Người thường xuyên đến Hoàng Sa thành đều biết điều này, chỉ có điều cho tới nay bọn họ chưa từng gặp qua. Từ sau khi phố lớn đài hành hình được lập ra, ngay cả người đế quốc Quang Minh cũng treo cổ, đã không có người nào dám gây sự tại Hoàng Sa thành. Tất nhiên, mọi người cũng biết, bình thường không người nào dám gây sự, nếu như có ồn ào, nhất định là chuyện lớn.
Hoàng Kim Thành rối loạn, người bình thường không ai dám ra ngoài. Cho dù là đại thương nhân có chút thế lực, cũng không dám ra. Ai cũng biết, dám gây sự ở Hoàng Kim Thành, khẳng định không phải người bình thường. Bất kể là Mạnh Hàn hay những kẻ địch này, bọn họ đều không thể chọc được. Hiện tại điều duy nhất những người này có thể làm, chính là ở phía trước cửa sổ của mình, cố gắng nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Từng cây cổ thụ cực lớn bị đốt cháy sáng như bó đuốc, nhưng không có phản ứng nào. Tình hình như vậy khiến trong lòng rất nhiều người đều trầm xuống. Sở dĩ bọn họ chịu đầu tư tại Hoàng Kim Thành, cũng bởi vì Mạnh Hàn từng nói, những cây đại thụ này đều được triệu hoán thành người cây. Tuy nhiên, hiện tại cổ thụ đã bị thiêu đốt thành bó đuốc cực lớn, tại sao vẫn không có dáng vẻ gì của người cây? Thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Lực lượng vũ trang đi tới đi lui trên đường, ai nấy đều nhìn thấy được đó không phải là lực lượng của Hoàng Kim Thành. Cụ thể có bao nhiêu người, bất kỳ ai cũng không biết rõ ràng. Nhưng gần như toàn thành đều có đuốc cháy sáng khiến bọn họ lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Cho dù chỉ số lượng nhìn thầy cũng ít nhất gần hai mươi ngàn người. Mà bây giờ, toàn bộ Hoàng Kim Thành cũng chỉ mới có khoảng ba mươi ngàn người ra mặt.
Phần lớn lực lượng vũ trang đều không phải là người của Hoàng Kim Thành, điều này nói rõ cái gì? Hơn nữa lãnh chúa phủ và mấy kiến trúc quan trọng đều bị bao vây tấn công, nhưng vẫn mãi không có phản kích. Điều này nói rõ gì, không cần nói cũng biết.
Bất kể là thợ thủ công hay nô lệ, hoặc là các thương nhân, gần như đã bắt đầu cầu khẩn. Cầu khẩn những người kia sẽ không vọt vào nơi của bọn họ để cướp đốt giết hiếp. Trong tất cả các thời kỳ trước đó, loại chuyện như vậy bọn họ đều nhìn mãi quen mắt. Người thống lĩnh binh sĩ vì để cho các binh sĩ duy trì sĩ khí, cho phép thậm chí dung túng các binh sĩ tiến hành cướp đoạt. Đây đều là tiền lệ từng có.
Thợ thủ công và nô lệ còn nói được. Bản thân bọn họ cũng không có tài sản gì. Chỉ cần trong nhà không có nữ nhân xinh đẹp, bình thường cũng không mấy sợ hãi, nhưng những đại thương nhân này đều hoảng loạn.
Tất cả hộ vệ vũ trang đều được tập trung ở một chỗ, nơm nớp lo sợ chờ kết cục bạo loạn. Trong đầu chủ nhân đã bắt đầu cân nhắc, nếu như một khi có người xông tới, vậy phải làm sao để tránh rủi ro tai họa? Hay là cá chết lưới rách, đứng chung một chỗ với chủ nhân Hoàng Kim Thành? Hay đây là con đường lôi kéo tạo quan hệ với Mạnh Hàn. Mà có quan hệ tốt đẹp với Mạnh Hàn cũng có nghĩa là kim tệ cuồn cuộn tới không ngừng.
Chỉ có điều, bên đường có một vài cao thủ xuất hiện, xẹt qua trước cửa sổ hoặc là lướt qua trên đường, cho dù là những thương nhân kiến thức rộng rãi này cũng bắt đầu thực sự tuyệt vọng. Kiến thức rộng rãi có lợi của kiến thức rộng rãi. Đặt vào lúc này, lại có thể từ tướng mạo và đặc thù của những cao thủ kia nhớ lại những người này rốt cuộc là ai. Mà những người có uy danh này tập hợp lại một chỗ, đủ để ép vỡ tự tin của mọi người.
Những cao thủ Jeffery an bài sẵn rốt cuộc đã ra trận, cũng ép vỡ cọng rơm cuối cùng của những người đầu tư này.
Ngay thời điểm những thương nhân này tuyệt vọng bắt đầu cân nhắc làm sao đểcó thể từ bỏ kim tệ mà bảo vệ được tính mạng của mình, kịch biến tăng vọt.
Trong chớp mắt từng bó đuốc cháy cực lớn đứng lên, bắt đầu phản kích.
Fabio tiên sinh đang cân nhắc mình nên cải trang thế nào, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết chói tai. Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng lớn. Một bóng người gần như rít gào từ trước cửa sổ bay vào gian phòng của mình, liên tục đánh vào trên tường. Tiếng kêu thảm thiết im bặt.
Từ góc nhìn của Fabio tiên sinh có thể dùng từ đập này, càng có thể hình dung ra động tác của người kia.
Bóng người trực tiếp bò trên đất, cũng không còn đứng lên nữa. Dưới thân túa ra máu tươi.
Fabio tiên sinh và mấy hộ vệ hai mặt nhìn nhau. Một hộ vệ lớn mật tiến lên, cẩn thận lật tên gia hỏa kia lên. Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Đây là một Kiếm Thánh lòng dạ độc ác hắn đã từng gặp. Vừa rồi, cũng bởi vì nhìn thấy khuôn mặt này, đồng thời nhìn thấy rất nhiều người giống như hắn, cho nên mới hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ có điều, lúc này mới chưa đầy hai phút, Kiếm Thánh khiến Fabio tiên sinh tuyệt vọng, đã nằm ở trước mặt của hắn.
– Xương cốt toàn thân đều nát vụn.
Hộ vệ vừa tiến lên nhỏ giọng nói một câu. Nghe nói như thế, đám người kia đều có chút sợ mất mật. Người có thể đánh khiến một Kiếm Thánh toàn thân xương nát vụn, là người thế nào?
Bên ngoài cửa sổ, một con mắt cháy rừng rực xuất hiện, quan sát tình hình bên trong, sau đó trực tiếp rời khỏi. Cho tới giờ khắc này, Fabio tiên sinh mới dám xác định rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
– Đó là người cây sao?
Fabio tiên sinh chỉ vào người khổng lồ đang bị thiêu đốt kia, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Sau khi nhìn thấy động tác mấy hộ vệ đồng loạt gật đầu, hắn mới có chút tin tưởng, nhưng vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng:
– Chúng ta đang tỉnh, không có ngủ, đúng không? Gia hoả này một quyền đã đánh nát toàn thân một vị Kiếm Thánh, đúng không?
Nghênh đón hắn lại là một loạt động tác gật đầu. Lần này, Fabio tiên sinh rốt cuộc có thể xác định được, tất cả những điều hắn nhìn thấy đều là thật sự. Tất cả mọi thứ trước mắt, giống như trong chớp mắt từ địa ngục đến thiên đường. Tâm tình Fabio tiên sinh rất tốt vui vẻ phân phó một câu:
– Chuẩn bị bàn ghế cho ta. Đúng, đặt ở trước cửa sổ, chuẩn bị rượu ngon. Ta muốn cố gắng xem thử!
Jeffery trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những thứ này biến hóa. Toàn thân hắn đã bị chấn động không biết nên làm thế nào. Ban đầu tất cả đều ở trong lòng bàn tay. Tại sao bỗng nhiên hướng gió lại thay đổi hoàn toàn như vậy?
Trên quảng trường cực lớn, mấy ngàn người bị hơn trăm người cây cuồng bạo cực lớn đang cháy rừng rực chà đạp, căn bản cũng không có khả năng phản kháng. Người ở bên cạnh giống như đều kinh ngạc đến ngây người. Nhưng cũng còn may, những hộ vệ và các ma pháp sư trung thành vẫn bảo vệ hắn, cẩn thận lui lại.
– Đúng rồi, hầu tước Jeffery.
Giọng nói Mạnh Hàn lại vang lên trong loạn quân:
– Ngươi tốt nhất là nên cầu khẩn, thời điểm ngươi chạy trốn, tốc độ nhanh một chút. Chí ít không thể chậm hơn so với kỵ binh Sư Thứu. Nếu không, giáng xuống đầu không chỉ là ma pháp cấp bảy.
Kèm theo tiếng cười của Mạnh Hàn, câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người đều rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Cái này cũng chưa tính, Mạnh Hàn lại bỏ thêm một câu:
– Đương nhiên, trước tiên là các ngươi có thể xuyên qua đội ngũ thành vệ quân đã.
Người thường xuyên đến Hoàng Sa thành đều biết điều này, chỉ có điều cho tới nay bọn họ chưa từng gặp qua. Từ sau khi phố lớn đài hành hình được lập ra, ngay cả người đế quốc Quang Minh cũng treo cổ, đã không có người nào dám gây sự tại Hoàng Sa thành. Tất nhiên, mọi người cũng biết, bình thường không người nào dám gây sự, nếu như có ồn ào, nhất định là chuyện lớn.
Hoàng Kim Thành rối loạn, người bình thường không ai dám ra ngoài. Cho dù là đại thương nhân có chút thế lực, cũng không dám ra. Ai cũng biết, dám gây sự ở Hoàng Kim Thành, khẳng định không phải người bình thường. Bất kể là Mạnh Hàn hay những kẻ địch này, bọn họ đều không thể chọc được. Hiện tại điều duy nhất những người này có thể làm, chính là ở phía trước cửa sổ của mình, cố gắng nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Từng cây cổ thụ cực lớn bị đốt cháy sáng như bó đuốc, nhưng không có phản ứng nào. Tình hình như vậy khiến trong lòng rất nhiều người đều trầm xuống. Sở dĩ bọn họ chịu đầu tư tại Hoàng Kim Thành, cũng bởi vì Mạnh Hàn từng nói, những cây đại thụ này đều được triệu hoán thành người cây. Tuy nhiên, hiện tại cổ thụ đã bị thiêu đốt thành bó đuốc cực lớn, tại sao vẫn không có dáng vẻ gì của người cây? Thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Lực lượng vũ trang đi tới đi lui trên đường, ai nấy đều nhìn thấy được đó không phải là lực lượng của Hoàng Kim Thành. Cụ thể có bao nhiêu người, bất kỳ ai cũng không biết rõ ràng. Nhưng gần như toàn thành đều có đuốc cháy sáng khiến bọn họ lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Cho dù chỉ số lượng nhìn thầy cũng ít nhất gần hai mươi ngàn người. Mà bây giờ, toàn bộ Hoàng Kim Thành cũng chỉ mới có khoảng ba mươi ngàn người ra mặt.
Phần lớn lực lượng vũ trang đều không phải là người của Hoàng Kim Thành, điều này nói rõ cái gì? Hơn nữa lãnh chúa phủ và mấy kiến trúc quan trọng đều bị bao vây tấn công, nhưng vẫn mãi không có phản kích. Điều này nói rõ gì, không cần nói cũng biết.
Bất kể là thợ thủ công hay nô lệ, hoặc là các thương nhân, gần như đã bắt đầu cầu khẩn. Cầu khẩn những người kia sẽ không vọt vào nơi của bọn họ để cướp đốt giết hiếp. Trong tất cả các thời kỳ trước đó, loại chuyện như vậy bọn họ đều nhìn mãi quen mắt. Người thống lĩnh binh sĩ vì để cho các binh sĩ duy trì sĩ khí, cho phép thậm chí dung túng các binh sĩ tiến hành cướp đoạt. Đây đều là tiền lệ từng có.
Thợ thủ công và nô lệ còn nói được. Bản thân bọn họ cũng không có tài sản gì. Chỉ cần trong nhà không có nữ nhân xinh đẹp, bình thường cũng không mấy sợ hãi, nhưng những đại thương nhân này đều hoảng loạn.
Tất cả hộ vệ vũ trang đều được tập trung ở một chỗ, nơm nớp lo sợ chờ kết cục bạo loạn. Trong đầu chủ nhân đã bắt đầu cân nhắc, nếu như một khi có người xông tới, vậy phải làm sao để tránh rủi ro tai họa? Hay là cá chết lưới rách, đứng chung một chỗ với chủ nhân Hoàng Kim Thành? Hay đây là con đường lôi kéo tạo quan hệ với Mạnh Hàn. Mà có quan hệ tốt đẹp với Mạnh Hàn cũng có nghĩa là kim tệ cuồn cuộn tới không ngừng.
Chỉ có điều, bên đường có một vài cao thủ xuất hiện, xẹt qua trước cửa sổ hoặc là lướt qua trên đường, cho dù là những thương nhân kiến thức rộng rãi này cũng bắt đầu thực sự tuyệt vọng. Kiến thức rộng rãi có lợi của kiến thức rộng rãi. Đặt vào lúc này, lại có thể từ tướng mạo và đặc thù của những cao thủ kia nhớ lại những người này rốt cuộc là ai. Mà những người có uy danh này tập hợp lại một chỗ, đủ để ép vỡ tự tin của mọi người.
Những cao thủ Jeffery an bài sẵn rốt cuộc đã ra trận, cũng ép vỡ cọng rơm cuối cùng của những người đầu tư này.
Ngay thời điểm những thương nhân này tuyệt vọng bắt đầu cân nhắc làm sao đểcó thể từ bỏ kim tệ mà bảo vệ được tính mạng của mình, kịch biến tăng vọt.
Trong chớp mắt từng bó đuốc cháy cực lớn đứng lên, bắt đầu phản kích.
Fabio tiên sinh đang cân nhắc mình nên cải trang thế nào, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết chói tai. Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng lớn. Một bóng người gần như rít gào từ trước cửa sổ bay vào gian phòng của mình, liên tục đánh vào trên tường. Tiếng kêu thảm thiết im bặt.
Từ góc nhìn của Fabio tiên sinh có thể dùng từ đập này, càng có thể hình dung ra động tác của người kia.
Bóng người trực tiếp bò trên đất, cũng không còn đứng lên nữa. Dưới thân túa ra máu tươi.
Fabio tiên sinh và mấy hộ vệ hai mặt nhìn nhau. Một hộ vệ lớn mật tiến lên, cẩn thận lật tên gia hỏa kia lên. Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Đây là một Kiếm Thánh lòng dạ độc ác hắn đã từng gặp. Vừa rồi, cũng bởi vì nhìn thấy khuôn mặt này, đồng thời nhìn thấy rất nhiều người giống như hắn, cho nên mới hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ có điều, lúc này mới chưa đầy hai phút, Kiếm Thánh khiến Fabio tiên sinh tuyệt vọng, đã nằm ở trước mặt của hắn.
– Xương cốt toàn thân đều nát vụn.
Hộ vệ vừa tiến lên nhỏ giọng nói một câu. Nghe nói như thế, đám người kia đều có chút sợ mất mật. Người có thể đánh khiến một Kiếm Thánh toàn thân xương nát vụn, là người thế nào?
Bên ngoài cửa sổ, một con mắt cháy rừng rực xuất hiện, quan sát tình hình bên trong, sau đó trực tiếp rời khỏi. Cho tới giờ khắc này, Fabio tiên sinh mới dám xác định rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
– Đó là người cây sao?
Fabio tiên sinh chỉ vào người khổng lồ đang bị thiêu đốt kia, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Sau khi nhìn thấy động tác mấy hộ vệ đồng loạt gật đầu, hắn mới có chút tin tưởng, nhưng vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng:
– Chúng ta đang tỉnh, không có ngủ, đúng không? Gia hoả này một quyền đã đánh nát toàn thân một vị Kiếm Thánh, đúng không?
Nghênh đón hắn lại là một loạt động tác gật đầu. Lần này, Fabio tiên sinh rốt cuộc có thể xác định được, tất cả những điều hắn nhìn thấy đều là thật sự. Tất cả mọi thứ trước mắt, giống như trong chớp mắt từ địa ngục đến thiên đường. Tâm tình Fabio tiên sinh rất tốt vui vẻ phân phó một câu:
– Chuẩn bị bàn ghế cho ta. Đúng, đặt ở trước cửa sổ, chuẩn bị rượu ngon. Ta muốn cố gắng xem thử!
Jeffery trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những thứ này biến hóa. Toàn thân hắn đã bị chấn động không biết nên làm thế nào. Ban đầu tất cả đều ở trong lòng bàn tay. Tại sao bỗng nhiên hướng gió lại thay đổi hoàn toàn như vậy?
Trên quảng trường cực lớn, mấy ngàn người bị hơn trăm người cây cuồng bạo cực lớn đang cháy rừng rực chà đạp, căn bản cũng không có khả năng phản kháng. Người ở bên cạnh giống như đều kinh ngạc đến ngây người. Nhưng cũng còn may, những hộ vệ và các ma pháp sư trung thành vẫn bảo vệ hắn, cẩn thận lui lại.
– Đúng rồi, hầu tước Jeffery.
Giọng nói Mạnh Hàn lại vang lên trong loạn quân:
– Ngươi tốt nhất là nên cầu khẩn, thời điểm ngươi chạy trốn, tốc độ nhanh một chút. Chí ít không thể chậm hơn so với kỵ binh Sư Thứu. Nếu không, giáng xuống đầu không chỉ là ma pháp cấp bảy.
Kèm theo tiếng cười của Mạnh Hàn, câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người đều rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Cái này cũng chưa tính, Mạnh Hàn lại bỏ thêm một câu:
– Đương nhiên, trước tiên là các ngươi có thể xuyên qua đội ngũ thành vệ quân đã.