Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 1 – Chương 35-36: Hoàng Tử Hay Ăn Mày?

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Quay trở lại bàn bên cạnh Trần Linh San, Tô Xán bị Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ kẹp ở giữa, mấy cô gái cũng đi theo họ, bóng gió nghe ngóng lai lịch của Tô Xán, khuôn mặt vốn có hơi thư sinh của Tô Xán lúc này với đám tiểu nữ sinh trở nên cực kỳ chói lọi, tuấn tú.

Tiết Dịch Dương giơ ngón cái lên, đắc ý nói với Trần Linh San:

– Nó chính là Tô Xán mà mình thường đấy, là đứa thầm yêu bạn từ tiểu học tới giờ.

Phì! Tô Xán đang uống coca, nghẹn phun ra ngoài.

Mấy cô gái đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó không kìm được reo lên, ánh mắt lấp lóe, với nữ sinh thích chuyện ái tình lãng mạn mà nói, đây không khác gì ví dụ sống, còn Tô Xán thì chỉ muốn rời khỏi chỗ này. Trước kia Tiết Dịch Dương nhất quyết cho rằng y cố gắng học tập là vì Trần Linh San chỉ khiến Tô Xán muốn đá đít hắn, giờ Tiết Dịch Dương nói thẳng ra trước một đám tiểu nữ sinh, làm Tô Xán chỉ muốn cho hắn một đấm giữa mặt.

Hiện Tô Xán có thể nói là nhân vật chói lọi, trước tiên là y rất nhiều tiền, gia thế có vẻ không tệ, huống hồ còn giỏi giang, có thể đánh bại đám Trương Tích, Lý Ngải thường ngày rất vênh váo, thêm vào tướng mạo tuy không thuộc loại nam tính khiến trái tim các cô gái đập thình thịch, nhưng tươi sáng, hiền hòa, làm người ta nhìn thấy ấm áp. Một chàng trai như thế thầm thích mình suốt sáu bày năm trời, Trần Linh San không khỏi có chút hư vinh, nghiêng mặt nhìn kỹ Tô Xán một lúc rồi hỏi:

– Chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?

Tô Xán gật đầu, lòng thoáng qua chút chua chát, trước khi chuyển sang nhà mới, nhà Tô Xán ở trong túc xá nhỏ do công ty mậu dịch của mẹ phân cho, chưa tới ba mươi mét vuông, lại là nửa tầng hầm, cửa sổ sát với bãi đỗ xe bên ngoài. Đó cũng là phòng tài vụ cũ của công ty cải tạo thành nhà ở cho nhân viên, nhà y ở đó mười mấy năm.

Còn cha Trần Linh San là phó tổng giám đốc của công ty mậu dịch đó, đó là điều sau này Tô Xán mới biết. Thời tiểu học Trần Linh San và Tô Xán học cùng trường nhưng không cùng lớp, mỗi ngày đi học Tô Xán chỉ mong mỏi được nhìn thấy Trần Linh San một cái, nhưng thấy rồi lại sợ hãi chạy thật xa.

Lần đầu tiên hai bọn họ gặp nhau không phải là ký ức đẹp đẽ gì, Tô Xán tình cờ gặp Trần Linh San đi bên cạnh cha mình, mặc cái váy hoa Bohemia àu trắng, xinh đẹp như một cô công chúa, từ trên xe bước xuống, được vô số người xúm tới ca ngợi, nịnh bợ. Còn mẹ y đứng sau, ngay cả cơ hội tới khen một câu cũng chẳng có.

Tô Xán thì mặc một cái áo lông do anh họ thải ra, đi một đôi giày rõ ràng là rộng hơn chân một cỡ, trông y lúc đó càng loắt choắt hơn bình thường, Tô Xán đang chơi với một con chó ở bãi đỗ xe, từ xa xa nhìn thấy công chúa, ngây ra, khiến con chó sủa gâu gâu, liếm mặt y gây chú ý.

Có lẽ Tô Xán không bao giờ quên được Trần Linh San như cô công chúa cao quý vô tình liếc mắt nhìn mình, rồi nhìn từ trên xuống dưới, đôi mày nhăn lại, lộ ra vẻ ghét bỏ, thậm chí không chịu nổi quay đầu đi. Thử tưởng tượng một cô bé từ nhỏ sống trong hoàn cảnh ưu việt, nhìn thấy một đứa con trai ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, cùng một con chó bẩn thỉu đang sủa oăng oẳng, đứa con trai đó lại nhìn mình chằm chằm, đến y cũng sẽ quay đầu đi.

Tô Xán không trách Trần Linh San, vì đó là phản ứng bản năng của con người, giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu ai cũng ghét thôi, thế nhưng với trái tim non nớt ngây thơ của Tô Xán lúc đó có thể tưởng tượng đó là dấu ấn thế nào.

– Bạn là con của chú Tô phải không? Lúc nhỏ cha bạn và cha mình bàn chuyện làm ăn, chúng ta gặp nhau rồi.

Tô Xán vốn còn bất ngờ vì Trần Linh San lại có thể nhận ra mình, té ra là Trần Linh San lại nhầm y với một người khác.

Chẳng biết vì nguyên cớ gì, tâm tình của Tô Xán đột nhiên sa sút đi nhiều, không định giải thích cho Trần Linh San biết bình là ai, có lẽ nói ra sẽ khiến Trần Linh San nhớ tới ký ức không tốt bị gạt bỏ vào một góc, có lẽ nói ra cũng vô ích, vì trong tâm trí Trần Linh San, mình vốn không tồn tại, chẳng bằng hãy để như thế, để nó thành một chuyện hiểu lầm mỹ lệ trong đời người sẽ tốt hơn nhiều.

Dù sao Tô Xán cũng không muốn sẽ tiếp xúc với Trần Linh San nữa, đó là công chúa tuổi thơ của y, là mối tình đầu của y, nhưng cuộc sống không phải là câu chuyện cổ tích, là người sau này y không dứt bỏ được khỏi đầu óc, mình có lẽ được ông trời chiếu cố cho cơ hội thay đổi vận mệnh, nhưng không đại biểu y muốn bù đắp lại nuối tiếc của mối tình đầu,.

Có tiếc nuối mới đẹp, cho dù nó làm người ta đau lòng, cho dù là chiếc váy công chúa đẹp đẽ kia, hay là cái nhíu mày trên khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía mình.

Y không phải là hoàng tử bạch mã trong ký ức của công chúa, chỉ là tên ăn mày bẩn thỉu bên đường…

Trần Linh San nói thế chẳng có ý gì, nhưng người nghe sinh ra tơ tưởng vô hạn, các cô gái xung quanh đều biết gia thế của Trần Linh San, ảo tưởng ra cha Tô Xán bàn chuyện làm ăn với một phó tổng giám đốc công ty mậu dịch, như thế Tô Xán cũng là công tử nhà giàu, bất giác hình ảnh hoàng tử bạch mã hoàn mỹ trong mơ hiện ra sống động trước mắt.

Mọi người vừa ăn uống vừa tán gẫu, nói chuyện trên trời dưới đất, Tô Xán không giỏi ăn nói, cũng chẳng phải mầm làm quan ngoại giao, đối với đám “nhóc con” này cũng chẳng có mấy đề tài chung để nói, nhưng quá thừa ứng phó tự nhiên. Có câu “trong mắt tình nhân có Tây Thi”, với các cô gái biểu hiện của Tô Xán thành điềm đạm, trưởng thành, không giống đám nam sinh khác hơi tí thành tích là như con công xòe đuôi, hận không thể nói cho cả thế giới biết mình tài giỏi thế nào.

Các cô gái tất nhiên có sự rụt rè, không cố ý nghe ngóng thêm bối cảnh của Tô Xán, trong lòng thì hâm mộ Trần Linh San hết mức, có chàng trai như thế yêu thầm bao năm, lại đột nhiên xuất hiện bằng phương thức chói mắt như thế, làm rất nhiều cô gái động lòng.

Huống hồ chàng trai này xuất hiện, rất có khả năng kết thúc thần thoại độc thân của Trần Linh San, bọn họ ảo tưởng cũng vô ích.

Đôi mắt đẹp đẽ của Trần Linh San thi thoảng liếc nhìn Tô Xán, trầm ổn, thâm thúy, tuy dáng người không cao lớn, nhưng khí chất vững trãi, chàng trai này là hoàng tử bạch mã của mình sao.

Tất cả đáng lẽ sẽ phát triển đúng theo chuyện cổ tích hoặc như tiểu thuyết YY, ánh sáng vàng từ trên trời chiếu xuống, con đường tới hạnh phúc trải đầy lá ngân hạnh trải tới chân trời đằng xa.

Đến khi mọi người ngồi vây quanh bàn lớn đặt đầy thức ăn thịnh soạn, một câu nói của lớp trưởng Vương Học Binh đeo cái kính cận dầy cui đã kéo màn cho câu chuyện cổ tích không thể tồn tại ở thực tế.

– Phải rồi Dịch Dương, tại sao chúng ta chưa bao giờ gặp người bạn này của cậu nhỉ, cậu ấy học ở đâu thế, có phải là bạn từ Dung Thành tới không?

Tô Xán là tiêu điểm của mọi người, nên câu chuyện cũng rất tự nhiên hướng vào y, bôi cảnh không rõ, lai lịch bất phàm, thậm chí đám Trương Tích cũng chú ý tới nhất cử nhất động của y. Vòng tròn Nhất Trung tôn trọng nhất là thực lực, nếu Tô Xán gia đình giàu có, đám Lý Ngải sẽ kiêng kỵ một chút, đó là lý do vì sao bọn chúng thua đau nhưng án binh bất động, im lặng quan sát.

Ở Nhất Trung nhiều chuyện khó lường, ai mà biết đâu được một học sinh mới chuyển tới lại là con cái của phú thương Bắc Kinh, Quảng Châu gì thì sao? Một nhân vật nhỏ thường ngày chẳng bắt mắt, trong nhà khả năng có quan hệ với lãnh đạo trên thành phố, ở trong một môi trường như vậy, Lý Ngải hiểu rõ chuyển ẩn nhẫn quan sát thế cục. Vừa rồi nhóm bọn chúng trông có vẻ chỉ trò chuyện trong nhóm với nhau, thực tế cả nhóm đều chú ý tới Trương Khác.

Nghe nói Tô Xán thầm yêu Trần Linh San, cũng chẳng ai ngạc nhiên mấy, chỉ lớp trưởng Vương Học Binh thì trở nên thiếu tự nhiên, người công khai bày tỏ có tình cảm với Trần Linh San rất nhiều, người thầm mến mộ cũng không ít, hắn cũng là một trong số đó, nên chủ động hỏi lai lịch của Tô Xán, để biết cách ứng phó sau này.

Vì không rõ lai lịch của Tô Xán, nên Vương Học Binh cố gắng làm vẻ hờ hững như tiện thể hỏi tới, không khiến cho Tô Xán cảm thấy địch ý của mình.

– Tô Xán cùng bọn này lớn lên với nhau, trông nó giống người Dung Thành lắm à?

Tiết Dịch Dương và Vương Học Binh quan hệ rất tốt, cũng thoải mái trả lời.

Tô Xán không muốn lằng nhằng chủ đề này, dứt khoát bổ xung cho đám học sinh này khỏi hiểu lầm, nói thực y không thích học sinh ở tuổi này lại toan tính như thế:

– Tôi học ở Tam Trung.

Cả đám nháy mắt trở nên yên tĩnh, nụ cười mấy nữ sinh tức thì đông cứng lại, mấy nam sinh vừa rồi tán dương Tô Xán thì xấu hổ, còn đám Lý Ngải, Trương Tích không vờ không quan tâm nữa, nhìn cả sang, khóe miệng nhếch lên một cách đểu giả.

Đây chính là khoảng cách thiên đường và địa ngục. Nơi con cái quan quý hào phú quy tụ, thành tích nổi bật, trong mắt đại bộ phận mọi người trường học quy tụ học sinh tố chất cao, đó là Nhất Trung.

Tố chất thấp kém, thành tích tồi tệ, đánh nhau suốt ngày, trường học hội tụ học sinh kém cả phẩm chất lẫn đạo đức, đó là Tam Trung.

Thấy không khí trở nên lúng túng, Vương Học Binh là người khéo léo, ho khan một tiếng:

– A, ra là thế, Dịch Dương, người bạn của cậu không tệ, tính cách rất hòa hợp thân thiện.

Lòng hắn cũng thở phào, chút địch ý với Tô Xán cũng tan biến, không lo lắng nữa, giống như ngươi đang hẹn hò bạn gái, ngươi có lo ăn mày bên đường cướp mất bạn gái của ngươi không?

Chênh lệch đẳng cấp đã giải quyết mọi vấn đề.

Thế là Vương Học Binh trở nên thân thiết với Tô Xán, đôi khi chính sự nhiệt tình không chút phòng bị nào mới là điều gây tổn thương người ta nhất.

– Té ra là học sinh Tam Trung…

Lý Ngải cười khẩy, bồi thêm một câu:

– Chẳng trách đánh bài tốt như thế.

Một câu nói làm thân phận Tô Xán hạ xuống cực điểm, phân biệt khả năng và mánh khóe đúng là dựa vào thân phận.

Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ cũng chẳng biết làm cách nào, bọn họ trước đó vốn định che dấu chuyện Tô Xán học ở Tam Trung, ai còn lạ đám học sinh Nhất Trung hiện thực và thế lợi, đối với trường học thấp hơn một bậc, luôn nhìn với con mắt thành kiến. Mặc dù bình thường Tiết Dịch Dương cũng coi thường thành tích học tập và trường học của Tô Xán, nhưng không nhắm vào con người Tô Xán, nếu người khác coi thường Tô Xán, lòng hắn cũng không vui.

Ai ngờ Tô Xán lại tự nói ra, lòng Tiết Dịch Dương chìm xuống, có điều nhìn qua Tô Xán, dáng vẻ thản nhiên, tựa hồ chẳng bận tâm tới ngăn cách giữa Tam Trung và Nhất Trung, liền trở nên thông suốt, đúng thế mình là mình, việc gì phải vờ vịt.

Thái độ người khác thế nào cũng được, nhưng có một người Tô Xán không thể không chú ý, quả nhiên ánh mắt Trần Linh San vốn long lanh, nhìn sang mình cũng trở nên ảm đạm hơn nhiều, quay sang chỗ khác nói chuyện, chẳng chú ý tới phương hướng của y nữa.

Trần Linh San thất vọng là khó tránh khỏi, chẳng phải vì học sinh Tam Trung thì làm sao, ngươi ta cũng đâu nhất định là phải giết người phóng hỏa, nhưng nói ra danh tiếng kém không ít. Bản thân Trần Linh San có chút lòng hư vinh, mấy cô bạn thân thiết xung quanh đều khen ngợi Tô Xán hết lời, mà Tô Xán lại thầm yêu mình, nói nói không có chút kiêu ngạo nào là giả, chàng trai này thần bí, từng nói chuyện cử chỉ thành lý do làm cô động lòng.

Giờ tấm màn thần bí bí xé nát, thân phận y vốn mang suy tưởng vô hạn, đột nhiên biến thành rõ ràng, hình ảnh hoàng tử bạch mã vốn lung linh tan biến, không hụt hẫng sao được.

– Tô Xán… Tô Xán…

Một cô gái hơi béo đeo kính, đột nhiên lẩm bẩm như nhớ ra điều gì:

– À, có phải mẹ bạn làm việc ở công ty mậu dịch Hạ Hải? Ừm, họ gì nhỉ, đúng rồi là dì Tằng?

– Ừ, đúng rồi đấy.

Tô Xán nhìn kỹ cô nữ sinh béo, song không cách nào nhận ra:

– Không nhớ à, tôi là Diệp Tuyết, mẹ tôi cũng làm việc ở đó, thảo nào tôi thấy tên bạn quen vậy! Dì Tằng và mẹ tôi làm việc ở phòng tài vụ, họ Hoàng, họ hay gọi là chủ nhiệm Hoàng.

Diệp Tuyết hưng phấn nói, ánh mắt nhìn Tô Xán đầy hứng thú, có cả vài phần ám muội, còn huých Trần Linh San một cái:

– Linh San, mẹ Tô Xán làm trong công ty cha bạn đó, thật là trùng hợp.

Đám Lý Ngải, Trương Tích cười càng thoải mái, mẹ đi làm công cho công ty khác, vậy xuất thân phú thương cũng không phải nữa rồi.

Có đứa càng thẳng thắn hỏi:

– Ê, mẹ y là nhân viên trong công ty của cha Linh San à?

Câu này có hàm nghĩa gì không không biết, song vẻ mặt Trần Linh San trở nên phức tạp.

Lừa một mỹ nữ là chuyện rất nguy hiểm, một khi bị vạch trần, bất kể là ngươi mang dụng ý gì, đều biến thành thất vọng tan tành, ấn tượng tồi tệ.

Tô Xán đương nhiên mới đầu chẳng định lừa Trần Linh San, chỉ là do nhầm lẫn một phía của Trần Linh San mà thôi, thế nhưng Tô Xán căn bản không thể giải thích rõ ràng.

Mắt Trần Linh San hơi nheo lại, hiển nhiên nếu cha Tô Xán từng bàn chuyện làm ăn với cha mình, mẹ Tô Xán không thể làm công trong công ty cha mình được.

Tô Xán cuối cùng đã có cảm thụ trực tiếp về áp lực trong cái vòng tròn Nhất Trung, cũng hiểu ra vì sao có nhiều người phải rời trường học đó, có lẽ không có đấu đá bạo lực như cơm bữa, nhưng ánh mắt thái độ của người xung quanh, có khả năng hủy hoại cả đời người.

Cho dù Tô Xán có tâm lý trưởng thành của người vật lộn với đời, tình huống bây giờ cũng khiến y cảm thấy như ngồi trên chảo rán, ánh mắt mọi người trở nên lãnh đạm, khinh bỉ, một số càng trực tiếp quay đi, coi y như không tồn tại, tất nhiên có người vẫn chú ý tới y, đó là đám Lý Ngải, có điều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng cô bạn béo Diệp Tuyết kia vẫn bô bô cái miệng:

– À, bạn thật là, không nhớ à, bạn thích chơi với con chó nhà tôi lắm mà, nhà bạn trước kia ở trong phòng tài vụ cũ của công ty đúng không?

Mẹ của Diệp Tuyết trách móc công ty phân gian tài vụ cho ba người nhà Tô Xán ở, ảnh hưởng không tốt, chuyện này cô ta vẫn nhớ, dù sao phòng tài vụ cũng chẳng có mấy người, mọi người đều biết nhau cả.

Không ngờ câu này thành chất xúc tác khơi lên hồi ức của Trần Linh San.

Một ngày mùa hè, ánh nắng rực rỡ, một bên là công chúa mặc váy Bohemia lộng lẫy, tóc dài tới vai phiêu dật, còn phía đối diện là bức tường màu xám, dưới chân tường là đứa con trai bẩn thỉu, một con chó nhỏ miệng chảy dãi sủa loạn xạ làm cô gái quay sang nhìn, thậm chí ánh mắt ngây dại của đứa con trai đó cũng trùng hợp với ánh mắt Tô Xán bây giờ, giống như tấm phim âm bản gặp sáng.

Giống như Tô Xán trong tiềm thức quên đi cảnh mẹ mình ôm mặt khóc khi y thi trung khảo không tốt, Trần Linh San cũng tự động quên đi chuyện khi nhỏ bị cha đánh, lợn chứa tiền bị vỡ tan, con búp bê yêu quý bị máy giặt làm tan nát, hay như một buồi chiều mỹ hảo, súng sính váy công chúa được bao người vây quanh khen ngợi đột nhiên gặp phải người ngưỡng mộ bẩn thỉu.

Một khi nhớ ra, giống như đang ăn táo phát hiện ra nửa con sâu còn lại, hết sức ghê tởm, làm tâm tình đột nhiên xấu đi.

– Bạn ở.. Cái phòng kia của công ty.

Trần Linh San buột miệng nói, cô đã chẳng còn nhớ đứa con trai trước kia sống trong tầng hầm của công ty trông ra sao, có điều đã nghe cha nhiều lần nói cái nhà kia ở lỳ trong đó mà bất mãn, cũng chẳng phải chuyện lâu la gì, mới hơn một năm trước thôi, kết hợp lại lập tức liên hệ tới Tô Xán.

Tô Xán cười khổ gật đầu, chuyện không mong muốn nhất đã xuất hiện.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky