộc có công làm phiền Mạnh Hàn, lại xuất phát một mạch chạy cả về phía thành bảo cự thạch. Nơi đó mới là chỗ cuối cùng để luận công thưởng phần bánh gatô.

Đây là lần thứ hai Mạnh Hàn đến thành bảo cự thạch. Lần trước Mạnh Hàn đến vì bán đấu giá chuyện buôn bán tơ lụa. Mục đích không giống nhau, tất nhiên tâm tình cũng không giống. Hiện tại Mạnh Hàn giấu trong lòng món nợ hơn trăm vạn kim tệ. tới nơi này nhận phong thưởng bá tước và lãnh địa, đương nhiên càng lộ vẻ sung sướng.

Mạnh Hàn tâm tình tốt đẹp đột nhiên nhìn thấy một kiến trúc nào đó bị phá hoại. Điều thực sự khiến người ta không nói được lời nào chính là tòa kiến trúc kia quả thực chính là phiên bản cung điện Buckingham mà Mạnh Hàn xây dựng tại Hoàng Sa Thành. Thậm chí trừ bảng hiệu không giống nhau ra, những cái khác cơ hồ đều giống nhau như đúc. Cung Cartha lại cũng là một khách sạn! Dù ai nhìn thấy được đồ vật của mình bị trộm, chung quy cũng sẽ có chút buồn bực.

– Được rồi! Để chúng ta xem thử, cung Cartha này so với cung điện Buckingham của chúng ta, rốt cuộc có gì không giống!

Mạnh Hàn nói với mình một câu. Nếu nơi này không có pháp luật về độc quyền, không có pháp luật bảo vệ bản quyền, tất nhiên cũng không ngăn cản được có người sao chép như vậy. Trên thực tế, rất nhiều thứ ở Hoàng Sa Thành đã bị trộm. Từ cái ba lô đến món lẩu, rất ít thứ không bị trộm.

Một đội quân y giáp cũng không sáng sủa cho lắm nhưng chỉnh tề như một xuất hiện ở trước cửa cung Cartha, người ở bên trong tất nhiên đã phát hiện từ lâu. Điều này hiển nhiên là có nhân vật lớn đến. Quản lí bên trong đại sảnh vội vàng ra đón tiếp, dẫn theo mấy nhân viên phục vụ, cung kính chờ nghênh đón khách quý ngay trước cửa xe ngựa của Mạnh Hàn.

– Ta là Tử tước Antonio của Hoàng Sa Thành!

Xuất hiện ở cửa xe ngựa, Mạnh Hàn đi xuống, không giống như đang nói chuyện với quản lý đại sảnh, mà trực tiếp báo họ tên của mình:

– Ta muốn gian phòng tốt nhất ở tầng cao nhất của các ngươi. Mặt khác, các phòng xung quanh phòng ta cũng được bao hết. Các vệ sĩ của ta muốn cảnh giới ở xung quanh.

– Đại nhân, cung Cartha chúng ta mỗi lần chỉ có thể thuê được một gian phòng!

Trên mặt quản lý đại sảnh mang theo nụ cười mang tính nghề nghiệp, giới thiệu với Mạnh Hàn. Tuy nhiên, hắn lập tức nhớ ra, Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành là nhân vật thế nào.

Chẳng qua, hiện tại Mạnh Hàn làm ra quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm. Hai quyển sách sấm vang chớp giật cấp năm đã công phá được ma pháp trận phòng hộ cấp bảy của thành bảo Thiên Lang. Đây tuyệt đối là cơ mật trong cơ mật, càng ít người biết càng tốt.

Nếu như Công quốc có thể bảo đảm trong tay có mấy quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm của Mạnh Hàn, chế tạo ra được quyển sách ma pháp, vậy đủ để Công quốc an ổn trong một thời gian rất dài.

Đây đều là chuyện sẽ làm sau khi chuẩn bị lật đổ Đại Công. Hầu tước đại nhân sẽ không để ý tới đạo lý, tiếp xúc với Mạnh Hàn một chút, cẩn thận hỏi dò một chút về giá trị của quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm.

– Cái này, nói như thế nào đây? Đại nhân, quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn, lúc đó chi phí cũng đã hơn chín ngàn kim tệ. Cho nên ta bán một vạn kim tệ một quyển.

Mạnh Hàn đối với việc hầu tước đại nhân lén lút lại đây hỏi dò như vậy lại không hề có chút cảm giác kỳ quái nào. Hắn chỉ cười khổ một tiếng. Mạnh Hàn nhìn hầu tước đại nhân ăn ngay nói thật:

– Hiệu quả thế nào, ngài cũng đã nhìn thấy. Ngài nói, quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm của ta hẳn nên bán bao nhiêu tiền?

Hầu tước đại nhân nói ra, chắc chắn là một người biết xem hàng. Hơn nữa, hắn cũng là một thương nhân rất khôn khéo. Thấy Mạnh Hàn nói trực tiếp như vậy, hắn trái lại cũng chẳng thấy phản cảm:

– Ta cảm thấy, mười vạn kim tệ là một cái giá tương đối thích hợp.

– Được rồi!

Mạnh Hàn và hầu tước đại nhân bây giờ là lợi ích cộng đồng, bởi vậy không có chút ý tức cò kè mặc cả:

– Nếu như đại nhân muốn, vẫn dùng cái giá này đi. Những người khác muốn nó, mỗi cái là 12 vạn kim tệ!

Chung quy phải cho hầu tước đại nhân cảm giác mình khác với tất cả mọi người, mới có thể khiến hầu tước đại nhân thật sự vui vẻ mua quyển sách mặt phẳng chiếu của mình. Dựa theo giá tiền này bán ra, nói vậy sau khi trở lại Hoàng Sa Thành liên lạc với ba đại nghiệp đoàn, trong một khoảng thời gian, Mạnh Hàn có thể không cần cân nhắc tới vấn đề thiếu kim tệ nữa.

Đối với sự chiếu cố của Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân cảm thấy rất hài lòng. Hắn mỉm cười vỗ vỗ vào vai Mạnh Hàn, gật đầu nói:

– Trong khoảng thời gian này tạm thời không có nhiều kim tệ như vậy. Chờ thêm mấy tháng nữa, ta sẽ mua trước mấy đồ dự bị.

– Nói xong, giống như nghĩ tới điều gì, hầu tước đại nhân có chút cười khổ oán giận nói:

– Ta mua lại chuyện buôn bán tơ lụa từ trong tay của ngươi, kiếm được chút kim tệ, dường như hiện tại đều bị ngươi kiếm trở về! Ta thấy, sau này đại thần tài chính Công quốc trừ ngươi ra nhất định không còn có thể là người nào khác!

– Đến lúc đó rồi nói sau!

Trong lòng Mạnh Hàn cũng cảm thấy rất buồn cười. Đây cũng là chuyện khiến hắn bất ngờ. Hắn đẩy ra một loạt đồ như vậy, dường như cũng chỉ có hầu tước đại nhân, gia hỏa giàu nứt đố đổ vách này mới có thể mua nổi. Tất nhiên như lời hắn nói, kim tệ kiếm được thật ra đều trực tiếp bị Mạnh Hàn kinh doanh có lãi lấy trở lại. Nhưng xem dáng vẻ của hầu tước đại nhân, hình như vẫn hài lòng, không cảm thấy quá phiền não!

Hầu tước đại nhân không có cách nào không vui được. Sau khi chiếm được thành bảo Thiên Lang, viện binh liên quân vội vã chạy tới. Nhưng bọn họ thậm chí không dám tới gần thành bảo Thiên Lang. Bọn họ chỉ phái ra mấy thám tử và ma pháp sư đến đây tìm kiếm một phen.

Sau khi tiếp xúc với sứ giả do hầu tước đại nhân phái đi ra, bọn họ liền trực tiếp xoay người rời đi, rời khỏi Công quốc. Ngay cả hầu tước Antony cũng đã bị bắt, những quý tộc khác bị tiêu diệt hoàn toàn. Những người còn lại này, nếu lưu lại chẳng phải sẽ thành một bàn lớn đầy món ăn sao? Vậy không bằng mau nhanh về nước, báo cáo tin tức thất bại, chuẩn bị tiền chuộc.

Cho dù là những quý tộc đã chết, thi thể cũng có thể chuộc lại. Chỉ có điều dù sao giá vẫn rẻ hơn một chút mà thôi. Chẳng qua bọn họ ở trên trời có linh, nếu như sau khi biết thi thể của bọn họ đã từng bị Mạnh Hàn bán ra với một giá trên trời, bọn họ có thể kích động tới mức từ địa ngục leo ra tìm Mạnh Hàn tính sổ, yêu cầu chia tiền hay không?

Đến lúc này, trừ kết thúc cuối cùng, tiếp quản những thành thị đã bị liên quân phá hủy, đồng thời triệu hồi cư dân trước đây, một lần nữa cắt cử lãnh chúa mới, khôi phục lại trật tự như cũ. Ngoài ra, cuộc chiến tranh này rốt cuộc với một Công quốc ngăn cản liên quân năm Công quốc xâm lược đã kết thúc. Hai bên đều tổn thất cực lớn. Nhưng chiến tranh vốn là như vậy. Chỉ có thể chờ đợi thời gian chậm rãi đến xao dịu vết thương chiến tranh.

Quân đội trở lại các nơi đóng quân. Tướng lĩnh thống binh cũng vậy. Còn hầu tước đại nhân và những quý tộc có công làm phiền Mạnh Hàn, lại xuất phát một mạch chạy cả về phía thành bảo cự thạch. Nơi đó mới là chỗ cuối cùng để luận công thưởng phần bánh gatô.

Đây là lần thứ hai Mạnh Hàn đến thành bảo cự thạch. Lần trước Mạnh Hàn đến vì bán đấu giá chuyện buôn bán tơ lụa. Mục đích không giống nhau, tất nhiên tâm tình cũng không giống. Hiện tại Mạnh Hàn giấu trong lòng món nợ hơn trăm vạn kim tệ. tới nơi này nhận phong thưởng bá tước và lãnh địa, đương nhiên càng lộ vẻ sung sướng.

Mạnh Hàn tâm tình tốt đẹp đột nhiên nhìn thấy một kiến trúc nào đó bị phá hoại. Điều thực sự khiến người ta không nói được lời nào chính là tòa kiến trúc kia quả thực chính là phiên bản cung điện Buckingham mà Mạnh Hàn xây dựng tại Hoàng Sa Thành. Thậm chí trừ bảng hiệu không giống nhau ra, những cái khác cơ hồ đều giống nhau như đúc. Cung Cartha lại cũng là một khách sạn! Dù ai nhìn thấy được đồ vật của mình bị trộm, chung quy cũng sẽ có chút buồn bực.

– Được rồi! Để chúng ta xem thử, cung Cartha này so với cung điện Buckingham của chúng ta, rốt cuộc có gì không giống!

Mạnh Hàn nói với mình một câu. Nếu nơi này không có pháp luật về độc quyền, không có pháp luật bảo vệ bản quyền, tất nhiên cũng không ngăn cản được có người sao chép như vậy. Trên thực tế, rất nhiều thứ ở Hoàng Sa Thành đã bị trộm. Từ cái ba lô đến món lẩu, rất ít thứ không bị trộm.

Một đội quân y giáp cũng không sáng sủa cho lắm nhưng chỉnh tề như một xuất hiện ở trước cửa cung Cartha, người ở bên trong tất nhiên đã phát hiện từ lâu. Điều này hiển nhiên là có nhân vật lớn đến. Quản lí bên trong đại sảnh vội vàng ra đón tiếp, dẫn theo mấy nhân viên phục vụ, cung kính chờ nghênh đón khách quý ngay trước cửa xe ngựa của Mạnh Hàn.

– Ta là Tử tước Antonio của Hoàng Sa Thành!

Xuất hiện ở cửa xe ngựa, Mạnh Hàn đi xuống, không giống như đang nói chuyện với quản lý đại sảnh, mà trực tiếp báo họ tên của mình:

– Ta muốn gian phòng tốt nhất ở tầng cao nhất của các ngươi. Mặt khác, các phòng xung quanh phòng ta cũng được bao hết. Các vệ sĩ của ta muốn cảnh giới ở xung quanh.

– Đại nhân, cung Cartha chúng ta mỗi lần chỉ có thể thuê được một gian phòng!

Trên mặt quản lý đại sảnh mang theo nụ cười mang tính nghề nghiệp, giới thiệu với Mạnh Hàn. Tuy nhiên, hắn lập tức nhớ ra, Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành là nhân vật thế nào.

Chọn tập
Bình luận