Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 26: Tương kiến

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Trương Á Kỳ thấy Tô Xán đứng ngây ra còn tưởng y bị không khí hiện tường choàng ngợp, vỗ vai, đẩy Tô Xán tiến vào. Tô Xán chỉ cảm thấy tai ù ù, bị Trưởng Á Kỳ lôi đi, tới cái đình nhỏ gần đại sảnh, điểm hẹn gặp hội viên đã tới trước bọn họ một bước, Trần Quảng của Cty bán dẫn Đằng Phi, Ninh Linh của mậu dịch Ngô Tùng Hà. Trương Á Kỳ và Trần Quảng nhiệt tình bắt tay, giới thiệu Tô Xán:

– Anh ấy là Trần Quảng, tháng trước tới trường phát biểu diễn giảng, hẳn khi đó cậu thấy rồi, vừa về từ Canada tuần trước. Đây là Tô Xán, hội viên mới mà tôi đã kể, Tô Xán gọi một tiếng anh Trần là được rồi.

– Tô Xán, sao thế không được khỏe à?

Trần Quảng chừng gần bốn mươi, bắt tay Tô Xán, thấy mặt y tai tái, liền hỏi:

– À, không sao, vừa rồi xe hơi xóc, nên hơi chóng mặt một chút, tôi bị chứng say xe nhẹ.

Tô Xán mỉm cười, trấn tĩnh lại rất nhanh, dù sao y đâu còn là chàng trai ba năm trước vì thấy Trần Linh San ôm người con trai khác mà đau lòng quay đầu xe bỏ chạy, trái tim không gan lỳ hơn, nhưng ý chí mạnh hơn, nếu không phải những người cực kỳ quen thuộc y sẽ không thấy:

– Ngưỡng mộ anh từ lâu.

– Tôi già rồi, đừng kỳ vọng vào tôi nữa, trường ta bây giờ cần lực lượng trẻ như cậu bổ xung vào tăng thêm sức sống, rất nhiều người cảm giác thành tựu đầu tiên trong đời là được gia nhập Feec, nhưng Feec kéo được cậu vào lại là thành tựu đấy.

Trần Quảng nói chuyện khéo léo, giỏi khen người làm người ta có thiện cảm:

Những thành viên khác đều chào hỏi nhau, chỉ có Ninh Linh là khoác vai Mạc Tuyết thì thầm to nhỏ mấy câu chuyện của nữ giới, xưa nay có thành kiến với Tô Xán nên giữ khoảng cách.

– Người của TEG tới rồi, toàn là nhân vật có máu mặt, đa phần là nghiên cứu sinh, tiến sĩ thậm chí tốt nghiệp ra trước sáng nghiệp, lần trước bọn họ không tung ra lực lượng hùng hậu như thế này, không biết có phải có được thông tin nào đó rồi không?

Trương Á Kỳ nhìn sang phía đầu kia đại sảnh, chỉ cho Tô Xán:

Tô Xán cười khổ trong lòng, nghĩ ông trời chơi mình sao, Tô Xán biết Trần Linh San học Đh điện ảnh Bắc Kinh, còn nghĩ lĩnh vực bọn họ tham gia khác nhau, có lẽ tránh được chuyện giáp mặt, không ngờ lúc này Trần Linh San và người đi cùng lại đang nói chuyện rất vui vẻ với nhóm người TEG.

Cũng phải bọn họ là sinh viên khu vực Bắc Kinh, còn cô công chúa này đi tới đâu cũng là tâm điểm.

Mặc dù bề ngoài đã bình thường nhưng vẻn vẹn chỉ là bề ngoài thôi, Tô Xán bất giác nói ít đi rất nhiều.

Teg tên đầy đủ là clb nhà doanh nghiệp Thanh Hoa, tiền thân là hội đồng môn Thanh Hoa, những năm gần đây mới chính thức đổi tên thành TEG, thực lực rất mạnh, có sự hậu thuẫn cường đại từ nhóm sinh viên tốt nghiệp ở thung lũng Silicon.

Trần Quảng chào hỏi một người quen xong mới nói với Tô Xán:

– Teg lấy trọng tâm là kỹ thuật cao, hiện đang là nghành phát triển cao tốc, bọn họ có trọng điểm hơn Feec chúng ta, nên tài nguyên tập trung, ở mặt này luôn ưu thế hơn chúng ta, cũng không cần sợ họ, chúng ta có thể mạnh riêng. Có điều hôm nay họ có Chu Vĩ Nhân hỗ trợ, sao hôm nay Chu Vĩ Nhân không tới?

Chu Vĩ Nhân là nhà đầu tư người Hoa trứ danh ở Thung lũng Silicon, đóng vai trò quan trọng trong sự quật khởi của Trung Quan Thôn, một trong số nguyên lão sáng lập công ty Suma. Vườn Sồi nước Mỹ là do Trần Ngũ Phúc, Tang Đại Hóa và Chu Vĩ Nhân, những nhân vật truyền kỳ sáng nghiệp đầu tư, là cao thủ đạt tới hóa cảnh.

Ông ta sáng lập ra quỹ đầu tư hỗ trợ vận hành của TEG, tư cách cực cao.

Còn trụ cột bọn họ bên này là Trần Quảng, tuy được liệt vào bối phận với Chu Vĩ Nhân, hiển nhiên là cấp độ thua kém rất xa.

– Không rõ lắm, có lẽ họ đang đợi, người TEG năm nay đông thật.

Trương Á Kỳ lắc đầu:

– Người của chúng ta tới đủ rồi, vào trước thôi.

Trần Quảng nhìn quanh một lượt dẫn đầu đi trước.

Tô Xán thấy Trần Quảng từ đầu tới cuối ngôn ngữ không hề có ý đối đầu với TEG, rất có phong phạm người lãnh đạo bao dung, quả nhiên có đặc sắc.

Phía TEG dù trò chuyện với nhau, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc về phía bọn họ, Feec đương nhiên là clb có phân lượng.

Mấy trường đại học đỉnh cấp luôn kèn cựa nhau, chuyện này là do quan điểm tư tưởng của toàn bộ người trong nước gây ra, ví như nói tới cụm từ Thanh Hoa Bắc Đại, thế nào cũng so sánh ai số 1, ai số 2. Nói tới ĐH Thượng Hải, sẽ nghĩ thua kém 2 đại học kia ở chỗ nào, lâu dần tạo nên hình thái ý thức, cạnh tranh nhau là không tránh khỏi.

Tô Xán đi lẫn đám đông cố gắng ít gây chú ý hết mức có thể.

Trần Linh San đang cùng một chàng trai đối đáp vui vẻ, đột nhiên đôi mắt tỉa tót mi cong cầu kỳ mở to, thốt lên:

– Tô Xán phải không?

Tô Xán vốn đã bước qua rồi, bị giọng nói quen thuộc này làm vai run lên một chút.

Trương Á Kỳ thấy Tô Xán phản ứng chậm chạm, còn nghĩ y không nghe thấy:

– Có người quen kia, có vẻ là bạn cậu đấy, chúng tôi vào trước đây.

Nói xong vỗ vỗ vai Tô Xán, háy mắt với y đầy thâm ý.

Tô Xán quay người lại, động tác tự nhiên, không có chút trúc trắc nào, nụ cười sáng lạn của mình cũng nở trên môi.

Trần Linh San đứng trước mặt Tô Xán, tay phải nắm khuỷu tay trái, nổi bật bầu ngực căng tròn, vòng eo nhỏ như lưng ong, vòng cổ ngọc trai bắt mắt, mái tóc không còn màu đen nhánh như trong ấn tượng của Tô Xán nữa, mà nhuộm hơi hung, dọc theo cái cổ trắng nhìn lên chính là cái nuốt ruồi ở chóp mũi vô cùng duyên dáng thân thuộc, gò má hơi bầu bầu đã hoàn toàn biến mất, trông càng thêm vị nữ nhân, quyến rũ nhưng dịu dàng mà thân thiết.

Thực ra xuất hiện hôm nay xuất hiện nơi này không nhiều minh tinh nổi tiếng mặc bộ trang phục của nhà tạo mẫu danh tiếng, Trần Linh San không có gì nổi bật, nhưng sức hút đặc biệt của cô, khiến không ít nam nhân tuổi cha chú ánh mắt lướt qua đường cong trên cơ thể.

Đã hơn ba năm rồi.

– Vừa nãy ở cổng vào mình đã thấy bạn rồi, nhưng mà lúc đó không tiện, định vào trong mới chào.

Tô Xán sờ mũi, cảm giác ánh mắt Trần Linh San nhìn mình chằm chằm, như đang đánh giá thực hư lời nói của y:

– Mình có nghe nói bạn đang học ở Thượng Hải, hi hi, bạn cũng biết đấy, từ sau khi mình tới Bắc Kinh đã không còn liên hệ gì với bạn bè trước kia nữa rồi, cả phương thức liên lạc cũng không có, chỉ có Tết về Hạ Hải có tụ họp với bọn họ một lần.

Trần Linh San vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nụ cười tươi như hoa:

– Phải rồi, sao bạn ở đây?

– Mình tham dự clb Đh Thượng Hải, hôm nay có hoạt động, cho nên cùng người trong clb tới đây.

Tô Xán chỉ nhóm người bên minh, mỉm cười với người xung quanh, nhưng sâu trong mắt ẩn giấu sự thù địch với nam tử cạnh Trần Linh San:

– Còn bạn?

– Ồ, bạn không biết sao, sau khi tốt nghiệp cao trung, nhà mình chuyển tới Bắc Kinh, ở Hạ Hải chỉ còn bà ngoại của mình thôi, tới kỳ nghỉ mới về. Cha mình cũng phát triển kinh doanh ở Bắc Kinh, mình quen biết không ít bạn mới.

Trần Linh San chỉ nói qua, hai bọn họ tươi cười trò chuyện từ ngữ điệu nội dung giống hệt những người bạn bình thường lâu ngày gặp lại, nhưng nếu ai tinh ý nhận ra, từ lúc Tô Xán quay người lại, cả hai giữ nguyên tư thế, giữ nguyên khoảng cách, có chút gì đó không bình thường.

– Ừ, mình có nghe nói.

Tô Xán biết, thậm chí biết khá rõ, vì y giữ liên lạc với Lý Lộ Mai, nhưng mấy năm qua số lần gọi điện cho Lý Lộ Mai chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gọi điện đều nghe Lý Lộ Mai chửi mắng té tát, nhưng vẫn nói thông tin về Trần Linh San cho y.

Lý Lộ Mai không nói chuyện này cho Trần Linh San biết, Tô Xán cũng không muốn Trần Linh San biết.

Chọn tập
Bình luận