Cũng không phải mọi người chuyện bé xé ra to. Thích khách đã thật sự biểu hiện ra hơn thân pháp và thân thủ hơn người, khiến mọi người không thể không đề phòng cẩn thận như vậy. Có thể ung dung bỏ chạy trong vòng vây của hơn trăm người bên đội thân vệ, nếu không phải Mạnh Hàn dùng lôi điện hỗ trợ, bọn họ căn bản không bắt được thích khách này. Ở trong lòng các thân vệ, Mạnh Hàn chính là trời. Bọn họ quyết không thể để hắn lại chịu chút tổn thương nào nữa.
Nếu như không phải Mạnh Hàn đã căn dặn trước, các thân vệ đã sớm chém nữ thích khách thành muôn mảnh để vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn. Thích khách lộ ra biểu hiện bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp đến sinh mạng của Mạnh Hàn, cho dù nàng đã thất thủ bị bắt, nhưng bọn họ vẫn không dám khinh thường.
Mạnh Hàn cứ đứng ở trước mặt nữ thích khách như vậy, rất chăm chú nhìn vào khuôn mặt nữ thích khách. Cho dù hiện tại nữ thích khách vẫn mang dáng vẻ của Elyse, nhưng Mạnh Hàn dường như vẫn muốn tìm ra một điểm nào đó không giống.
– Ngươi và Elyse vẫn không giống nhau.
Xem đến nửa ngày, Mạnh Hàn rốt cuộc xác định được một chuyện. Mạnh Hàn mỉm cười nói, căn bản không giống như đang đối mặt với thích khách ám sát mình, mà giọng điệu giống như hai bằng hữu tùy tiện nói chuyện phiếm hơn:
– Ngươi không có khí thế chịu chết vì ta như Elyse.
Từ khi Mạnh Hàn vừa tiến đến, thích khách đã nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn. Ngay cả thời điểm Mạnh Hàn quan sát nàng, nàng cũng không chút uý kỵ nhìn lại, dường như nàng căn bản không thèm để ý đối với tình trạng của mình hiện nay. Nàng chỉ nhìn Mạnh Hàn với ánh mắt vô cùng hung ác. Nếu như có thể cử động, chắc hẳn nàng sẽ lại nhào lên ám sát hắn.
– Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận. Ta tin chắc về điểm này.
Giọng điệu Mạnh Hàn vẫn rất bình tĩnh. Ở vị trí của hắn hiện tại tất nhiên là người thắng. Chậm rãi nói chuyện cũng là đặc quyền của người thắng:
– Hơn nữa ta xác định, Grace và Elyse cũng không phải là sinh ba. Cho nên, tiểu thư Ám Dạ Tinh Linh, tiểu thư có thể khôi phục lại khuôn mặt thật của mình, để ta xem thử hay không?
– Ngươi xác định muốn xem sao?
Thích khách bị trói chặt đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp. Trong nháy mắt nàng lộ ra vẻ phong tình mà bản thân Elyse cũng chưa bao giờ có. Nhìn trên mặt Mạnh Hàn lộ ra một vẻ mê luyến, nữ thích khách cười hài lòng:
– Ngươi tới gần chút nữa, ta có thể để ngươi xem càng rõ ràng hơn.
– Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không suy nghĩ tới chủ ý như vậy.
Mạnh Hàn đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu:
– Mười vạn người của bộ lạc Ám Dạ Tinh Linh, nếu như bị diệt tộc không biết máu chảy ra có thể tụ lại thành một dòng suối nhỏ hay không? Có một câu nói rất thú vị, gọi là máu chảy trôi chày. Ta dám khẳng định, ngươi sẽ không hi vọng thấy cảnh tượng như vậy phát sinh đâu!
– Ngươi là tên ác ma!
Thích khách nghe thấy Mạnh Hàn nói như vậy, nàng đột nhiên giãy dụa. Chỉ có điều thân thể đã bị trói chặt, căn bản không có cách nào nhúc nhích. Vòng eo nhỏ xinh cùng chiếc cổ mỹ lệ thậm chí đã bị rách da thịt, chảy ra máu tươi.
– Đại nhân!
Không riêng gì nữ thích khách, ngay cả George và Gavin ở phía sau Mạnh Hàn, toàn thân cũng không khỏi rung bần bật, kêu lên sợ hãi.
– Ác ma không phải là ta, mà là người đã sai khiến ngươi tới giết ta.
Mạnh Hàn lắc đầu:
– Nếu như không phải vì hắn, ngươi sẽ không lưu lạc tới tình cảnh như hiện tại. Ta muốn biết hắn là ai. Nếu như ngươi chịu hợp tác, ta có thể khiến ngươi chết thoải mái một chút. Đồng thời, ta có thể bảo đảm, tình huống ta vừa giả thiết cũng sẽ không phát sinh.
– Chỉ bằng những người trên tay ngươi sao?
Sau khi đã trải qua chấn động ban đầu, hình như nữ thích khách cũng đã phản ứng lại. Thích khách cười lạnh một tiếng:
– Ngay cả tộc nhân của ta ở chỗ nào ngươi cũng không tìm được!
– Những người này phải bảo vệ ta, đương nhiên không tìm được người trong tộc của ngươi.
Mạnh Hàn mỉm cười, thừa nhận cách nói của nữ thích khách:
– Nhưng ta có kim tệ, rất nhiều rất nhiều kim tệ. Nếu như mỗi người giết một người trong tộc ngươi sẽ có thể có được mười kim tệ, ta tin tưởng sẽ có tới hàng ngàn, hàng vạn người nguyện ý thay ta làm chuyện này, căn bản không cần người của ta tự mình ra tay. Ngươi có tin hay không?
Nữ thích khách lộ ra thần sắc kinh khủng, dường như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ. Mạnh Hàn đã nhìn thấy tất cả những biểu hiện này của thích khách. Ý cười trên mặt Mạnh Hàn càng nồng đậm hơn một chút:
– Người khác không rõ, nhưng bản thân ngươi chính là sát thủ, đương nhiên hiểu rõ ràng điều này có khả năng hay không, đúng không?
– Nếu như ngươi làm như vậy, ngươi sẽ nhận lấy sự ám sát của hàng ngàn, hàng vạn Ám Dạ Tinh Linh.
Sau khi nữ thích khách đang suy nghĩ hiểu rõ, ngược lại thần sắc không còn sợ hãi nữa. Nàng ta chỉ cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn:
– Cho dù những hộ vệ này của ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng bọn họ có thể ngăn cản được mấy lần?
– Ta thừa nhận, ngươi nói rất có lý.
Mạnh Hàn gật đầu một cái, phụ họa lời nữ thích khách nói:
– Ta thật sự rất sợ tình huống như thế sẽ phát sinh.
Nghe thấy Mạnh Hàn lại nói như vậy, nữ thích khách lộ ra một vẻ nghi hoặc, không rõ Mạnh Hàn rốt cuộc muốn làm gì. George và Gavin đứng phía sau Mạnh Hàn cũng đã không chỉ một lần nhìn thấy Mạnh Hàn và nữ hoàng Tinh Linh bệ hạ cò kè mặc cả. Trong lòng hai người đã thầm thương hại cho nữ thích khách người cùng tộc với mình. Cho tới bây giờ, hai Ám Dạ Tinh Linh vẫn chưa từng thấy qua người nào có thể có lực lượng ngang bằng để đấu tâm nhãn cùng với đại nhân Mạnh Hàn của mình.
– Cho nên, ta quyết định mình không động thủ.
Mạnh Hàn lập tức giải thích quyết định của chính mình:
– Ta dự định giao chuyện này cho Tinh Linh Tộc tới làm. Ngươi hẳn sẽ không quên, thời điểm ngươi giết ta, ngươi đã làm trọng thương một nữ Tinh Linh chứ? Nếu như trước đó ngươi đã tìm hiểu rõ mọi người xung quanh ta, hẳn phải biết người không phải là Tinh Linh sinh đôi kia có thân phận thế nào.
Nói tới đây, Mạnh Hàn đã nhìn thấy trên mặt của nữ thích khách đầy vẻ kinh hãi. Vẻ mặt kinh hãi này so với sự kinh hãi mà nữ thích khách thể hiện khi Mạnh Hàn uy hiếp trước đó hoàn toàn không giống nhau. Đây là sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm.
– Xem ra, ngươi đã tìm hiểu về ta rất sâu. Ngay cả nữ Tinh Linh ở sát bên cạnh ta có thân phận thế nào, ngươi cũng có thể biết được.
Trên mặt Mạnh Hàn lại nở một nụ cười đáng yêu:
– Ngay cả chuyện nàng là công chúa Tinh Linh bộ tộc ánh trăng ngươi cũng đều biết. Ai da da. Có câu nói này rất hay. Biết quá nhiều, thật ra cũng không phải là hạnh phúc, không phải sao? Ta muốn hỏi một câu, tộc trưởng tôn kính, nếu như ngươi là nữ hoàng Tinh Linh, con gái yêu quý của mình bị một tộc trưởng Ám Dạ Tinh Linh nào đó làm trọng thương, ngươi sẽ có tâm tình thế nào?
Cũng không phải mọi người chuyện bé xé ra to. Thích khách đã thật sự biểu hiện ra hơn thân pháp và thân thủ hơn người, khiến mọi người không thể không đề phòng cẩn thận như vậy. Có thể ung dung bỏ chạy trong vòng vây của hơn trăm người bên đội thân vệ, nếu không phải Mạnh Hàn dùng lôi điện hỗ trợ, bọn họ căn bản không bắt được thích khách này. Ở trong lòng các thân vệ, Mạnh Hàn chính là trời. Bọn họ quyết không thể để hắn lại chịu chút tổn thương nào nữa.
Nếu như không phải Mạnh Hàn đã căn dặn trước, các thân vệ đã sớm chém nữ thích khách thành muôn mảnh để vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn. Thích khách lộ ra biểu hiện bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp đến sinh mạng của Mạnh Hàn, cho dù nàng đã thất thủ bị bắt, nhưng bọn họ vẫn không dám khinh thường.
Mạnh Hàn cứ đứng ở trước mặt nữ thích khách như vậy, rất chăm chú nhìn vào khuôn mặt nữ thích khách. Cho dù hiện tại nữ thích khách vẫn mang dáng vẻ của Elyse, nhưng Mạnh Hàn dường như vẫn muốn tìm ra một điểm nào đó không giống.
– Ngươi và Elyse vẫn không giống nhau.
Xem đến nửa ngày, Mạnh Hàn rốt cuộc xác định được một chuyện. Mạnh Hàn mỉm cười nói, căn bản không giống như đang đối mặt với thích khách ám sát mình, mà giọng điệu giống như hai bằng hữu tùy tiện nói chuyện phiếm hơn:
– Ngươi không có khí thế chịu chết vì ta như Elyse.
Từ khi Mạnh Hàn vừa tiến đến, thích khách đã nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn. Ngay cả thời điểm Mạnh Hàn quan sát nàng, nàng cũng không chút uý kỵ nhìn lại, dường như nàng căn bản không thèm để ý đối với tình trạng của mình hiện nay. Nàng chỉ nhìn Mạnh Hàn với ánh mắt vô cùng hung ác. Nếu như có thể cử động, chắc hẳn nàng sẽ lại nhào lên ám sát hắn.
– Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận. Ta tin chắc về điểm này.
Giọng điệu Mạnh Hàn vẫn rất bình tĩnh. Ở vị trí của hắn hiện tại tất nhiên là người thắng. Chậm rãi nói chuyện cũng là đặc quyền của người thắng:
– Hơn nữa ta xác định, Grace và Elyse cũng không phải là sinh ba. Cho nên, tiểu thư Ám Dạ Tinh Linh, tiểu thư có thể khôi phục lại khuôn mặt thật của mình, để ta xem thử hay không?
– Ngươi xác định muốn xem sao?
Thích khách bị trói chặt đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp. Trong nháy mắt nàng lộ ra vẻ phong tình mà bản thân Elyse cũng chưa bao giờ có. Nhìn trên mặt Mạnh Hàn lộ ra một vẻ mê luyến, nữ thích khách cười hài lòng:
– Ngươi tới gần chút nữa, ta có thể để ngươi xem càng rõ ràng hơn.
– Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không suy nghĩ tới chủ ý như vậy.
Mạnh Hàn đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu:
– Mười vạn người của bộ lạc Ám Dạ Tinh Linh, nếu như bị diệt tộc không biết máu chảy ra có thể tụ lại thành một dòng suối nhỏ hay không? Có một câu nói rất thú vị, gọi là máu chảy trôi chày. Ta dám khẳng định, ngươi sẽ không hi vọng thấy cảnh tượng như vậy phát sinh đâu!
– Ngươi là tên ác ma!
Thích khách nghe thấy Mạnh Hàn nói như vậy, nàng đột nhiên giãy dụa. Chỉ có điều thân thể đã bị trói chặt, căn bản không có cách nào nhúc nhích. Vòng eo nhỏ xinh cùng chiếc cổ mỹ lệ thậm chí đã bị rách da thịt, chảy ra máu tươi.
– Đại nhân!
Không riêng gì nữ thích khách, ngay cả George và Gavin ở phía sau Mạnh Hàn, toàn thân cũng không khỏi rung bần bật, kêu lên sợ hãi.
– Ác ma không phải là ta, mà là người đã sai khiến ngươi tới giết ta.
Mạnh Hàn lắc đầu:
– Nếu như không phải vì hắn, ngươi sẽ không lưu lạc tới tình cảnh như hiện tại. Ta muốn biết hắn là ai. Nếu như ngươi chịu hợp tác, ta có thể khiến ngươi chết thoải mái một chút. Đồng thời, ta có thể bảo đảm, tình huống ta vừa giả thiết cũng sẽ không phát sinh.
– Chỉ bằng những người trên tay ngươi sao?
Sau khi đã trải qua chấn động ban đầu, hình như nữ thích khách cũng đã phản ứng lại. Thích khách cười lạnh một tiếng:
– Ngay cả tộc nhân của ta ở chỗ nào ngươi cũng không tìm được!
– Những người này phải bảo vệ ta, đương nhiên không tìm được người trong tộc của ngươi.
Mạnh Hàn mỉm cười, thừa nhận cách nói của nữ thích khách:
– Nhưng ta có kim tệ, rất nhiều rất nhiều kim tệ. Nếu như mỗi người giết một người trong tộc ngươi sẽ có thể có được mười kim tệ, ta tin tưởng sẽ có tới hàng ngàn, hàng vạn người nguyện ý thay ta làm chuyện này, căn bản không cần người của ta tự mình ra tay. Ngươi có tin hay không?
Nữ thích khách lộ ra thần sắc kinh khủng, dường như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ. Mạnh Hàn đã nhìn thấy tất cả những biểu hiện này của thích khách. Ý cười trên mặt Mạnh Hàn càng nồng đậm hơn một chút:
– Người khác không rõ, nhưng bản thân ngươi chính là sát thủ, đương nhiên hiểu rõ ràng điều này có khả năng hay không, đúng không?
– Nếu như ngươi làm như vậy, ngươi sẽ nhận lấy sự ám sát của hàng ngàn, hàng vạn Ám Dạ Tinh Linh.
Sau khi nữ thích khách đang suy nghĩ hiểu rõ, ngược lại thần sắc không còn sợ hãi nữa. Nàng ta chỉ cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn:
– Cho dù những hộ vệ này của ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng bọn họ có thể ngăn cản được mấy lần?
– Ta thừa nhận, ngươi nói rất có lý.
Mạnh Hàn gật đầu một cái, phụ họa lời nữ thích khách nói:
– Ta thật sự rất sợ tình huống như thế sẽ phát sinh.
Nghe thấy Mạnh Hàn lại nói như vậy, nữ thích khách lộ ra một vẻ nghi hoặc, không rõ Mạnh Hàn rốt cuộc muốn làm gì. George và Gavin đứng phía sau Mạnh Hàn cũng đã không chỉ một lần nhìn thấy Mạnh Hàn và nữ hoàng Tinh Linh bệ hạ cò kè mặc cả. Trong lòng hai người đã thầm thương hại cho nữ thích khách người cùng tộc với mình. Cho tới bây giờ, hai Ám Dạ Tinh Linh vẫn chưa từng thấy qua người nào có thể có lực lượng ngang bằng để đấu tâm nhãn cùng với đại nhân Mạnh Hàn của mình.
– Cho nên, ta quyết định mình không động thủ.
Mạnh Hàn lập tức giải thích quyết định của chính mình:
– Ta dự định giao chuyện này cho Tinh Linh Tộc tới làm. Ngươi hẳn sẽ không quên, thời điểm ngươi giết ta, ngươi đã làm trọng thương một nữ Tinh Linh chứ? Nếu như trước đó ngươi đã tìm hiểu rõ mọi người xung quanh ta, hẳn phải biết người không phải là Tinh Linh sinh đôi kia có thân phận thế nào.
Nói tới đây, Mạnh Hàn đã nhìn thấy trên mặt của nữ thích khách đầy vẻ kinh hãi. Vẻ mặt kinh hãi này so với sự kinh hãi mà nữ thích khách thể hiện khi Mạnh Hàn uy hiếp trước đó hoàn toàn không giống nhau. Đây là sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm.
– Xem ra, ngươi đã tìm hiểu về ta rất sâu. Ngay cả nữ Tinh Linh ở sát bên cạnh ta có thân phận thế nào, ngươi cũng có thể biết được.
Trên mặt Mạnh Hàn lại nở một nụ cười đáng yêu:
– Ngay cả chuyện nàng là công chúa Tinh Linh bộ tộc ánh trăng ngươi cũng đều biết. Ai da da. Có câu nói này rất hay. Biết quá nhiều, thật ra cũng không phải là hạnh phúc, không phải sao? Ta muốn hỏi một câu, tộc trưởng tôn kính, nếu như ngươi là nữ hoàng Tinh Linh, con gái yêu quý của mình bị một tộc trưởng Ám Dạ Tinh Linh nào đó làm trọng thương, ngươi sẽ có tâm tình thế nào?