Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 501: Làm Hỏng Thời Cơ Chiến Đấu

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

– Không biết quân pháp vô tình trong miệng thống soái đại nhân, là vô tình đến mức nào?

Hầu tước đại nhân vẫn không nhanh không chậm truy hỏi:

– Là đánh mấy gậy trên cái mông, hay phạt nửa năm mấy tháng bổng lộc?

Quân pháp vô tình, quá hạn không tới, chính là làm hỏng thời cơ chiến đấu. Dựa theo quân pháp phải chém đầu để răn đe công chúng!

Đối mặt ánh mắt tất cả tướng lĩnh và các quý tộc trong đại sảnh, Đại điện hạ cũng chỉ có thể cắn răng, tuyên bố quy định này. Nếu không.. dựa theo hầu tước đại nhân nói, đánh bằng roi hoặc là phạt bổng lộc, nhằm vào Mạnh Hàn còn có ý nghĩa gì nữa? Người ta sẽ để ý tới chút bổng lộc đáng thương này sao? Nếu đánh bằng roi, với sự an bài nhân thủ của hầu tước đại nhân, hắn có thể bị đánh chết được sao?

Lúc này các tướng lĩnh trong đại sảnh đã phân chia rõ ràng thành hai phái. Một phái đứng ở phía bên bệ hạ Đại Công, hiện tại nâng đỡ Đại điện hạ. Một phái khác đương nhiên là đứng ở phía bên hầu tước đại nhân. Đại điện hạ vừa nói ra khỏi miệng, lập khắc đã có người tán thành có người phản đối. Mọi người luôn miệng tranh cãi, hò hét loạn lên nhất thời cũng không thể quyết định được.

Thời điểm mọi người đang ầm ầm tranh cãi, một lính liên lạc đột nhiên chạy vào, báo cáo với thống soái và phó thống soái:

– Tướng quân, Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành, dẫn theo bính lính của mình đến đây báo danh!

Lính liên lạc vừa nói một câu, tình cảnh vừa nãy còn vô cùng ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người hiểu rõ, vừa nãy Đại điện hạ nổi giận như vậy là vì ai. Nhưng hiện tại Mạnh Hàn đã chạy tới, thực sự làm người ta giật mình.

– Ha ha ha ha, xem ra, Tử tước Antonio vẫn vô cùng yêu nước yêu dân. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã chạy tới quân doanh.

Hầu tước đại nhân cười lớn một tiếng, tự mình đi ra ngoài, nghênh đón Mạnh Hàn. Hầu tước đại nhân vừa đi, lập tức tướng lĩnh trong phe phái của hắn pliền rời khỏi đó. Trong đại sảnh chỉ còn lại nhóm người của Đại điện hạ hai mặt nhìn nhau.

Sở dĩ vừa rồi Đại điện hạ làm như vậy, cũng bởi vì trên lệnh động viên chiến tranh có viết ngày hôm nay Mạnh Hàn phải báo danh. Qua ngày hôm nay, Mạnh Hàn sẽ bị an bài một tội danh đến chậm làm lỡ quân cơ, chém đầu răn đe dân chúng. Không có bất kỳ người nào nghĩ tới, Mạnh Hàn lại vội vàng tới đúng vào lúc này. Cho dù Đại điện hạ muốn mượn cơ hội sinh sự, nhưng trước mắt bao nhiêu người, hắn cũng không có cách nào.

– Tham kiến điện hạ!

Mạnh Hàn cười hì hì đi cùng hầu tước đại nhân tiến vào. Khi Mạnh Hàn đi tới trước mặt Đại điện hạ, hắn vô cùng tùy ý hành lễ:

– Tử tước Antonio thành chủ Hoàng Sa Thành đến đây báo danh!

– Được!

Đại điện hạ có khổ nói không ra lời, chỉ có thể nói được một tiếng. Đại điện hạ đang định rời khỏi, nhưng không ngờ Mạnh Hàn vừa chạy tới đã mở miệng.

Nghe nói lệnh động viên chiến tranh của Đại điện hạ là dựa theo khoảng cách địa phương xa gần mà tính toán thời gian, vô cùng hợp lý.

Mạnh Hàn tất nhiên đã nghe được hầu tước đại nhân nói cho biết những chuyện vừa diễn ra trong đại sảnh vừa nãy. Hắn không phải là loại người bị người hãm hại đánh rơi hàm răng rồi nuốt máu. Trước kia bởi vì hắn không có thực lực. Nhưng hiện tại Mạnh Hàn không phải kiêng kỵ như vậy nữa. Hắn lập tức hỏi tới:

– Như vậy, khoảng cách của ta là xa nhất. Nếu như ta đã đến, vậy những người đến sau ta nhất định đã đến muộn làm lỡ thời cơ chiến đấu. Nghe nói Đại điện hạ điều quân nghiêm chỉnh, vừa vặn để chúng ta mở mang tầm mắt, xem quân pháp nghiêm minh là thế nào!

Sau khi vừa nghe hầu tước đại nhân nói những chuyện này, Mạnh Hàn đã biết nên phản kích như thế nào. Sau khi thăm dò hầu tước đại nhân, Mạnh Hàn hiểu rõ đến, còn có mười mấy quý tộc chưa đến. Trong số đó ngoại trừ có một người là người của hầu tước đại nhân ra, những người khác đều là người của bệ hạ Đại Công. Hiện tại Mạnh Hàn muốn xem thử Đại điện hạ làm sao dựa theo mệnh lệnh hợp lý để giết chết những gia hỏa đã làm hỏng thời cơ chiến đấu kia.

Đối lập mười mấy người bên phe bệ hạ Đại Công, phía hầu tước đại nhân chỉ phải hy sinh một lãnh chúa. Hơn nữa, hầu tước đại nhân đã nhìn thấy rất rõ ràng, cho dù những người kia đến muộn thế nào, Đại điện hạ chắc chắn sẽ không xử trí những người này. Như vậy, một thống soái nói chuyện không thế nào giữ lời, ắt hẳn uy vọng ở trong quân sẽ bị hạ thấp. Điều này bất luận làm thế nào cũng không thay đổi được sự thực.

Hoặc là thừa nhận mệnh lệnh của hắn đối với Mạnh Hàn là loạn lệnh, hoặc là hi sinh mười mấy lãnh chúa. Hơn nữa sẽ xuất hiện nguy cơ lãnh chúa và binh linh của bọn họ tạo phản. Như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Bất kể như thế nào đều khiến người ta phát sinh sự không tín nhiệm đối với Đại điện hạ. Ở trong quân, chuyện này có khác nào là đòi mạng.

– Có lẽ là do quan truyền lệnh tính sai thôi.

Đại điện hạ quả nhiên không dám trả lời vấn đề này. Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Mạnh Hàn không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng hầu tước đại nhân lại tiến lên một bước, bắt đầu chất vấn:

– Như vậy, quan truyền lệnh ngu xuẩn này là ai? Ai thảo ra phần mệnh lệnh này, người nào chịu trách nhiệm đối chiếu? Người nào chịu trách nhiệm phát ra? Ta nghĩ, những người này bị tội danh làm hỏng quân cơ chắc không quá đáng chứ? Thống soái điện hạ của ta!

Đến lúc này đã là lúc hầu tước đại nhân và Đại điện hạ đấu tranh đoạt quyền khống chế. Mạnh Hàn hoàn toàn không cần thiết phải nhúng tay vào. Hắn chỉ cần biểu đạt sự ủng hộ hoàn toàn của mình đối với hầu tước đại nhân là được.

Ở trong mắt mọi người, Mạnh Hàn và hai trăm thân vệ của hắn chẳng qua chỉ tới nơi này dính chút quân công, không quan trọng gì. Mạnh Hàn cũng hi vọng mọi người cho là như thế. Nếu như vậy, hắn có thể an an ổn ổn lấy được chút quân công. Đương nhiên, trước tiên là trong cuộc chiến tranh này Công quốc phải là phe chiến thắng.

Tuy nhiên, xem tình thế hiện tại còn chưa có bắt đầu chiến đấu, mọi người đã đấu tranh nội bộ loạn hết cả lên. Mạnh Hàn cũng thấy trận chiến tranh này không tốt lắm. Nhưng người ta muốn bắt nạt Mạnh Hàn, Mạnh Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của hầu tước đại nhân và Mạnh Hàn, hơn nữa đã có người của hầu tước đại nhân bắt đầu truyền bá tin tức kia trong quân, nếu như không lập tức đưa ra ứng đối, sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao bất kể là người của bên nào, tướng lĩnh và binh sĩ của người nào đều không hy vọng trong lúc mình đang thi hành nhiệm vụ lại bị người ta bán đi hoặc là lừa dối. Đương nhiên, bọn họ càng không hi vọng có một vài tên quan truyền lệnh phạm vào sai lầm ngu xuẩn, lại khiến mình phải trả giá bằng cả sinh mạng.

– Được rồi!

Đại điện hạ hiểu vô tình rõ ràng tình thế trước mắt. Nếu như Mạnh Hàn đã đúng lúc chạy tới, đối phương chiếm thế thượng phong, mình muốn không trả giá một chút rõ ràng là không thể được:

– Truyền lệnh, quan viên chịu trách nhiệm thảo ra mệnh lệnh và đối chiếu, chém đầu răn đe công chúng, răn đe

– Không biết quân pháp vô tình trong miệng thống soái đại nhân, là vô tình đến mức nào?

Hầu tước đại nhân vẫn không nhanh không chậm truy hỏi:

– Là đánh mấy gậy trên cái mông, hay phạt nửa năm mấy tháng bổng lộc?

Quân pháp vô tình, quá hạn không tới, chính là làm hỏng thời cơ chiến đấu. Dựa theo quân pháp phải chém đầu để răn đe công chúng!

Đối mặt ánh mắt tất cả tướng lĩnh và các quý tộc trong đại sảnh, Đại điện hạ cũng chỉ có thể cắn răng, tuyên bố quy định này. Nếu không.. dựa theo hầu tước đại nhân nói, đánh bằng roi hoặc là phạt bổng lộc, nhằm vào Mạnh Hàn còn có ý nghĩa gì nữa? Người ta sẽ để ý tới chút bổng lộc đáng thương này sao? Nếu đánh bằng roi, với sự an bài nhân thủ của hầu tước đại nhân, hắn có thể bị đánh chết được sao?

Lúc này các tướng lĩnh trong đại sảnh đã phân chia rõ ràng thành hai phái. Một phái đứng ở phía bên bệ hạ Đại Công, hiện tại nâng đỡ Đại điện hạ. Một phái khác đương nhiên là đứng ở phía bên hầu tước đại nhân. Đại điện hạ vừa nói ra khỏi miệng, lập khắc đã có người tán thành có người phản đối. Mọi người luôn miệng tranh cãi, hò hét loạn lên nhất thời cũng không thể quyết định được.

Thời điểm mọi người đang ầm ầm tranh cãi, một lính liên lạc đột nhiên chạy vào, báo cáo với thống soái và phó thống soái:

– Tướng quân, Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành, dẫn theo bính lính của mình đến đây báo danh!

Lính liên lạc vừa nói một câu, tình cảnh vừa nãy còn vô cùng ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người hiểu rõ, vừa nãy Đại điện hạ nổi giận như vậy là vì ai. Nhưng hiện tại Mạnh Hàn đã chạy tới, thực sự làm người ta giật mình.

– Ha ha ha ha, xem ra, Tử tước Antonio vẫn vô cùng yêu nước yêu dân. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã chạy tới quân doanh.

Hầu tước đại nhân cười lớn một tiếng, tự mình đi ra ngoài, nghênh đón Mạnh Hàn. Hầu tước đại nhân vừa đi, lập tức tướng lĩnh trong phe phái của hắn pliền rời khỏi đó. Trong đại sảnh chỉ còn lại nhóm người của Đại điện hạ hai mặt nhìn nhau.

Sở dĩ vừa rồi Đại điện hạ làm như vậy, cũng bởi vì trên lệnh động viên chiến tranh có viết ngày hôm nay Mạnh Hàn phải báo danh. Qua ngày hôm nay, Mạnh Hàn sẽ bị an bài một tội danh đến chậm làm lỡ quân cơ, chém đầu răn đe dân chúng. Không có bất kỳ người nào nghĩ tới, Mạnh Hàn lại vội vàng tới đúng vào lúc này. Cho dù Đại điện hạ muốn mượn cơ hội sinh sự, nhưng trước mắt bao nhiêu người, hắn cũng không có cách nào.

– Tham kiến điện hạ!

Mạnh Hàn cười hì hì đi cùng hầu tước đại nhân tiến vào. Khi Mạnh Hàn đi tới trước mặt Đại điện hạ, hắn vô cùng tùy ý hành lễ:

– Tử tước Antonio thành chủ Hoàng Sa Thành đến đây báo danh!

– Được!

Đại điện hạ có khổ nói không ra lời, chỉ có thể nói được một tiếng. Đại điện hạ đang định rời khỏi, nhưng không ngờ Mạnh Hàn vừa chạy tới đã mở miệng.

Nghe nói lệnh động viên chiến tranh của Đại điện hạ là dựa theo khoảng cách địa phương xa gần mà tính toán thời gian, vô cùng hợp lý.

Mạnh Hàn tất nhiên đã nghe được hầu tước đại nhân nói cho biết những chuyện vừa diễn ra trong đại sảnh vừa nãy. Hắn không phải là loại người bị người hãm hại đánh rơi hàm răng rồi nuốt máu. Trước kia bởi vì hắn không có thực lực. Nhưng hiện tại Mạnh Hàn không phải kiêng kỵ như vậy nữa. Hắn lập tức hỏi tới:

– Như vậy, khoảng cách của ta là xa nhất. Nếu như ta đã đến, vậy những người đến sau ta nhất định đã đến muộn làm lỡ thời cơ chiến đấu. Nghe nói Đại điện hạ điều quân nghiêm chỉnh, vừa vặn để chúng ta mở mang tầm mắt, xem quân pháp nghiêm minh là thế nào!

Sau khi vừa nghe hầu tước đại nhân nói những chuyện này, Mạnh Hàn đã biết nên phản kích như thế nào. Sau khi thăm dò hầu tước đại nhân, Mạnh Hàn hiểu rõ đến, còn có mười mấy quý tộc chưa đến. Trong số đó ngoại trừ có một người là người của hầu tước đại nhân ra, những người khác đều là người của bệ hạ Đại Công. Hiện tại Mạnh Hàn muốn xem thử Đại điện hạ làm sao dựa theo mệnh lệnh hợp lý để giết chết những gia hỏa đã làm hỏng thời cơ chiến đấu kia.

Đối lập mười mấy người bên phe bệ hạ Đại Công, phía hầu tước đại nhân chỉ phải hy sinh một lãnh chúa. Hơn nữa, hầu tước đại nhân đã nhìn thấy rất rõ ràng, cho dù những người kia đến muộn thế nào, Đại điện hạ chắc chắn sẽ không xử trí những người này. Như vậy, một thống soái nói chuyện không thế nào giữ lời, ắt hẳn uy vọng ở trong quân sẽ bị hạ thấp. Điều này bất luận làm thế nào cũng không thay đổi được sự thực.

Hoặc là thừa nhận mệnh lệnh của hắn đối với Mạnh Hàn là loạn lệnh, hoặc là hi sinh mười mấy lãnh chúa. Hơn nữa sẽ xuất hiện nguy cơ lãnh chúa và binh linh của bọn họ tạo phản. Như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Bất kể như thế nào đều khiến người ta phát sinh sự không tín nhiệm đối với Đại điện hạ. Ở trong quân, chuyện này có khác nào là đòi mạng.

– Có lẽ là do quan truyền lệnh tính sai thôi.

Đại điện hạ quả nhiên không dám trả lời vấn đề này. Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Mạnh Hàn không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng hầu tước đại nhân lại tiến lên một bước, bắt đầu chất vấn:

– Như vậy, quan truyền lệnh ngu xuẩn này là ai? Ai thảo ra phần mệnh lệnh này, người nào chịu trách nhiệm đối chiếu? Người nào chịu trách nhiệm phát ra? Ta nghĩ, những người này bị tội danh làm hỏng quân cơ chắc không quá đáng chứ? Thống soái điện hạ của ta!

Đến lúc này đã là lúc hầu tước đại nhân và Đại điện hạ đấu tranh đoạt quyền khống chế. Mạnh Hàn hoàn toàn không cần thiết phải nhúng tay vào. Hắn chỉ cần biểu đạt sự ủng hộ hoàn toàn của mình đối với hầu tước đại nhân là được.

Ở trong mắt mọi người, Mạnh Hàn và hai trăm thân vệ của hắn chẳng qua chỉ tới nơi này dính chút quân công, không quan trọng gì. Mạnh Hàn cũng hi vọng mọi người cho là như thế. Nếu như vậy, hắn có thể an an ổn ổn lấy được chút quân công. Đương nhiên, trước tiên là trong cuộc chiến tranh này Công quốc phải là phe chiến thắng.

Tuy nhiên, xem tình thế hiện tại còn chưa có bắt đầu chiến đấu, mọi người đã đấu tranh nội bộ loạn hết cả lên. Mạnh Hàn cũng thấy trận chiến tranh này không tốt lắm. Nhưng người ta muốn bắt nạt Mạnh Hàn, Mạnh Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của hầu tước đại nhân và Mạnh Hàn, hơn nữa đã có người của hầu tước đại nhân bắt đầu truyền bá tin tức kia trong quân, nếu như không lập tức đưa ra ứng đối, sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao bất kể là người của bên nào, tướng lĩnh và binh sĩ của người nào đều không hy vọng trong lúc mình đang thi hành nhiệm vụ lại bị người ta bán đi hoặc là lừa dối. Đương nhiên, bọn họ càng không hi vọng có một vài tên quan truyền lệnh phạm vào sai lầm ngu xuẩn, lại khiến mình phải trả giá bằng cả sinh mạng.

– Được rồi!

Đại điện hạ hiểu vô tình rõ ràng tình thế trước mắt. Nếu như Mạnh Hàn đã đúng lúc chạy tới, đối phương chiếm thế thượng phong, mình muốn không trả giá một chút rõ ràng là không thể được:

– Truyền lệnh, quan viên chịu trách nhiệm thảo ra mệnh lệnh và đối chiếu, chém đầu răn đe công chúng, răn đe

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky