Thịt đã được nướng vàng cháy cạnh, tỏa hương ngào ngạt, đây là thời điểm cuối cùng thích hợp ăn thịt nướng trước khi mùa hè tới, Tô Xán gắp một miếng thịt ba chỉ, ăn theo kiểu Hạ Hải, chẳng cần rau cũng chẳng cần chấm, thổi phù phù mấy cái rồi cho vào miệng nhai.
Tuyệt vời, phần mỡ đã chảy hết khi nướng nên không hề ngấy cũng không khô, thịt thơm độ dài vừa đủ, làm thêm một hớp bia lạnh, Tô Xán cảm thấy, theo đuổi hưởng thụ vật chất cùng tới thế này là cùng.
Đường Vũ cẩn thận lấy một cái lá xác lách, gắp tỏi, kim chi trên giá nướng vào, sau đó mới gắp thịt, thêm ít rau thơm, cuộn tròn lại, chấm nước chấm, không ăn mà đưa cho Tô Xán:
– Ăn cả rau vào, không nên ăn mỗi thịt, không tốt.
Thực sự là cái mặt nghiêm túc, cái giọng điệu mệnh lệnh đó làm Tô Xán có kích động một đánh đít nhà đầu này, không nhận lấy mà há mồm ra:
– Aaaa…
Đường Vũ trong nháy mắt mặt đỏ hồng, đút nhanh miếng thịt vào mồm Tô Xán, quay đi, tự nướng tự ăn không thèm để ý tới Tô Xán.
Cái bàn này cho sáu người ăn, Tô Xán và Đường Vũ ngồi một bên, ba cô gái ngồi ở phía đối diện. Tô Xán nuốt miếng thịt xong, biết vợ mình da mặt mỏng, vừa rồi quả thực không nên làm thế, dùng đũa chỉ giá nướng, cười khan nói lảng đi:
– Mọi người ăn đi, không cần khách khí
Đồng Đồng huých Trình Thông Thông, sau đó chớp chớp mắt dùng giọng mũi như em bé, cực kỳ khoa trương há mồm ra, môi giảu lên như mỏ vịt:
– Aaaa.
– Ngoan, chị cho.
Trình Thông Thông rất phối hợp cho miếng thịt vào miệng Đồng Đồng. Không ngờ Trình Thông Thông ác mồm như thế, Đồng Đồng chưa kịp nhai đã không nhịn được phì cười, vội đưa tay ôm miệng giữ miếng thịt không phun ra, Trình Thông Thông ôm lấy Đồng Đồng cười nắc nẻ.
Đám con trai xung quanh được cơ hội nhìn ngắm mỹ nhân công khai, nhất là hai cô gái cười rúc rích làm bầu ngực rung rinh theo, khiến người ta cảm thấy toàn thân bắt đầu phát nhiệt.
Nguyễn Tư Âu nhìn Đường Vũ mặt cúi gằm xuống như muốn dấu mặt giữa ngực, Tô Xán thì vừa đỏ mặt vừa lúng túng, cố lắm mới nhịn được cười.
Biết tính Đường Vũ, Trình Thông Thông và Đồng Đồng thấy đủ là dừng, nhưng thi thoảng môi vẫn nhếch lên, mặt nhăn nhó, rõ ràng đang nhịn cười vất vả lắm.
Tô Xán uống bia, còn bốn cô gái uống rượu gạo Hàn Quốc, tên là Makgeolli, nghe nói là loại rượu lâu đời nhất của Hàn Quốc, chỉ có 7 độ, vị nhẹ như sữa, kết hợp của chua, chát và ngọt. Tô Xán uống thử một ngụm sau đó gọi bia uống, với y rượu này chỉ hợp với nữ nhân, thà uống bia còn hơn.
Phải mất một lúc sự ngượng ngập trên bàn ăn mới tan đi, câu chuyện quay trở lại chủ đề kỳ nghỉ 1/5.
Trình Thông Thông “đau đầu” than:
– Mình sẽ đi nghỉ cùng Nhậm Vĩ Danh, nhưng mà chưa quyết định đi nghỉ ở Bali hay Phuket nữa, mọi người tư vấn địa điểm nào tốt hơn?
Kết quả mấy cô gái ngạc nhiên, Đồng Đồng thân với Trình Thông Thông hơn cả, hỏi thẳng:
– Thông Thông, chẳng lẽ cậu định nghiêm túc với Nhậm Vĩ Danh rồi? Kiếm phiếu ăn dài hạn luôn sao?
Trình Thông Thông tỏ vẻ rất không hài lòng, nói:
– Chỉ mới đang khảo sát thôi, hai nhà giám sát để muốn bọn này qua lại, nên đành tiếp tục, cũng là cơ hội tốt để tranh thủ ít lợi ích, đi với ai không quan trọng bằng đi dâu.
Thế rồi kéo mấy cô bạn cực kỳ bất tình nguyện thảo luận các địa danh du lịch nổi tiếng.
Làm gì có ai có điều kiện như Trình Thông Thông mà biết mấy thứ xa vời đó, Đường Vũ có thì lại không có sở thích này.
Mãi mới lảng ngăn được cơn nhiệt tình của Trình Thông Thông, Tô Xán hỏi:
– Còn hai bạn thế nào?
– Mình về nhà, không kế hoạch gì đặc biệt cả.
Nguyễn Tư Âu mỉm cười đáp:
Đồng Đồng thì giơ 2 ngón tay lên đắc ý trả lời:
– Mình liên hệ được một nhà có con năm nay thi vào đại học, sẽ tăng buổi dạy kèm vào kỳ nghỉ, tiền được trả gấp đôi đấy.
Trình Thông Thông cười hì hì, đưa tay ra bóp ngực Đồng Đồng:
– Lúc đó ăn mặc kín đáo một chút, nếu không thân hình ma quỷ này sẽ họa hại người ta đấy, còn thi cử gì được nữa.
Nguyễn Tư Âu quát khẽ một tiếng, hai nha đầu điên này trong phòng đùa nghịch với nhau thế nào cũng được đi, nhưng đây là nơi công cộng, hơn nữa Tô Xán ngồi ngay trước mắt, không thấy mắt Đường Vũ lạnh đi mấy phần rồi sao?
Tô Xán rất lịch sự quay đầu đi, lòng tiếc nuối không thôi, Đồng Đồng mặc ao thun rộng cổ, hơi cúi xuống là thấp thoáng thấy mép trên bầu ngực căng tròn mịn màng, vừa rồi Trình Thông Thông không bóp bên ngoài mà cho tay qua cổ áo bóp, nha đầu Đồng Đồng đó không có vẻ gì là hoảng hốt, rõ ràng rất quen thuộc bị tấn công thế này rồi, chỉ tưởng tượng bốn cô gái đóng cửa “mát xa” cho nhau, Tô Xán cảm thấy mũi nong nóng, quyệt mũi một cái, may mà không có gì.
Một đứa con trai ở cùng một đám con gái thì ở vào thế yếu tuyệt đối, Tô Xán có nhiều kinh nghiệm đau thương.
Đoán chừng mấy cô gái này uống hơi nhiều rượu rồi.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, giọng Đồng Đồng lại vang lên bên cạnh:
– Tô Xán, Đường Vũ ngồi bên cạnh mà mắt cậu nhìn đi đâu thế?
Tô Xán hơi ngơ ngạc, lúc này mới để ý ngồi chênh chếch trước mặt là cô gái mặc áo hai giây màu đen, giây áo ngực đương nhiên không có gì che chắn lộ ra ngoài, bờ vai trắng hồng có vết hằn mờ, đoán chừng không chịu nổi trọng lượng hai quả cầu trước ngực.
Cô gái đó bị tiếng gọi của Đồng Đồng chú ý, nhưng lại còn háy mắt mỉm cười với y.
Hôm nay ngày gì mà xui xẻo thế này, Tô Xán cười ngượng ngập với cô gái rồi quay đầu lại, đối diện 4 cặp mắt nhìn mình chằm chằm như đang đợi lời giải thích, Tô Xán lúng túng không biết nói thế nào.
Trình Thông Thông bĩu môi khinh bỉ:
– Đám con trai các cậu đúng là đám ngốc dễ xỏ mũi, cho cậu biết, cô ta độn đấy, không phải hàng thật đâu. Cách tốt nhất để phân biệt là nhìn từ bên cạnh chứ không phải từ đối diện, cậu sẽ thấy ngay tỉ lệ chiều cao bề rộng là không hợp lý, tất nhiên có một số loại áo lót sử dụng khung kim loại, thế nhưng loại này càng dễ lộ, chỉ …
– Thông Thông!
Cả Đường Vũ và Nguyễn Tư Âu cùng đồng thanh quát lên, cắt ngang bài giáo dục phổ cập của Trình Thông Thông:
– Ôi, giật cả mình!
Trình Thông Thông một tay ôm ngực, chẳng vừa quát lại:
– Kêu cái gì thế hả?
Đồng Đồng thì thầm bên trai Trình Thông Thông vài câu, sau đó hai cô gái lại cười ngặt ngoẽo, Trình Thông Thông nhìn Đường Vũ rồi nhìn Tô Xán với vẻ thương hại.
Dù không nghe được Đồng Đồng nói gì, song Tô Xán đâu có ngốc, dễ dàng đoán ra, Trình Thông Thông và Đồng Đồng là hàng thật, còn Nguyễn Tư Âu và Đường Vũ là độn.
Mất suýt soát một tiếng Tô Xán gian nan vượt qua bữa cơm này, đưa bốn cô gái uống kha khá rượu về tới tận KTX mới thở phào, quyết định lần sau có đi ăn cơm chung sẽ không cho mấy cô gái này uống rượu, quá nguy hiểm.
Phòng 602 thì vẫn là trung tâm hoạt động thanh niên, sự sôi động không bao giờ thiếu, thi thoảng bị liên lụy từ đại lão cao tầng, nơi này trừ Tô Xán từ chối Feec, còn có Trương Tiểu Kiều.
Ông Trương và ông Tiền gần đây lại bắt đầu buồn chán đấu đá với nhau rồi, bọn họ trừ tranh danh đoạt lợi ở các khoa, so kè địa vị và sức ành hưởng trong giới học thuật, thì hạn ngạch cho đời hai ra nước ngoài du học là là chiến trường trọng yếu.
Cùng với kinh tế phát triển, chính sách cởi mở, phong trào cho con em đi nước ngoài du học đang rộ lên trong nước, mặc dù chi phí bình quân mỗi năm là 400.000 với gia đình bình thường còn gấp mấy lần thu nhập, nhưng với nhà Trương Tiểu Kiều thì không thành vấn đề, vấn đề là làm sao có được cái hạn ngạch ít ỏi kia.