Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Hạ Vô Song

Chương 800: Đổi khách làm chủ (2)

Tác giả: Nhâm Oán
Chọn tập

Mạnh Hàn nói, hầu như nói trúng tiếng lòng của những người này. Ở trong lòng bọn họ đúng là nghĩ như vậy. Bằng không tâm tình bọn họ sẽ không kích động như vậy. Phần tử tôn giáo cuồng nhiệt tất nhiên có biểu hiện cuồng nhiệt.

– Các ngươi nghĩ như vậy, không có gì là quá đáng. Ta có thể hiểu được.

Mạnh Hàn giống như một bác sĩ tâm lý, ở chỗ này chậm rãi nói, phân tích cho mọi người suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng ngay sau đó hắn lại chuyển đề tài, nói tất nhiên không thể dễ nghe:

– Tuy nhiên, đó là bởi vì bản thân các ngươi đã là người của đế quốc. Nghị trưởng các hạ kêu gọi, các ngươi đương nhiên phải lập tức chấp hành.

– Vấn đề vừa vặn chính ở chỗ này!

Mạnh Hàn đưa đầu ngón tay chỉ. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đầu ngón tay của Mạnh Hàn. Cuối ngón tay của Mạnh Hàn chỉ về cái mũi của mình:

– Nghị trưởng các hạ mời khách, chính là bản thân ta, cũng không phải là người của đế quốc Hắc Ám.

– Lời nói không dễ nghe. Nếu như nghị trưởng các hạ đế quốc có thể khiến tất cả mọi người đều nghe lệnh, ta cảm thấy, người hắn mời hẳn chính là Giáo hoàng bệ hạ đế quốc Quang Minh.

Mạnh Hàn nhìn về phía một đám thành viên đội danh dự đang trợn mắt há hốc mồm nói:

– Nếu như hắn vừa mệnh lệnh có thể làm cho Giáo hoàng bệ hạ đế quốc Quang Minh tới thủ đô chịu chết, vậy không phải thiên hạ thái bình sao?

Ai cũng biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Lời Mạnh Hàn nói không phải khó nghe, mà là lời nói thật. Chỉ có điều, lời nói thật có đôi khi thực sự có chút khó nghe. Có bài học trước đó, không người nào dám phản bác. Tất cả chỉ có thể lặng lẽ nghe Mạnh Hàn nói.

– Nếu nghị trưởng các hạ dùng lễ long trọng để mời ta, nói rõ nghị trưởng các hạ rất coi trọng đối với ta.

Mạnh Hàn hỏi tiếp:

– Như vậy, nếu đổi lại là các ngươi, các ngươi có thể vênh mặt hất hàm sai khiến đối với khách quý mà các ngươi coi trọng như vậy hay không? Muốn hắn đến lúc nào thì hắn liền đến, muốn hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó? Nếu như bản thân các ngươi sẽ nói không, như vậy nghị trưởng các hạ Hắc Ám thông minh hơn các ngươi gấp trăm lần trở lên. Có lẽ các ngươi cũng không bằng. Khách quý nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của một đế quốc đã mời mình, dựa theo ý nguyện của hắn, dựa theo mệnh lệnh của hắn để hành sự sao? Hoặc là nói các ngươi còn vĩ đại hơn so với nghị trưởng các hạ, có thể tùy ý ra lệnh cho khách quý của hứn, tới làm việc theo ý của các ngươi? Còn phải nghe các ngươi quát mắng?

Nói tới đây, giọng điệu Mạnh Hàn không tự chủ đã trở nên nghiêm khắc. Mà trải qua sự phân tích của Mạnh Hàn lần này, những thành viên của đội danh dự làm sao còn vẻ mặt kiêu ngạo lúc trước nữa. Tất cả đều trong tình trạng mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống. Đặc biệt là gia hỏa vừa lớn tiếng quát mắng. Hiện tại nếu không phải người xung quanh đỡ hắn, hầu như đã muốn ngã mềm trên mặt đất.

Quát mắng một vị khách quý của đế quốc là tội thế nào, Mạnh Hàn không rõ. Có lẽ chính bọn họ biết. Nếu như nói vừa rồi Angelina bảo hắn tự mình trở lại lĩnh phạt, hắn còn cảm thấy trong lòng may mắn, vậy hiện tại chính là hoàn toàn sợ hãi tới cực điểm. Nếu không phải Mạnh Hàn nói rõ ràng như vậy, hắn vẫn không ý thức được mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng tới cỡ nào. Mà những người không kêu lên thành tiếng, ngoại trừ cảm thấy may mắn ra, cũng chỉ còn lại cảm giác nghĩ mà sợ.

Nhưng Mạnh Hàn lại không quan tâm tới những người này, trái lại nhìn về phía thánh nữ Angelina nói:

– Thánh nữ điện hạ, ta không chỉ muốn mở đường cho nàng, còn muốn mở đường cho những thủ hạ ngu ngốc này của nàng. Dường như những lời này, hẳn phải do nàng nói với bọn họ, mới thích hợp hơn chứ?

– Ta chỉ muốn lại lĩnh giáo một chút đạo lý của hầu tước đại nhân mà thôi.

Angelina cười vô cùng hài lòng, thậm chí không quên hỏi Mạnh Hàn:

– Không biết hầu tước đại nhân có chuyện gì quan trọng như vậy, tới mức không thể trì hoãn?

Mạnh Hàn nhìn xung quanh một chút, dường như cảm thấy có hơi bất tiện trả lời. Hắn ngoắc ngoắc tay về phía Angelina, ra hiệu nàng đưa lỗ tai lại. Angelina lại không thèm để ý, tự nhiên hào phóng tiến tới, đồng thời không quên thuận lợi bày ra một kết giới ma pháp, chặn toàn bộ âm thanh.

– Kỳ thực, nói ra cũng không phải là chuyện gì lớn.

Mạnh Hàn cười hì hì đáp lại:

– Chỉ là chờ quản gia của ta đến mà thôi!

– Ngươi nói cái gì?

Cho dù bản thân Angelina là thánh nữ, được nghị trưởng các hạ dạy dỗ rất nhiều năm, lòng dạ sâu đã không thể xem là bình thường, nhưng nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, nàng vẫn trợn to hai mắt, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

– Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Mạnh Hàn biết âm thanh không truyền ra ngoài. Người ở phía ngoài không nghe được, nhưng người ở phía ngoài lai có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của bọn họ. Cho nên, hắn chỉ có thể bình tĩnh đứng ở tại chỗ, trên mặt mỉm cười dường như đang nói tới một chuyện khiến cho hai người đều hài lòng.

– Ngươi trì hoãn lời mời của nghị trưởng các hạ, cũng chỉ bởi vì nguyên nhân này sao?

Thánh nữ Angelina cũng là người có lòng dạ sâu xa. Sau khi nghe vậy, trên mặt lập tức cũng khôi phục lại nụ cười kiều mị, nhưng giọng nói rít lên giữa hai hàm răng.

– Thế nào? Có phải muốn ta nói lại những lời vừa nói với những người kia, cho nàng nghe một lần nữa hay không?

Mạnh Hàn căn bản giống như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Giọng điệu tự nhiên, không có chút gì là vừa khiêu khích sự tôn nghiêm của đế quốc Hắc Ám:

– Cho dù nàng là thánh nữ, cũng không thể xem bản thân mình làm trung tâm, không phải sao?

– Ngươi đang sỉ nhục ta, hay là đang sỉ nhục nghị trưởng các hạ?

Angelina hầu như đã muốn động thủ. Nàng vẫn từ chưa từng thấy qua nhân vật nào không nể mặt đế quốc Hắc Ám như vậy. Nếu không phải một vài suy nghĩ và cách làm của Mạnh Hàn thực sự quan trọng đối với đế quốc, Angelina thật muốn một chiêu giết chết Mạnh Hàn.

– Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?

Mạnh Hàn nghiêng mặt, bình tĩnh hỏi.

– Lời nói thật và lời nói dối đều muốn nghe.

Tâm tình Angelina đã có phần thả lỏng. Nếu như không thể làm gì đối với Mạnh Hàn, như vậy nàng cũng muốn nghe lời giải thích của hắn. Chí ít, ở trong lòng Angelina, Mạnh Hàn nói vậy xem như là giải thích.

– Lời nói dối êm tai một chút, đó chính là, quản gia của ta sẽ sắp xếp toàn diện không thất lễ đối với tất cả những thứ liên quan tới lời mời của nghị trưởng các hạ. Nếu như chỉ có một mình ta, sẽ có nhiều chỗ cân nhắc không đủ chu đáo.

Trên mặt Mạnh Hàn lộ ra nụ cười, nói ra lời nói dối này. Hơn nữa hắn còn kiêu ngạo trắng trợn nói rõ đó là nói dối.

Trên thực tế, Angelina sẽ cảm thấy rất hài lòng đối với lý do này, nếu như Mạnh Hàn không nói rõ đó là lời nói dối. Nhưng tương tự, điều này cũng làm cho Angelina càng hiếu kỳ hơn. Vậy nói thật rốt cuộc là thế nào.

– Nói thật chính là ở trong mắt ta, bất kể là thánh nữ điện hạ, hay nghị trưởng các hạ, về mức độ quan trọng mà nói, cũng không bằng…

Mạnh Hàn nói, hầu như nói trúng tiếng lòng của những người này. Ở trong lòng bọn họ đúng là nghĩ như vậy. Bằng không tâm tình bọn họ sẽ không kích động như vậy. Phần tử tôn giáo cuồng nhiệt tất nhiên có biểu hiện cuồng nhiệt.

– Các ngươi nghĩ như vậy, không có gì là quá đáng. Ta có thể hiểu được.

Mạnh Hàn giống như một bác sĩ tâm lý, ở chỗ này chậm rãi nói, phân tích cho mọi người suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng ngay sau đó hắn lại chuyển đề tài, nói tất nhiên không thể dễ nghe:

– Tuy nhiên, đó là bởi vì bản thân các ngươi đã là người của đế quốc. Nghị trưởng các hạ kêu gọi, các ngươi đương nhiên phải lập tức chấp hành.

– Vấn đề vừa vặn chính ở chỗ này!

Mạnh Hàn đưa đầu ngón tay chỉ. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đầu ngón tay của Mạnh Hàn. Cuối ngón tay của Mạnh Hàn chỉ về cái mũi của mình:

– Nghị trưởng các hạ mời khách, chính là bản thân ta, cũng không phải là người của đế quốc Hắc Ám.

– Lời nói không dễ nghe. Nếu như nghị trưởng các hạ đế quốc có thể khiến tất cả mọi người đều nghe lệnh, ta cảm thấy, người hắn mời hẳn chính là Giáo hoàng bệ hạ đế quốc Quang Minh.

Mạnh Hàn nhìn về phía một đám thành viên đội danh dự đang trợn mắt há hốc mồm nói:

– Nếu như hắn vừa mệnh lệnh có thể làm cho Giáo hoàng bệ hạ đế quốc Quang Minh tới thủ đô chịu chết, vậy không phải thiên hạ thái bình sao?

Ai cũng biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Lời Mạnh Hàn nói không phải khó nghe, mà là lời nói thật. Chỉ có điều, lời nói thật có đôi khi thực sự có chút khó nghe. Có bài học trước đó, không người nào dám phản bác. Tất cả chỉ có thể lặng lẽ nghe Mạnh Hàn nói.

– Nếu nghị trưởng các hạ dùng lễ long trọng để mời ta, nói rõ nghị trưởng các hạ rất coi trọng đối với ta.

Mạnh Hàn hỏi tiếp:

– Như vậy, nếu đổi lại là các ngươi, các ngươi có thể vênh mặt hất hàm sai khiến đối với khách quý mà các ngươi coi trọng như vậy hay không? Muốn hắn đến lúc nào thì hắn liền đến, muốn hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó? Nếu như bản thân các ngươi sẽ nói không, như vậy nghị trưởng các hạ Hắc Ám thông minh hơn các ngươi gấp trăm lần trở lên. Có lẽ các ngươi cũng không bằng. Khách quý nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của một đế quốc đã mời mình, dựa theo ý nguyện của hắn, dựa theo mệnh lệnh của hắn để hành sự sao? Hoặc là nói các ngươi còn vĩ đại hơn so với nghị trưởng các hạ, có thể tùy ý ra lệnh cho khách quý của hứn, tới làm việc theo ý của các ngươi? Còn phải nghe các ngươi quát mắng?

Nói tới đây, giọng điệu Mạnh Hàn không tự chủ đã trở nên nghiêm khắc. Mà trải qua sự phân tích của Mạnh Hàn lần này, những thành viên của đội danh dự làm sao còn vẻ mặt kiêu ngạo lúc trước nữa. Tất cả đều trong tình trạng mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống. Đặc biệt là gia hỏa vừa lớn tiếng quát mắng. Hiện tại nếu không phải người xung quanh đỡ hắn, hầu như đã muốn ngã mềm trên mặt đất.

Quát mắng một vị khách quý của đế quốc là tội thế nào, Mạnh Hàn không rõ. Có lẽ chính bọn họ biết. Nếu như nói vừa rồi Angelina bảo hắn tự mình trở lại lĩnh phạt, hắn còn cảm thấy trong lòng may mắn, vậy hiện tại chính là hoàn toàn sợ hãi tới cực điểm. Nếu không phải Mạnh Hàn nói rõ ràng như vậy, hắn vẫn không ý thức được mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng tới cỡ nào. Mà những người không kêu lên thành tiếng, ngoại trừ cảm thấy may mắn ra, cũng chỉ còn lại cảm giác nghĩ mà sợ.

Nhưng Mạnh Hàn lại không quan tâm tới những người này, trái lại nhìn về phía thánh nữ Angelina nói:

– Thánh nữ điện hạ, ta không chỉ muốn mở đường cho nàng, còn muốn mở đường cho những thủ hạ ngu ngốc này của nàng. Dường như những lời này, hẳn phải do nàng nói với bọn họ, mới thích hợp hơn chứ?

– Ta chỉ muốn lại lĩnh giáo một chút đạo lý của hầu tước đại nhân mà thôi.

Angelina cười vô cùng hài lòng, thậm chí không quên hỏi Mạnh Hàn:

– Không biết hầu tước đại nhân có chuyện gì quan trọng như vậy, tới mức không thể trì hoãn?

Mạnh Hàn nhìn xung quanh một chút, dường như cảm thấy có hơi bất tiện trả lời. Hắn ngoắc ngoắc tay về phía Angelina, ra hiệu nàng đưa lỗ tai lại. Angelina lại không thèm để ý, tự nhiên hào phóng tiến tới, đồng thời không quên thuận lợi bày ra một kết giới ma pháp, chặn toàn bộ âm thanh.

– Kỳ thực, nói ra cũng không phải là chuyện gì lớn.

Mạnh Hàn cười hì hì đáp lại:

– Chỉ là chờ quản gia của ta đến mà thôi!

– Ngươi nói cái gì?

Cho dù bản thân Angelina là thánh nữ, được nghị trưởng các hạ dạy dỗ rất nhiều năm, lòng dạ sâu đã không thể xem là bình thường, nhưng nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, nàng vẫn trợn to hai mắt, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

– Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Mạnh Hàn biết âm thanh không truyền ra ngoài. Người ở phía ngoài không nghe được, nhưng người ở phía ngoài lai có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của bọn họ. Cho nên, hắn chỉ có thể bình tĩnh đứng ở tại chỗ, trên mặt mỉm cười dường như đang nói tới một chuyện khiến cho hai người đều hài lòng.

– Ngươi trì hoãn lời mời của nghị trưởng các hạ, cũng chỉ bởi vì nguyên nhân này sao?

Thánh nữ Angelina cũng là người có lòng dạ sâu xa. Sau khi nghe vậy, trên mặt lập tức cũng khôi phục lại nụ cười kiều mị, nhưng giọng nói rít lên giữa hai hàm răng.

– Thế nào? Có phải muốn ta nói lại những lời vừa nói với những người kia, cho nàng nghe một lần nữa hay không?

Mạnh Hàn căn bản giống như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Giọng điệu tự nhiên, không có chút gì là vừa khiêu khích sự tôn nghiêm của đế quốc Hắc Ám:

– Cho dù nàng là thánh nữ, cũng không thể xem bản thân mình làm trung tâm, không phải sao?

– Ngươi đang sỉ nhục ta, hay là đang sỉ nhục nghị trưởng các hạ?

Angelina hầu như đã muốn động thủ. Nàng vẫn từ chưa từng thấy qua nhân vật nào không nể mặt đế quốc Hắc Ám như vậy. Nếu không phải một vài suy nghĩ và cách làm của Mạnh Hàn thực sự quan trọng đối với đế quốc, Angelina thật muốn một chiêu giết chết Mạnh Hàn.

– Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?

Mạnh Hàn nghiêng mặt, bình tĩnh hỏi.

– Lời nói thật và lời nói dối đều muốn nghe.

Tâm tình Angelina đã có phần thả lỏng. Nếu như không thể làm gì đối với Mạnh Hàn, như vậy nàng cũng muốn nghe lời giải thích của hắn. Chí ít, ở trong lòng Angelina, Mạnh Hàn nói vậy xem như là giải thích.

– Lời nói dối êm tai một chút, đó chính là, quản gia của ta sẽ sắp xếp toàn diện không thất lễ đối với tất cả những thứ liên quan tới lời mời của nghị trưởng các hạ. Nếu như chỉ có một mình ta, sẽ có nhiều chỗ cân nhắc không đủ chu đáo.

Trên mặt Mạnh Hàn lộ ra nụ cười, nói ra lời nói dối này. Hơn nữa hắn còn kiêu ngạo trắng trợn nói rõ đó là nói dối.

Trên thực tế, Angelina sẽ cảm thấy rất hài lòng đối với lý do này, nếu như Mạnh Hàn không nói rõ đó là lời nói dối. Nhưng tương tự, điều này cũng làm cho Angelina càng hiếu kỳ hơn. Vậy nói thật rốt cuộc là thế nào.

– Nói thật chính là ở trong mắt ta, bất kể là thánh nữ điện hạ, hay nghị trưởng các hạ, về mức độ quan trọng mà nói, cũng không bằng…

Chọn tập
Bình luận