Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Hạ Vô Song

Chương 913: Phu nhân gán nợ (2)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Chúng ta vẫn nên đi xem thử, vị hầu tước phu nhân tương lai kia rốt cuộc hình dạng ra sao đi!

Grace rất độ lượng mỉm cười, nói ra một đề nghị:

– Nếu như quá xấu, vậy cũng không xứng với Tony của chúng ta.

Một câu cuối cùng Tony của chúng ta, Grace liên tục nói ra, thậm chí thay đổi cách gọi đại nhân quen thuộc trước đây, ý tứ bao hàm trong đó tương đối rõ ràng. Dường như nàng đang tuyên bố chủ quyền của mình. Cho dù Mạnh Hàn tìm được một vị hầu tước phu nhân, hắn vẫn là Tony của mọi người.

– Gọi Joey Juli, còn cả Claudia Lidia nữa.

Elyse căn dặn Demy Diana một tiếng, bảo các nàng mau chóng đi thông báo thêm người. Cuối cùng nàng suy nghĩ một chút, lại gọi thêm mấy cái tên:

– Đúng rồi, gọi cả Nicole trở về. Còn có công chúa Jessyca, Louisa và Louise đều tới đi.

Mạnh Hàn lại cười cười khổ. Với đội hình như vậy, dường như ngoại trừ Catherine đang ở thành bảo cự thạch cách xa nơi này ra, các nữ nhân của mình đã tập hợp toàn bộ. Dường như chỉ có Jessyca vẫn chưa trở thành sự thật, nhưng các nàng đã tiếp nhận sự tồn tại của nàng từ lâu. Tư thế này xông tới, rõ ràng chính là muốn ba đường hội thẩm., Mạnh Hàn không tránh khỏi cảm thấy bi ai thay cho vị công chúa chưa từng gặp mặt kia. Đừng nói mình có nguyện ý tiếp nhận nàng hay không, cho dù mình đồng ý, nàng cũng chưa chắc cảm thấy tốt.

– Tony, cùng đi xem đi!

Thấy Mạnh Hàn còn không đi, Grace tiến lên rất thân mật ôm lấy cánh tay trái của Mạnh Hàn. Mà Elyse ăn ý ôm cánh tay phải của Mạnh Hàn, kéo Mạnh Hàn đi ra ngoài.

Không cần bao nhiêu thời gian, các mỹ nữ đã tập hợp lại, đoàn người trực tiếp tiến về phía cung điện chuyên dành cho đại công Catherine lưu lại ở Hoàng Kim Thành.

Người Catherine đưa tới, bây giờ đã được thu xếp ở trong cung điện này. Nàng đương nhiên cũng cân nhắc đến khả năng Mạnh Hàn không thích, cũng không phá hỏng tất cả mọi con đường, vẫn lưu lại cho Mạnh Hàn một nơi để giảm xóc.

– Ở nơi đâu?

Người đưa ra câu hỏi chính là Grace. Ở Hoàng Kim Thành, nếu như Mạnh Hàn không mở miệng nói, lời Grace nói chính là mệnh lệnh. Lập tức có người dẫn đoàn người của Mạnh Hàn tới.

– Amanda?

Nhìn nữ hài ngồi cô đơn trong căn phòng kia, Mạnh Hàn không nhịn được kêu lên sợ hãi. Nữ hài ngồi nhắm hai mắt kia, không phải là cô gái mù Amanda đã từng ở lại trong Hoàng Sa thành tại thời điểm đến Hoàng Sa thành vừa phát triển sao?

Không chỉ có Mạnh Hàn, Grace Elyse và Demy Diana đều biết Amanda. Joey và Juli cũng vậy. Lúc đó Amanda cùng với Roger gia gia của nàng đến, đã cảnh cáo với Mạnh Hàn, Bạo Phong Thành chủ yếu muốn phục kích đội ngũ Mạnh Hàn.

Sau đó Amanda còn hỏi Mạnh Hàn một vài vấn đề. Mạnh Hàn vẫn nhớ, thời điểm hắn đưa đáp án cho Amanda, còn đặc biệt nói với nàng, không nên trực tiếp cho thần dân của mình kim tệ, đưa cá cho người, không bằng nhận người lấy cá. Không ngờ được hiện tại Amanda lại lưu lạc tới mức trở thành vật gán nợ cho người.

– Tony!

Nghe thấy giọng nói Mạnh Hàn, trong nháy mắt, mặt Amanda liền quay lại. Trên mặt nàng tái nhợt không có chút máu. Rõ ràng chuyến đi bôn ba mệt nhọc đã khiến nàng gầy hốc hác đi rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, dường như chỉ cần có một trận gió thổi qua, nàng sẽ ngã vậy. Trong nháy mắt nàng làm cho người ta có một cảm giác vừa thấy đã yêu. Đặc biệt là nàng căn bản không có cách nào nhìn thấy được, dáng vẻ vươn tay sờ mó lung tung càng làm cho người ta không nhịn được trong lòng nảy sinh cảm giác thương tiếc.

Thì ra là người quen. Lần này, chính Grace cũng không tiện nói gì nữa. Mọi người lặng lẽ nhìn Mạnh Hàn tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Amanda, để thân thể đang chới với của nàng có một chỗ dựa vững chắc.

– Roger tại sao không ở chung một chỗ chiếu cố cho nàng vậy?

Cho tới bây giờ, nếu như Mạnh Hàn không biết Roger là một hộ vệ, vậy đã không phải là Mạnh Hàn nữa. Nhìn thấy Amanda chớp mắt, Mạnh Hàn liền nhớ tới lão nhân kia. Cái tên Roger này dường như tương tự với tên một cừng giả nào đó mà mình đã biết tới.

– Ta ở đây.

Giọng nói già nua của Roger lại vang lên bên tai Mạnh Hàn. Lúcn ày Mạnh Hàn mới chú ý tới, ban đầu trong căn phòng không phải chỉ có một mình Amanda. Roger chỉ ngồi ở trong góc, khiến Mạnh Hàn không chú ý mà thôi.

Thấy Mạnh Hàn nhìn hắn, lão Roger cho Mạnh Hàn một ánh mắt khen ngợi.

– Làm sao lại thiếu nợ Hoàng Kim Thành vậy?

Mạnh Hàn cảm thấy rất nghi hoặc. Lúc đó thời điểm Amanda nói với mình về một vài thao tác trong thương nghiệp, lại rõ ràng mạch lạc như vậy. Đặc biệt nàng với thân phận là công chúa, ở trong công quốc của nàng không thể nào có người cản trở nàng được. Dù làm ăn như vậy, nàng vẫn bị nợ nần. Điều này quả thực quá kỳ quái.

– Không phải là nợ của tiểu thư. Đây là nợ của một vài người khác.

Roger tiếp nhận lấy vấn đề của Mạnh Hàn đáp lại:

– Bọn họ đã mua chịu của Hoàng Kim Thành rất nhiều vũ khí, lại không thể lấy kim tệ ra trả nợ. Cho nên bọn mọi mới đưa tiểu thư ra.

Thì ra là như vậy.

Mạnh Hàn đã hiểu được một chút. Có lẽ sự thực so còn khắc nghiệt hơn điều này một chút, tuy nhiên cũng không thoát khỏi vòng tròn này. Thật ra, trong đấu tranh chính trị, phía bên Amanda thất bại, bị đại công mới xem như vật gán nợ, thay thế kim tệ đưa tới đây.

– Tony, lần này ngươi nhất định phải chiếu cố bảo vệ tốt cho tiểu thư nhà ta!

Lại một lần nữa, giọng điệu của Roger truyền tới. Trong giọng điệu của hắn vô cùng kiên quyết, còn có một chút mùi vị ra lệnh sai khiến. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất không thoải mái. Joey và Juli đã trực tiếp nhìn về phía đó. Rõ ràng ánh mắt rất chăm chú, không vui. Chỉ có điều, Roger lại bị người nhìn chằm chằm vào lại hoàn toàn không giác ngộ. Hắn vẫn lộ ra bộ mặt già nua, không nhận ra điều gì. Dường như đối với hắn tất cả đều là lẽ thường phải làm.

– Amanda là bằng hữu của ta. Ta có thể chiếu cố nàng, bảo vệ nàng.

Mạnh Hàn bỗng nhiên mở miệng nói:

– Chỉ có điều, Roger, bảo vệ Amanda cũng không phải là nghĩa vụ của ta, mà là của ngươi. Ta rất muốn biết, ngươi bảo ta chiếu cố nàng, ngươi muốn làm gì?

– Ta muốn làm gì, ngươi không cần biết.

Giọng nói lão đầu Roger rất bình tĩnh, nhẹ nhàng như mây gió.

– Được rồi!

Mạnh Hàn gật đầu một cái, không truy hỏi nữa:

– Không muốn nói cũng không sao. Đúng rồi, Alexander bảo ta thăm hỏi ngươi một chút!

– Alexander?

Trong nháy mắt khi lão đầu Roger nghe thấy cái tên này, ánh mắt hắn lập tức nheo lại thành một đường. Dường như hắn muốn ghim ánh mắt vào mặt Mạnh Hàn:

– Làm sao ngươi biết Alexander? Là lão già Andy kia sao? Thật sao? Làm sao hắn biết được?

Nghe thấy Roger nói vậy, trên mặt Mạnh Hàn lộ ra nụ cười. Hắn vốn không xác định được, Roger này có phải chính là Kiếm Thần Roger cùng nổi danh với Andy hay không. Nhưng hiện tại chỉ một câu nói này đã làm lộ thân phận của hắn.

Tuy rằng Kiếm Thần Roger được nói là phục vụ cho một công quốc nào đó, nhưng không có ai biết là công quốc nào. Mạnh Hàn chỉ nghi ngờ một người làm hộ vệ gọi là lão đầu Roger. Hắn tùy tiện thử một chút, liền biết được kết quả.

– Chúng ta vẫn nên đi xem thử, vị hầu tước phu nhân tương lai kia rốt cuộc hình dạng ra sao đi!

Grace rất độ lượng mỉm cười, nói ra một đề nghị:

– Nếu như quá xấu, vậy cũng không xứng với Tony của chúng ta.

Một câu cuối cùng Tony của chúng ta, Grace liên tục nói ra, thậm chí thay đổi cách gọi đại nhân quen thuộc trước đây, ý tứ bao hàm trong đó tương đối rõ ràng. Dường như nàng đang tuyên bố chủ quyền của mình. Cho dù Mạnh Hàn tìm được một vị hầu tước phu nhân, hắn vẫn là Tony của mọi người.

– Gọi Joey Juli, còn cả Claudia Lidia nữa.

Elyse căn dặn Demy Diana một tiếng, bảo các nàng mau chóng đi thông báo thêm người. Cuối cùng nàng suy nghĩ một chút, lại gọi thêm mấy cái tên:

– Đúng rồi, gọi cả Nicole trở về. Còn có công chúa Jessyca, Louisa và Louise đều tới đi.

Mạnh Hàn lại cười cười khổ. Với đội hình như vậy, dường như ngoại trừ Catherine đang ở thành bảo cự thạch cách xa nơi này ra, các nữ nhân của mình đã tập hợp toàn bộ. Dường như chỉ có Jessyca vẫn chưa trở thành sự thật, nhưng các nàng đã tiếp nhận sự tồn tại của nàng từ lâu. Tư thế này xông tới, rõ ràng chính là muốn ba đường hội thẩm., Mạnh Hàn không tránh khỏi cảm thấy bi ai thay cho vị công chúa chưa từng gặp mặt kia. Đừng nói mình có nguyện ý tiếp nhận nàng hay không, cho dù mình đồng ý, nàng cũng chưa chắc cảm thấy tốt.

– Tony, cùng đi xem đi!

Thấy Mạnh Hàn còn không đi, Grace tiến lên rất thân mật ôm lấy cánh tay trái của Mạnh Hàn. Mà Elyse ăn ý ôm cánh tay phải của Mạnh Hàn, kéo Mạnh Hàn đi ra ngoài.

Không cần bao nhiêu thời gian, các mỹ nữ đã tập hợp lại, đoàn người trực tiếp tiến về phía cung điện chuyên dành cho đại công Catherine lưu lại ở Hoàng Kim Thành.

Người Catherine đưa tới, bây giờ đã được thu xếp ở trong cung điện này. Nàng đương nhiên cũng cân nhắc đến khả năng Mạnh Hàn không thích, cũng không phá hỏng tất cả mọi con đường, vẫn lưu lại cho Mạnh Hàn một nơi để giảm xóc.

– Ở nơi đâu?

Người đưa ra câu hỏi chính là Grace. Ở Hoàng Kim Thành, nếu như Mạnh Hàn không mở miệng nói, lời Grace nói chính là mệnh lệnh. Lập tức có người dẫn đoàn người của Mạnh Hàn tới.

– Amanda?

Nhìn nữ hài ngồi cô đơn trong căn phòng kia, Mạnh Hàn không nhịn được kêu lên sợ hãi. Nữ hài ngồi nhắm hai mắt kia, không phải là cô gái mù Amanda đã từng ở lại trong Hoàng Sa thành tại thời điểm đến Hoàng Sa thành vừa phát triển sao?

Không chỉ có Mạnh Hàn, Grace Elyse và Demy Diana đều biết Amanda. Joey và Juli cũng vậy. Lúc đó Amanda cùng với Roger gia gia của nàng đến, đã cảnh cáo với Mạnh Hàn, Bạo Phong Thành chủ yếu muốn phục kích đội ngũ Mạnh Hàn.

Sau đó Amanda còn hỏi Mạnh Hàn một vài vấn đề. Mạnh Hàn vẫn nhớ, thời điểm hắn đưa đáp án cho Amanda, còn đặc biệt nói với nàng, không nên trực tiếp cho thần dân của mình kim tệ, đưa cá cho người, không bằng nhận người lấy cá. Không ngờ được hiện tại Amanda lại lưu lạc tới mức trở thành vật gán nợ cho người.

– Tony!

Nghe thấy giọng nói Mạnh Hàn, trong nháy mắt, mặt Amanda liền quay lại. Trên mặt nàng tái nhợt không có chút máu. Rõ ràng chuyến đi bôn ba mệt nhọc đã khiến nàng gầy hốc hác đi rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, dường như chỉ cần có một trận gió thổi qua, nàng sẽ ngã vậy. Trong nháy mắt nàng làm cho người ta có một cảm giác vừa thấy đã yêu. Đặc biệt là nàng căn bản không có cách nào nhìn thấy được, dáng vẻ vươn tay sờ mó lung tung càng làm cho người ta không nhịn được trong lòng nảy sinh cảm giác thương tiếc.

Thì ra là người quen. Lần này, chính Grace cũng không tiện nói gì nữa. Mọi người lặng lẽ nhìn Mạnh Hàn tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Amanda, để thân thể đang chới với của nàng có một chỗ dựa vững chắc.

– Roger tại sao không ở chung một chỗ chiếu cố cho nàng vậy?

Cho tới bây giờ, nếu như Mạnh Hàn không biết Roger là một hộ vệ, vậy đã không phải là Mạnh Hàn nữa. Nhìn thấy Amanda chớp mắt, Mạnh Hàn liền nhớ tới lão nhân kia. Cái tên Roger này dường như tương tự với tên một cừng giả nào đó mà mình đã biết tới.

– Ta ở đây.

Giọng nói già nua của Roger lại vang lên bên tai Mạnh Hàn. Lúcn ày Mạnh Hàn mới chú ý tới, ban đầu trong căn phòng không phải chỉ có một mình Amanda. Roger chỉ ngồi ở trong góc, khiến Mạnh Hàn không chú ý mà thôi.

Thấy Mạnh Hàn nhìn hắn, lão Roger cho Mạnh Hàn một ánh mắt khen ngợi.

– Làm sao lại thiếu nợ Hoàng Kim Thành vậy?

Mạnh Hàn cảm thấy rất nghi hoặc. Lúc đó thời điểm Amanda nói với mình về một vài thao tác trong thương nghiệp, lại rõ ràng mạch lạc như vậy. Đặc biệt nàng với thân phận là công chúa, ở trong công quốc của nàng không thể nào có người cản trở nàng được. Dù làm ăn như vậy, nàng vẫn bị nợ nần. Điều này quả thực quá kỳ quái.

– Không phải là nợ của tiểu thư. Đây là nợ của một vài người khác.

Roger tiếp nhận lấy vấn đề của Mạnh Hàn đáp lại:

– Bọn họ đã mua chịu của Hoàng Kim Thành rất nhiều vũ khí, lại không thể lấy kim tệ ra trả nợ. Cho nên bọn mọi mới đưa tiểu thư ra.

Thì ra là như vậy.

Mạnh Hàn đã hiểu được một chút. Có lẽ sự thực so còn khắc nghiệt hơn điều này một chút, tuy nhiên cũng không thoát khỏi vòng tròn này. Thật ra, trong đấu tranh chính trị, phía bên Amanda thất bại, bị đại công mới xem như vật gán nợ, thay thế kim tệ đưa tới đây.

– Tony, lần này ngươi nhất định phải chiếu cố bảo vệ tốt cho tiểu thư nhà ta!

Lại một lần nữa, giọng điệu của Roger truyền tới. Trong giọng điệu của hắn vô cùng kiên quyết, còn có một chút mùi vị ra lệnh sai khiến. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất không thoải mái. Joey và Juli đã trực tiếp nhìn về phía đó. Rõ ràng ánh mắt rất chăm chú, không vui. Chỉ có điều, Roger lại bị người nhìn chằm chằm vào lại hoàn toàn không giác ngộ. Hắn vẫn lộ ra bộ mặt già nua, không nhận ra điều gì. Dường như đối với hắn tất cả đều là lẽ thường phải làm.

– Amanda là bằng hữu của ta. Ta có thể chiếu cố nàng, bảo vệ nàng.

Mạnh Hàn bỗng nhiên mở miệng nói:

– Chỉ có điều, Roger, bảo vệ Amanda cũng không phải là nghĩa vụ của ta, mà là của ngươi. Ta rất muốn biết, ngươi bảo ta chiếu cố nàng, ngươi muốn làm gì?

– Ta muốn làm gì, ngươi không cần biết.

Giọng nói lão đầu Roger rất bình tĩnh, nhẹ nhàng như mây gió.

– Được rồi!

Mạnh Hàn gật đầu một cái, không truy hỏi nữa:

– Không muốn nói cũng không sao. Đúng rồi, Alexander bảo ta thăm hỏi ngươi một chút!

– Alexander?

Trong nháy mắt khi lão đầu Roger nghe thấy cái tên này, ánh mắt hắn lập tức nheo lại thành một đường. Dường như hắn muốn ghim ánh mắt vào mặt Mạnh Hàn:

– Làm sao ngươi biết Alexander? Là lão già Andy kia sao? Thật sao? Làm sao hắn biết được?

Nghe thấy Roger nói vậy, trên mặt Mạnh Hàn lộ ra nụ cười. Hắn vốn không xác định được, Roger này có phải chính là Kiếm Thần Roger cùng nổi danh với Andy hay không. Nhưng hiện tại chỉ một câu nói này đã làm lộ thân phận của hắn.

Tuy rằng Kiếm Thần Roger được nói là phục vụ cho một công quốc nào đó, nhưng không có ai biết là công quốc nào. Mạnh Hàn chỉ nghi ngờ một người làm hộ vệ gọi là lão đầu Roger. Hắn tùy tiện thử một chút, liền biết được kết quả.

Chọn tập
Bình luận