Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 126: Trù tính

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Tô Xán quay trở lại phòng làm việc không quan tâm liệu có những lời xì xầm bàn tán sau lưng hay không, y quá quen với việc đó rồi. 

Tất nhiên văn phòng Tô Xán luôn có người lau dọn hàng ngày, vừa đi vào trong đã ngửi thấy một mùi hương chanh thơm ngát, rèm cửa sổ màu xanh lam dầy kéo che kín đúng nửa văn phòng theo phong cách của y, những chậu cảnh trong phòng được chăm sóc tốt, mang thêm ít sức sống tươi mát cho căn phòng thiết kế đơn giản hiện đại, cả phòng như thế giới nhỏ độc lập so với bên ngoài. 

Mọi người không biết Tô Xán sợ độ cao nên phải che rèm ở chỗ bàn làm việc, tránh nhìn xuống dưới, chỉ đơn giản nghĩ thiên tài luôn có những điểm khác người thôi. 

– Mọi người ngồi cả đi. 

Tô Xán đi tới khu tiếp khách, ngồi xuống chiếc ghế sô pha làm bằng mây, không êm như ghế da, nhưng thoáng, dễ chịu, có một cô tiếp tân kiêm thư ký tạm thời cho Tô Xán mang trà vào cho mọi người sau đó lui ra. 

Những người khác “vâng” một tiếng rồi lần lượt ngồi xuống, một cảnh đơn giản vừa rồi làm bọn họ thấy phải cẩn trọng hơn với vị chủ tịch trẻ hiếm khi xuất hiện ở công ty này, ngay cả Kiều Thụ Hâm nghĩ có khi nào Tô Xán đã nhận ra tình hình hỗn loạn ở công ty là không chấp nhận được có khi mình nên tranh thủ cơ hội này dọn dẹp hết mấy thứ không liên quan tới công việc. 

Không rườm ra dông dài, khi làm việc Tô Xán luôn dùng cách đơn giản trực tiếp nhất, vừa ngồi xuống liền nói: 

– Tạm thời chúng ta dừng tuyển thêm người để ổn định công ty, vấn đề bày ra trước mắt chúng ta bây giờ là mau chóng làm ra thành tích, phương diện Mỹ, nhà đầu tư Washington Post đã không tán đồng chuyện chúng ta lấy tiền đầu tư lập mạng xã hội ở Trung Quốc rồi. Bây giờ từ số người dùng, giá trị PR, mọi con số đều không tốt lắm, quan trọng nhất bây giờ là nhiều người dùng không coi Facebook TQ của chúng ta là cái mạng xã hội, mà là công cụ liên lạc thuận tiện giống QQ, dùng gửi và nhắn tin cho nhau là hết, cho nên chúng ta mới không thể hiện được ưu thế của facebook. 

– Mô hình của Facebook đã thành công lớn như vậy ở Mỹ, tôi tin ở đây cũng sẽ có hiệu quả, định hướng cho người dùng cũng là phần quan trọng của chiến lược, nếu không khó tạo ra sự khác biệt, tôi nghĩ thời gian tới họ sẽ quen với cách sử dụng mạng xã hội. 

Giám đốc phụ trách mảng marketing nói: 

Tô Xán gật đầu: 

– Giữ vững phong cách đặc sắc là điều quan trọng, nhưng cần giữ chân khách hàng tới khi họ nhận ra được những điểm đó. Mạng xã hội xưa nay treo đầu dê là nơi chia sẻ học tập, thực chất là bán thịt chó game giải trí, hiện giờ cần đưa ra mô hình giải trí vận dụng liên kết mạng xã hội …. Trương Quả và Victor của bộ phận nghiên cứu đâu, tôi muốn gặp bọn họ. 

Hai vị cao thủ của phòng nghiên cứu phát triển kỹ thuật nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Xán, một gầy một béo, một đen một trắng, một cao một thấp, đối lập nhau chan chát, đứng cạnh nhau trông rất buồn cười. 

Vừa rồi nhóm Tô Xán đi qua khu làm việc, được nhân viên xôn xao bàn luận về boss chỉ nghe tên chưa bao giờ gặp mặt này, bây giờ được trực tiếp điểm danh gọi vào phòng, không khỏi tự hào, bọn họ rất tự tin không sợ vào nhận tháng lương cùng với lời chúc may mắn. 

– Trương Quả, anh là cao thủ ngôn ngữ java, am hiểu lập trình linux và C, năm ngoái đại học hacker Trung Mỹ, anh là danh nhân, cái nick LI cực kỳ nổi tiếng, không ngờ của người tên Trương Quả. 

Tô Xán đan hai tay vào nhau, không cần xem tư liệu cũng không cần hỏi tên vẫn nói rõ vanh vách lý lịch của Trương Quả: 

– Một cái tên rất bình thường. 

Mấy vị giám độc thầm giật mình, không ngờ vị chủ tịch trẻ này còn nắm rõ tên tuổi lý lịch nhân viên hơn cả bọn họ 

Trương Quả gãi đầu, hắn vừa béo vừa lùn lại đen đúa, trông chẳng hề có dáng vẻ gì của nhân vật tinh anh, ánh mắt rõ ràng hơi hoang mang, nhìn Kiều Thụ Hâm, thật thà nói: 

– Có anh Kiều ở đây, dù tôi tên là gì thì anh ấy cũng tìm ra. 

Tô Xán mỉm cười, quay sang người còn lại: 

– Victor, trước kia anh là tác giả chuyên trang đặc biệt ở tạp chí vi tính trong nước, sở trường là php, từ năm 99 tới giờ tổng cộng có hơn 200 bài viết tương quan, nhuận bút gần 50.000. 

Thanh niên tên Victor trên 30, đeo kính gọng đen, mặc hàng hiệu, người gầy khô như củi, da mặt trắng tai tái của người ngồi quá lâu trong nhà thiếu ánh nắng mặt trời, giọng nói rất tự mãn: 

– Đính chính chút boss, nếu tính cả bài viết mẫn cảm đụng chạm tới giây thần kinh một số kẻ, thì phải là 300.000. 

– Tốt, tôi cần chính là sự tự tin này. 

Tô Xán vỗ tay bốp một cái: 

– Hiện giờ hai anh là phó tổng giám sát bộ phận kỹ thuật, các anh có thể tự do chọn người lập nên một đoàn đội. Tôi muốn mấy thứ, thứ nhất là Client IM, thứ hai tôi cần một ứng dụng nhúng, có thể chèn vào game, lịch, ảnh, tranh v..v..v… Anh lập tức bỏ công việc hiện thời, tập trung vào mấy thứ này cho tôi, ngay bây giờ hai anh có thể ra ngoài lập đoàn đội của mình được rồi. 

Quyết định này quá chóng vánh, đến khi hai người kia đi rồi, một viên giám đốc vấn thấy hoang đường, đề xuất nghi vấn: 

– Chủ tịch, tôi có điều muốn hỏi, cái thứ nhất còn hiểu được, đanh là công cụ nhắn tin tức thời nhắm vào thói quen của người dùng trong nước, để mở rộng người dùng cho chúng ta. Nhưng khai thác ứng dụng nhúng làm gì, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi không nhìn ra trọng điểm trong đó. 

Tô Xán bình thản giải thích: 

– Nâng cao gắn bó, cùng với sự tích cực của người dùng. Khi ứng dụng này hoàn thiện tạo nên xu thế hoặc làn sóng, chúng ta có thể giao phần mềm cho công ty khai phát, đương nhiên nó sẽ phải chạy trên nền tảng facebook của chúng ta. 

– Sức sáng tạo của con người là vô cùng, một thứ muốn kéo dài sức sống của mình thì phải cho nó sự tự do cởi mở, chúng ta không thể một mình ăn hết. Cho nên chúng ta mở cửa cho người khác thể hiện tài trí của mình, còn chúng ta chỉ cần thu chi phí địa điểm giống TTTM là kiếm đủ rồi. 

Mọi người chưa hoàn toàn tiêu hoa hết được ý tưởng này, nhưng đã nhìn ra tính khả thi của nó, gật đầu tán thành. 

– Ngoài ra tôi còn muốn bắt đầu lại kỹ thuật chó robot. 

Tô Xán lại ném ra một quả lựu đạn nữa: 

Kiều Thụ Hâm nhíu mày: 

– Chó robot là thất bại lớn nhất trong năm nay của facebook, hiện tại ở Mỹ khiến không ít người chỉ trích, bởi vì chương trình này có thể cung cấp cho bạn bè một người biết người đó đang xe trang web gì, bài hát gì, sách gì. Khiến mọi người khủng hoảng vì quyền tự do cá nhân bị xâm phạm, đây là vấn đề mẫn cảm nhất mà facebook phải đối diện, vì vậy ở mức độ nhất định ảnh hưởng tới khuếch trương cơ số người dùng, mà bây giờ chúng ta đang cần mở rộng người dùng nhất, nếu dùng chó robot, chẳng phải thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lừa? 

Tô Xán xua tay: 

– Anh rời Trung Quốc quá lâu rồi, đây là khác biệt giữa Mỹ và Trung Quốc, nên hoàn toàn trái ngược, người trong nước không hoảng sợ vì bị xâm phạm tự do, ngược lại còn khiến cho họ hứng thú gia nhập, đây là liều thuốc tốt. 

Cho dù mọi người còn mang nhiều nghi ngờ, nhưng Tô Xán đã quyết, bọn họ chỉ có thể làm theo, Tô Xán bình thường ôn hòa, nhưng trong công việc có thể hình dung bằng từ độc đoán. 

Mọi người đi rồi, Tô Xán vươn mình bắt đầu xem xét tài liệu, không lâu sau có cô gái mang tách cà phê vào, Tô Xán đang bận nên không chú ý nhìn cô gái lắm, chỉ khẽ gật đầu càm ơn, đến khi cầm cốc cà phê lên mới để ý thấy phía dưới có tấm danh thiếp của nhà hàng, bên trên nắn nót viết tay một số điện thoại, khỏi cần nói cũng biết dụng ý của cô gái này. 

Tô Xán tiện tay cho danh thiếp đó vào ngăn kéo, khẽ mỉm cười, không định truy cứu hành vi này, vặn lưng một cái, chân gác lên bàn ngả lưng ra sau, hôm nay y làm việc thâu đêm, còn sáng mai về trường báo danh.

Chọn tập
Bình luận