Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 107: Tâm tư khác nhau

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Căn phòng rộng này nằm ở tầng hai, bố trí rất xa hoa, giữa phòng là chiếc đèn treo pha lê lớn tỏa ánh sáng như hào quang, phòng chia làm hai nửa, một nửa là ghế sô pha, bàn trà TV, bên kia là bàn ăn lớn có thể dùng cho 8 tới 12 người, tuy thế bàn không rộng mà dài, để người ngồi hai bên không cách nhau quá xa.

Trong phòng đã có ba nam tử ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, đều mặc âu phục giày da, khuôn mặt mang vẻ tự tin nhàn nhã của nhân vật thành đạt, hai người trên ba mươi, một trên bốn mươi gần năm mươi, hai người trẻ hơn là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh và thư ký một vị đại lão tỉnh, người người nhiều tuổi nhất mặt tròn tròn béo tốt là giám đốc ĐTH tỉnh.

Vương Thanh hôm nay trang điểm hết sắc cầu kỳ, môi son tô bóng bỏ đi sự thường ngày nghiêm nghị thay bằng thành thục nữ tính, mái tóc không búi cao gọn gàng ở sau đầu mà khéo léo để lệch bên vai, vài lọn tóc nhỏ phất phơ gò mà trơn bóng như sứ trắng, cổ xinh đẹp tao nhã.

Nhưng so với khuôn mặt xinh đẹp người ta càng chú ý hơn tới cách ăn mặc đầy vị nữ nhân, một chiếc áo sơ mi hồng bằng lụa tơ tằm, cúc áo mở cúc thứ hai, vừa vặn lộ ra phần rìa lót trằng riềm hoa, một khe vú sâu hun hút như muốn làm người ta lạc lối trong đó nhưng lại không hở ngực, khi Vương Thanh vừa mới đi vào, ánh mắt lão giám đốc ĐTH nhìn không chớp bầu ngực no căng thoáng ẩn thoáng hiện phía dưới.

Phía dưới là chiếc váy bó sát màu đen, chiếc váy ôm lấy cặp mông tròn lẳn, do chất liệu vải mỏng, lờ mờ thấy được hình dạng quần lót bên trong cấn lên, cặp chân dài đi tất lụa màu đen, cùng đôi giày cao gót, toàn thân tỏa ra sự gợi cảm mê người mà thiếu nữ không so sánh được, cũng khiến người ta tuyệt đối đánh giá cô năm nay ít nhất chừng 28 tuổi chứ không phải mới tròn 24.

Nghe Vương Thanh vừa giới thiệu thì ánh mắt cả ba đều nhìn cả về phía Tô Xán.

Không tin, không tin và không tin, mấy người kia đều kinh ngạc nhìn Tô Xán. Song đều không phải người đơn giản, mau chóng trấn định lại, trịnh trọng rời chỗ ngồi đi tới chào hỏi bắt tay Tô Xán, hiển nhiên mấy chữ “Tô đại thiếu gia” mà Vương Thanh nói khơi lên ý nghĩ của đối phương, suy đoán bối cảnh của Tô Xán, còn nhỏ như vậy mà nắm giữ Đôn Hoàng, chứng minh lai lịch không tầm thường.

Viên phó chủ nhiệm xác nhận thân phận của Tô Xán xong vẫn tặc lưỡi nói:

– Trước kia thấy Vương tiểu thư trẻ tuổi làm tới vị trí này đã khiến tôi ngạc nhiên lắm rồi, không ngờ hôm nay còn có chuyện ngạc nhiên hơn. Đôn Hoàng đúng là nơi tập trung của những nhân vật tuổi trẻ anh kiệt.

– Phiền chủ nhiệm Tống thay đổi cách xưng hô với tôi được không, gọi giám đốc Vương hay Tiểu Vương đều được cả.

Vương Thanh cố ý kéo dài âm điệu cách xưng hô nào đó, lườm đối phương một cái.

Viên chủ nhiệm Tống nhìn Vương Thanh ngồi vắt chéo chân ở ghế sô pha đối diện, giày cao gót đen đong đưa khiến người ta không thể không chú ý tới cặp đùi nõn nà, áo sơ mi ôm sát người làm Vương Thanh trông đoan trang thục nhã, nhưng đường cong sống động mà áo lụa mềm tôn lên kia lại ra sự thành thục quyến rũ đối lập, nhất thời không kiềm lòng được, cười đầy ý vị:

– Tiểu thư này khác với tiểu thư kia, mỹ nữ như giám đốc Vương tất nhiên xứng với tôn xưng thiên kim tiểu thư rồi.

Vương Thanh lườm một cái gắt gắt:

– Đáng ghét.

Điệu bộ của Vương Thanh càng làm chủ nhiệm Tống lâng lâng trong người, văn vẻ nói:

– Nhân sinh có ba may mắn lớn, công danh cao, sĩ đồ thuận và mỹ nhân cười. Được một nụ cười của mỹ nhân thực sự là may mắn của kẻ hèn này.

Khác hẳn với không khí vui vẻ nào nhiệt xung quanh, lòng Tô Xán trầm hẳn xuống, tiếng cười khúc khích của Vương Thanh như ở đâu đó rất xa truyền tới, vì y đã phần nào đoán ra được chút manh mối rồi, khó khăn lắm mới không thể hiện ra ngoài sắc mặt.

Hai người kia cũng không chịu kém, nhân lúc đợi món ăn lên cũng trêu chọc Vương Thanh. Vương Thanh cười như chuông bạc, nhìn ra ba người kia cực kỳ hưng phấn, một thân đồng phục công sở, sơ mi tất lụa, lại thêm lời nói điệu bộ động lòng người, đủ làm bản năng tiềm tàng trong lòng nam nhân cháy rừng rực.

Tô Xán mắt khép hờ nhìn người quanh bàn biểu diễn, cùng Vương Thanh với điệu bộ hoàn toàn khác với nữ cường nhân thương trường của Vương Thanh, một Vương Thanh quyến rũ phóng túng giữa tiếng bỡn cợt của nam nhân, làm lòng y như sát muối.

Y chưa bao giờ thấy Vương Thanh này, hai tay dưới bàn khẽ nắm lại, mất cả hứng khách sáo bề ngoài..

Có điều ba nam nhân kia còn chưa mê muội tới mức nói những lời quá lộ liễu với Vương Thanh trước mặt Tô Xán, chưa rõ lai lịch của y, chưa rõ quan hệ của y và Vương Thanh. Mỗi khả năng đều phải dùng cái mặt nạ hoàn toàn khác nhau đối phó.

– Chủ tịch Tô lập nên Đôn Hoàng, lại giao trọng trách cho một mỹ nữ, thật giống Lý Tầm Hoan, không biết giám đốc Tô đang làm hạng mục gì?

Sau một tuần rượu, lão giám đốc ĐTH thăm dò.

– Không dám nhận Chủ tịch Tô, gọi tôi Tiểu Tô là được.

Tô Xán lạnh nhạt đáp, không hề có ý trả lời:

Vương Thanh biết Tô Xán bất mãn, vội vàng cười nói che giấu cho y:

– Chủ tịch Tô của chúng tôi ấy à, là người bận rộn, không những phải quản lý TTTM, còn phải học tập, không phải là Lý Tầm Hoan, mà là Lục Tiểu Phụng bận rộn suốt ngày. Lần trước cùng con trai của bí thư Vương gây ra chút phiền toàn, khiến người ta nơm nớp lo sợ.

– Con trai của bí thư Vương?

Vị thư ký của đại lão trên tỉnh hiểu ra, liền thay đổi cách xưng hô:

– Con của bí thư Vương Bạc sao? Thì ra Tô thiếu gia chính là con của tổng giám đốc Tô Lý Thành, đã nghe danh Tô thiếu gia lâu lắm rồi.

Vương Thanh cười duyên gật đầu, ba người đánh giá lại Tô Xán.

– Ha ha ha, Tô thiếu gia quả nhiên lai lịch bất phàm, tôi cũng từng uống rượu với bí thư Vương, bí thư Vương là người dám nghĩ dám làm, là lãnh đạo có khí phách. Hay là thế này, mấy hôm nữa tôi mời khác, mong Tô thiếu và Vương công tử nể mặt.

Bọn họ làm sao không biết chuyện xung đột ở Tuyết Sơn Tây Lĩnh, có điều ai mà tin mấy nha nội công tử giao phong lại kịch liệt như thế? Đây là kết quả tất yếu khi mâu thuẫn sau lưng tích lũy tới trình độ nhất định thôi, là giao phong không tránh được của hai lực lượng.

Bữa cơm ngày hôm nay đối phương đã mời mình, chứng tỏ nhất định có chỗ dùng tới mình, một chủ nhiệm văn phòng, một thư ký đại lão, một giám đốc ĐTH, có thể nói mối quan hệ thông thiên triệt địa rồi, thư ký và chủ nhiệm đều tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo, làm việc cho lãnh đạo. Còn giám đốc ĐTH tỉnh, thường xuyên được lãnh đạo thường ủy gọi điện đánh tiếng. Mời người có mạch quan hệ trong trọng tới, là để mình tỏ thái độ?

Tới lúc phải chọn phe rồi sao?

Nghe đối phương có ý kết giao, Vương Thanh mặt mừng rỡ, cái cầu này cuối cùng cũng bắc được sang rồi. Cô luôn chú ý tới mọi việc Tô Xán làm, biết chuyện khai chiến với Dịch gia, bằng kinh nghiệm xã hội mấy năm qua của cô phân tích, nhân vật chính khách như Vương Bạc, nếu thấy tình thế bất ổn, dứt khoát sẽ hi sinh Tô Lý Thành, Tô Xán để thỏa hiệp, hiện bên trong giới cũng có rất nhiều tin đồn này, đối phương lại còn tuyên bố kiện Tô Xán ra tòa nưa.

Vương Thanh đã đi hỏi chuyện Tằng Na, biết được Tô Xán từng bị Tằng Toàn Minh gọi vào trong thư phòng mắng chửi suốt một buổi chiều, làm càng tin tình thế của Tô Xán nguy ngập lắm rồi.

Không có thế lực chính trị chống lưng, Tô Xán còn không phải bị ép ra bã sao?

Vương Thanh sợ hãi cảm giác như trời sắp sập xuống, liền dùng tài nguyên trong tay nhanh chóng dệt lên mối quan hệ cho Tô Xán, nói không chừng sau khi con thuyền Vương Bạc bị chìm hoặc bị Vương Bạc vứt bỏ, Tô Xán còn có đường khác, không tới mức vĩnh viễn không trở mình được. Hiện giờ có đột phá, tất nhiên mừng ra mặt.

Chọn tập
Bình luận