– Nhưng nếu bán đi hết, vậy công lao của chúng ta ở chỗ đâu? Đại nhân!
Juli ở bên cạnh có phần bất bình. Bọn họ nhọc nhằn khổ sở xông pha vào nguy hiểm giết chết nhiều kẻ địch nhất, lại phải chắp tay tặng người. Juli là một người có đầu óc ngay thẳng thật sự có chút nghĩ không ra.
– Công lao của chúng ta sao? Vậy còn cần phải hỏi sao?
Mạnh Hàn bật cười:
– Chúng ta phá hỏng ma pháp trận phòng hộ của thành bảo. Chúng ta giết chết nhiều ma pháp sư và nhiều cao thủ như vậy, cũng ép trung tâm chỉ huy liên quân trên dưới chật vật lại không thể chạy trốn, không có cách nào tổ chức chỉ huy hữu hiệu. Cuối cùng đã dẫn đến cuộc chiến đấu này thắng lợi. Công lao này, đã vậy là đủ rồi! Cho dù chúng ta không bán đi những gia hoả này, cũng tính toán ở trên đầu chúng ta, lẽ nào bệ hạ Đại Công sẽ ban thưởng cho ta thêm mấy chục vạn kim tệ sao?
Nghe thấy Mạnh Hàn nói những lời này xong, không riêng gì Juli đã hiểu rõ, ngay cả hầu tước đại nhân đang quỳ trên mặt đất, không thừa nhận cũng không được. Tử tước tuổi trẻ này trừ kiếm tiền ra, vẫn là người vô cùng biết cách làm người. Dù sao đi nữa mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, đều sẽ mua của hắn. Chuyện này đối với sự phát triển sau này của người trẻ tuổi này tuyệt đối sẽ có lợi thật lớn. Hiện tại nhớ tới, hầu tước Antony có chút hối hận về hành động vừa rồi. Sớm biết như vậy, còn không bằng cái gì cũng mặc kệ, cố gắng tâm sự với vị Tử tước tuổi trẻ tiền đồ vô lượng này là tốt rồi. Mình thực sự ăn nhiều chết no mới có thể nghĩ đến chuyện muốn gặp Pháp Thánh các hạ gì đó kia.
Lúc này Mạnh Hàn không để ý hầu tước Antony đang suy nghĩ cái gì. Mạnh Hàn chỉ phân phó cho các thân vệ của mình:
Những thi thể kia đều đặt ở cùng một chỗ. Yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ có người đến đưa đi. Không cần lo lắng ngoài tường lãnh chúa phủ xảy ra chuyện gì. Ngoài đó không có liên quan gì với chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là giải quyết lãnh chúa phủ!
Cuộc chiến đấu đến trình độ này đã không có điều gì bất ngờ nữa. Nếu có thể nghĩ đến khả năng biến hóa có thể xảy ra đó chính là thời gian kết thúc dài hay ngắn. Trên thực tế, khi hầu tước đại nhân ở ngoài thành phát hiện ma pháp trận phòng ngự của thành bảo bị hủy hủy, lãnh chúa phủ đang bị Mạnh Hàn điên cuồng công kích, hắn đã biết được kết cục.
Đội ngũ của Mạnh Hàn cũng không dừng lại bên trong lãnh chúa phủ đổ nát được bao lâu, hầu tước đại nhân đã phái mấy thân binh từ trong mật đạo tới đây. Trước đó Mạnh Hàn có biểu hiện đặc sắc, khiến hầu tước đại nhân kiên định quyết tâm muốn liều lĩnh bảo vệ Mạnh Hàn. Hắn biết Mạnh Hàn đã bắt đầu công kích lãnh chúa phủ. Ý tứ hắn phái thân binh lại đây chính là bảo Mạnh Hàn có thể thu tay lại một chút hay không. Nếu như không có gì hung hiểm, hãy lập tức lui về. Dù sao Đại điện hạ cũng chỉ nói là tấn công lãnh chúa phủ, kiềm chế chỉ huy liên quân. Còn đạt được hiệu quả thế nào, lại chưa hề quy định triệt để. Dù sao đi nữa đã tấn công rồi. Cứ như vậy trở lại, Đại điện hạ cũng không thể nói được gì.
Rất rõ ràng, thời điểm người của hầu tước đại nhân tới đây đã hơi muộn một chút. Khi bọn họ chạy tới nơi, chỉ còn công tác nhặt xác cuối cùng. Tuy nhiên, các thân binh vẫn nói rõ ý tứ của hầu tước đại nhân một cách rõ ràng cho Mạnh Hàn biết. Còn chuyện phải làm thế nào, hoàn toàn là do bản thân Mạnh Hàn làm chủ.
– Được rồi, rút quân về quân doanh!
Mạnh Hàn vỗ tay phát ra một tiếng vang trong trẻo. Hắn rất sảng khoái hạ lệnh trở về quân doanh. Vẫn theo sắp xếp ban đầu, các thân vệ dẫn theo một nhóm quý tộc và thi thể của các cao thủ theo mật đạo trở về. Mạnh Hàn và bốn nàng mang theo một hầu tước Antony ngồi lên trên xe ngựa của Mạnh Hàn, bay lên trời.
Sở dĩ để hầu tước Antony lên xe ngựa, chính là muốn biểu thị sự tôn trọng đối với hầu tước đại nhân. Thứ hai, nếu xe ngựa đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều người, nói vậy sau này nó sẽ trở thành thương phẩm đứng đầu. Thêm một hầu tước tới làm người quảng cáo, cũng là chuyện cần làm.
Dưới sự điều khiển của Diana, xe ngựa thiết giáp vững vàng hạ xuống giữa quân doanh. Trong cuộc chiến đấu lúc trước, chiếc xe ngựa này của Mạnh Hàn chắc chắn đã khiến nhiều người chú ý nhất. Chiếc xe ngựa vừa mới hạ xuống đất, lập tức liền có thân binh của hầu tước đại nhân lại đây lấy lòng.
Không nói hai lời, Mạnh Hàn dẫn theo Joey Juli áp giải hầu tước Antony tiến vào lều lớn trung quân của Công quốc. Vừa vặn, Đại điện hạ và người của hắn đều không có mặt. Trong lều toàn bộ đều là người ở bên phía hầu tước đại nhân, thuận tiện cho Mạnh Hàn làm việc. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu giao dịch, Mạnh Hàn vẫn muốn xác định một chút:
– Đại nhân, Đại điện hạ và người của hắn đều chạy đi đâu cả vậy?
– Còn không phải là đến tiền tuyến cướp công sao?
Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân gần như lập tức đứng lên. Ngay sau đó chợt nghe được câu hỏi của Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân cười lạnh một tiếng, khinh thường đáp. Tuy nhiên sau đó hầu tước đại nhân đặt biệt quan tâm hỏi dò Mạnh Hàn:
– Có bị thương không? Tổn thất bao nhiêu người? Có nặng lắm không?
– Cướp công lao? Cứ để bọn họ chậm rãi cướp đi!
Mạnh Hàn đứng bên cạnh hầu tước đại nhân nghe hầu tước nói xong, hắn nhìn các quý tộc đang đứng xung quanh xem như là người cùng phe với mình phất tay ra hiệu:
– Tuy nhiên, hiện tại ta thật ra có chuyện chuyện làm ăn muốn bàn bạc với hầu tước đại nhân!
Giọng nói của Mạnh Hàn rất rõ ràng. Trong lều lớn lại tương đối kín đáo, tất nhiên tất cả mọi người đều nghe được giọng nói của Mạnh Hàn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.
Bọn họ không biết còn có chuyện làm ăn gì đáng để Mạnh Hàn nói ra vào lúc này. Hầu tước đại nhân cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vẻ mặt không hiểu nhìn Mạnh Hàn, dường như đang muốn xác nhận xem mình có nghe lầm hay không.
– Đại nhân, người không nghe nhầm!
Mạnh Hàn lại vỗ tay một cái ra hiệu. Joey và Juli lập tức dẫn theo hầu tước Antony đi vào trong lều lớn. Mạnh Hàn chỉ vào hầu tước Antony nói:
Lão già này tên gọi là Antony, nghe nói là một hầu tước, còn thống soái liên quân lần này. Đại nhân, chỉ một giá, mười vạn mai kim tệ. Tuyệt không mặc cả. Công lao bắt giữ thống soái liên quân hầu tước Antony này chính là của ngài rồi!
– Ách!
Hầu tước đại nhân đang chờ Mạnh Hàn giải thích, vừa nghe thấy vậy liền ngẩn người tại chỗ. Vừa nãy còn có vài lãnh chúa quý tộc bàn tán sôi nổi. Lúc này bọn họ đều giống như vừa thấy ma. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn. Bầu không khí trong lều lớn trầm mặc khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Dường như mọi người đều bị thi triển định thân pháp.
– Thế nào, đại nhân ngài không muốn sao?
Mạnh Hàn không lập tức nhận được câu trả lời mình mong muốn, bộ dạng có vẻ rất sốt ruột, xoay người nhìn hầu tước Antony, nhíu mày nói tiếp:
– Có phải gia hoả này không đáng nhiều kim tệ như vậy hay không? Quên đi, lão già này nhìn cũng phiền, nuôi còn phí lương thực, vậy không bằng giết chết hắn đi!
– Nhưng nếu bán đi hết, vậy công lao của chúng ta ở chỗ đâu? Đại nhân!
Juli ở bên cạnh có phần bất bình. Bọn họ nhọc nhằn khổ sở xông pha vào nguy hiểm giết chết nhiều kẻ địch nhất, lại phải chắp tay tặng người. Juli là một người có đầu óc ngay thẳng thật sự có chút nghĩ không ra.
– Công lao của chúng ta sao? Vậy còn cần phải hỏi sao?
Mạnh Hàn bật cười:
– Chúng ta phá hỏng ma pháp trận phòng hộ của thành bảo. Chúng ta giết chết nhiều ma pháp sư và nhiều cao thủ như vậy, cũng ép trung tâm chỉ huy liên quân trên dưới chật vật lại không thể chạy trốn, không có cách nào tổ chức chỉ huy hữu hiệu. Cuối cùng đã dẫn đến cuộc chiến đấu này thắng lợi. Công lao này, đã vậy là đủ rồi! Cho dù chúng ta không bán đi những gia hoả này, cũng tính toán ở trên đầu chúng ta, lẽ nào bệ hạ Đại Công sẽ ban thưởng cho ta thêm mấy chục vạn kim tệ sao?
Nghe thấy Mạnh Hàn nói những lời này xong, không riêng gì Juli đã hiểu rõ, ngay cả hầu tước đại nhân đang quỳ trên mặt đất, không thừa nhận cũng không được. Tử tước tuổi trẻ này trừ kiếm tiền ra, vẫn là người vô cùng biết cách làm người. Dù sao đi nữa mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, đều sẽ mua của hắn. Chuyện này đối với sự phát triển sau này của người trẻ tuổi này tuyệt đối sẽ có lợi thật lớn. Hiện tại nhớ tới, hầu tước Antony có chút hối hận về hành động vừa rồi. Sớm biết như vậy, còn không bằng cái gì cũng mặc kệ, cố gắng tâm sự với vị Tử tước tuổi trẻ tiền đồ vô lượng này là tốt rồi. Mình thực sự ăn nhiều chết no mới có thể nghĩ đến chuyện muốn gặp Pháp Thánh các hạ gì đó kia.
Lúc này Mạnh Hàn không để ý hầu tước Antony đang suy nghĩ cái gì. Mạnh Hàn chỉ phân phó cho các thân vệ của mình:
Những thi thể kia đều đặt ở cùng một chỗ. Yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ có người đến đưa đi. Không cần lo lắng ngoài tường lãnh chúa phủ xảy ra chuyện gì. Ngoài đó không có liên quan gì với chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là giải quyết lãnh chúa phủ!
Cuộc chiến đấu đến trình độ này đã không có điều gì bất ngờ nữa. Nếu có thể nghĩ đến khả năng biến hóa có thể xảy ra đó chính là thời gian kết thúc dài hay ngắn. Trên thực tế, khi hầu tước đại nhân ở ngoài thành phát hiện ma pháp trận phòng ngự của thành bảo bị hủy hủy, lãnh chúa phủ đang bị Mạnh Hàn điên cuồng công kích, hắn đã biết được kết cục.
Đội ngũ của Mạnh Hàn cũng không dừng lại bên trong lãnh chúa phủ đổ nát được bao lâu, hầu tước đại nhân đã phái mấy thân binh từ trong mật đạo tới đây. Trước đó Mạnh Hàn có biểu hiện đặc sắc, khiến hầu tước đại nhân kiên định quyết tâm muốn liều lĩnh bảo vệ Mạnh Hàn. Hắn biết Mạnh Hàn đã bắt đầu công kích lãnh chúa phủ. Ý tứ hắn phái thân binh lại đây chính là bảo Mạnh Hàn có thể thu tay lại một chút hay không. Nếu như không có gì hung hiểm, hãy lập tức lui về. Dù sao Đại điện hạ cũng chỉ nói là tấn công lãnh chúa phủ, kiềm chế chỉ huy liên quân. Còn đạt được hiệu quả thế nào, lại chưa hề quy định triệt để. Dù sao đi nữa đã tấn công rồi. Cứ như vậy trở lại, Đại điện hạ cũng không thể nói được gì.
Rất rõ ràng, thời điểm người của hầu tước đại nhân tới đây đã hơi muộn một chút. Khi bọn họ chạy tới nơi, chỉ còn công tác nhặt xác cuối cùng. Tuy nhiên, các thân binh vẫn nói rõ ý tứ của hầu tước đại nhân một cách rõ ràng cho Mạnh Hàn biết. Còn chuyện phải làm thế nào, hoàn toàn là do bản thân Mạnh Hàn làm chủ.
– Được rồi, rút quân về quân doanh!
Mạnh Hàn vỗ tay phát ra một tiếng vang trong trẻo. Hắn rất sảng khoái hạ lệnh trở về quân doanh. Vẫn theo sắp xếp ban đầu, các thân vệ dẫn theo một nhóm quý tộc và thi thể của các cao thủ theo mật đạo trở về. Mạnh Hàn và bốn nàng mang theo một hầu tước Antony ngồi lên trên xe ngựa của Mạnh Hàn, bay lên trời.
Sở dĩ để hầu tước Antony lên xe ngựa, chính là muốn biểu thị sự tôn trọng đối với hầu tước đại nhân. Thứ hai, nếu xe ngựa đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều người, nói vậy sau này nó sẽ trở thành thương phẩm đứng đầu. Thêm một hầu tước tới làm người quảng cáo, cũng là chuyện cần làm.
Dưới sự điều khiển của Diana, xe ngựa thiết giáp vững vàng hạ xuống giữa quân doanh. Trong cuộc chiến đấu lúc trước, chiếc xe ngựa này của Mạnh Hàn chắc chắn đã khiến nhiều người chú ý nhất. Chiếc xe ngựa vừa mới hạ xuống đất, lập tức liền có thân binh của hầu tước đại nhân lại đây lấy lòng.
Không nói hai lời, Mạnh Hàn dẫn theo Joey Juli áp giải hầu tước Antony tiến vào lều lớn trung quân của Công quốc. Vừa vặn, Đại điện hạ và người của hắn đều không có mặt. Trong lều toàn bộ đều là người ở bên phía hầu tước đại nhân, thuận tiện cho Mạnh Hàn làm việc. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu giao dịch, Mạnh Hàn vẫn muốn xác định một chút:
– Đại nhân, Đại điện hạ và người của hắn đều chạy đi đâu cả vậy?
– Còn không phải là đến tiền tuyến cướp công sao?
Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân gần như lập tức đứng lên. Ngay sau đó chợt nghe được câu hỏi của Mạnh Hàn, hầu tước đại nhân cười lạnh một tiếng, khinh thường đáp. Tuy nhiên sau đó hầu tước đại nhân đặt biệt quan tâm hỏi dò Mạnh Hàn:
– Có bị thương không? Tổn thất bao nhiêu người? Có nặng lắm không?
– Cướp công lao? Cứ để bọn họ chậm rãi cướp đi!
Mạnh Hàn đứng bên cạnh hầu tước đại nhân nghe hầu tước nói xong, hắn nhìn các quý tộc đang đứng xung quanh xem như là người cùng phe với mình phất tay ra hiệu:
– Tuy nhiên, hiện tại ta thật ra có chuyện chuyện làm ăn muốn bàn bạc với hầu tước đại nhân!
Giọng nói của Mạnh Hàn rất rõ ràng. Trong lều lớn lại tương đối kín đáo, tất nhiên tất cả mọi người đều nghe được giọng nói của Mạnh Hàn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.
Bọn họ không biết còn có chuyện làm ăn gì đáng để Mạnh Hàn nói ra vào lúc này. Hầu tước đại nhân cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vẻ mặt không hiểu nhìn Mạnh Hàn, dường như đang muốn xác nhận xem mình có nghe lầm hay không.
– Đại nhân, người không nghe nhầm!
Mạnh Hàn lại vỗ tay một cái ra hiệu. Joey và Juli lập tức dẫn theo hầu tước Antony đi vào trong lều lớn. Mạnh Hàn chỉ vào hầu tước Antony nói:
Lão già này tên gọi là Antony, nghe nói là một hầu tước, còn thống soái liên quân lần này. Đại nhân, chỉ một giá, mười vạn mai kim tệ. Tuyệt không mặc cả. Công lao bắt giữ thống soái liên quân hầu tước Antony này chính là của ngài rồi!
– Ách!
Hầu tước đại nhân đang chờ Mạnh Hàn giải thích, vừa nghe thấy vậy liền ngẩn người tại chỗ. Vừa nãy còn có vài lãnh chúa quý tộc bàn tán sôi nổi. Lúc này bọn họ đều giống như vừa thấy ma. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn. Bầu không khí trong lều lớn trầm mặc khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Dường như mọi người đều bị thi triển định thân pháp.
– Thế nào, đại nhân ngài không muốn sao?
Mạnh Hàn không lập tức nhận được câu trả lời mình mong muốn, bộ dạng có vẻ rất sốt ruột, xoay người nhìn hầu tước Antony, nhíu mày nói tiếp:
– Có phải gia hoả này không đáng nhiều kim tệ như vậy hay không? Quên đi, lão già này nhìn cũng phiền, nuôi còn phí lương thực, vậy không bằng giết chết hắn đi!