Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 73: Bỏ về

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Không chỉ có Tô Xán, phần đông chẳng chú ý tới những gì đang diễn ra trên sân khấu, Tô Lý Thành ngồi ở hàng ghế đầu, tuy không phải ở chính giữa, cũng không lệch qua mép quá nhiều, ngồi bên cạnh là Tôn Gia Dũng chủ tịch tập đoàn Đại Dung.

Vị giám đốc Văn, cha Văn Lộ ngồi hàng ghế thứ hai hơi nghiên người về phía trước, thấp giọng nói:

– Anh Tô, chuẩn bị phát biểu nhận giải rồi chứ?

Câu nói đùa này là để kéo gần quan hệ hai bên, đây cũng là suy nghĩ tuyệt đại đa số 200 người lọt vào vào danh sách đề cử, các xí nghiệp top 5 trong tỉnh đã chắc chắn rồi, nói là 30 suất, thực chất là 195 người còn lại đánh nhau vì 25 suất.

– Còn chưa chắc mà, nói trước bước không qua, mấy năm gần đây nhiều xí nghiệp tư nhân quật khởi mạnh lắm.

Tô Lý Thành mỉm cười khẽ, ông không phải như Tô Xán có thể lấy thân phận vãn bối hỏi thẳng Vương Bạc, tuy biết có nhiều người âm thầm muốn phá mình, nhưng ở mặt này Tô Lý Thành rất tự tin, thành tích Đại Dung bày rõ ra đó, chẳng ai phủ nhận được.

– Anh quá khiêm tốn rồi, Đại Dung lọt top 3 là cái chắc, tôi thì chỉ mong được xướng tên cuối cùng cũng mừng lắm rồi.

Chẳng mấy chốc tới giai đoạn công bố kết quả.

Vừa xong xung quanh còn thì thầm bàn tán, lúc này đều ngừng lại, sau đó tỉnh trưởng Ngô Kiến Quốc cầm một cái phong bì sơn son thiếp vàng đi lên, điều chỉnh micro.

Đứng đằng sau là một hàng mỹ nữ cao sàn sàn nhau, mặc sườn xám cầm khay đặt cúp và giấy chứng nhận chờ đợi, hẳn là tuyển từ ca vũ đoàn tỉnh ra, ai nấy miệng nở nụ cười nhẹ nhàng ưu nhã, tố chất cao.

Quách Tiểu Chung kéo tay áo đưa ra bảo Tô Xán:

– Xem này, nổi cả da gà, căng thẳng thật đấy.

Tô Xán trêu:

– Lại không liên quan tới cậu, căng thẳng cái gì.

– Cậu đúng là đồ lãnh cảm, không thú vị tí nào.

Thấy khán đài phía dưới im phăng phắc, Ngô Kiến Quốc cười:

– Mọi người căng thẳng, tôi càng căng thẳng hơn, nhất là lúc đọc danh sách, áp lực còn lớn hơn mọi người.

Phía dưới cười phụ họa với lời nói đùa nhạt này, âm nhạc kịch tính vang lên, Ngô Kiến Quốc mở phong bì, lấy ra danh sách, hắng giọng:

– Bây giờ tôi xin công bố danh sách những nhà doanh nghiệp ưu tú toàn tỉnh năm 2002. Chủ tịch, tổng giám đốc La Ngọc Dung của tập đoàn công nghiệp máy bay Dung Thành. Tổng giám đốc La Thụ Ân tập đoàn Tây Cương. Chủ tích Lý Cương công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Tây, chủ tịch Trình Thương Long công ty trách nhiệm hữu hạn điện khí Trung Trì Cửu Châu…

Ba mươi người không phải xếp hàng ngang đứng trên khán đài, lần lượt từng nhóm năm người sẽ do Ngô Kiến Quốc bắt tay trao cúp.

Bắt đầu có những ánh mắt nhìn về phía Tô Lý Thành và Tôn Gia Dũng, đại khái rất bất ngờ.

Mặc dù không công khai xếp hạng từ 1 tới 30, chỉ nói chung là 30 nhà doanh nghiệp xuất sắc nhất, nhưng ai cũng ngầm hiểu là người đọc trước càng xếp thứ hạng cao hơn.

Tập đoàn công nghiệp máy bay Dung Thành – Dung Phi không nói, năm nay nhóm chiến đấu cơ đời ba vượt qua được thử nghiệm, chính thức giao quân đội trang bị, có thể nói trong nghề có tiếng, đại biểu cho TQ có thể tự chủ sản xuất chiến đấu cơ, không thua các quốc gia phát triển Châu Âu, thậm chí trong nước đua nhau tung hô mười tính năng “vô địch Châu Á”.

Hiện giờ tài sản của Dung Phi có thể đạt tới 3 – 4 tỷ, xem như tập đoàn khá mạnh trong tỉnh, mặc dù giá trị tài sản không cao, so với Đại Dung còn kém mấy lần, nhưng xét ảnh hưởng, xếp ở vị trí thứ nhất cũng xứng đáng đi.

Nhưng vị trí thứ hai đáng lẽ thuộc về Đại Dung thì không thấy tên, thứ ba, bốn, năm… Hết đợt đầu tiên hoàn toàn không có.

Không có Đại Dung ở trong top 5, sắc mặt Tô Lý Thành càng ngày càng lạnh, tay đưa lên vỗ rất hình thức, gần như không phát ra âm thanh nào, Tô Gia Dũng thậm chí không vỗ tay, mặt âm trầm, người xung quanh chỉ nhìn nhau, không ai nói gì.

Năm người đầu tiên nhận giải đã về chỗ, đợi tiếng vỗ tay lắng xuống,

Ngô Kiến Quốc bóc cái phong bì thứ hai, nhìn lướt một lượt, thoáng nhíu mày, sau vẫn tự nhiên đọc danh sách tiếp theo … vẫn không có tên Đại Dung. Vị trí từ 11 – 15 không có, 16 – 20 cũng không thấy đâu, không khí mỗi lúc một quỷ dị, những người cầm cúp trên sân khấu như nhìn cả về phía đoàn người Đại Dung.

Vương Thanh ở hàng số ba quay đầu nhìn Tô Xán, Tô Xán hơi lắc đầu, hôm nay xem ra có chuyện không lành.

– …Tổng giám đốc Vân Phong của tập đoàn Hân Vinh, xin mời lên sân khấu nhận giải.

Ngô Kiến Quốc đọc hết cái phong bì thứ năm, lúc này tiếng vỗ tay khá thưa thớt.

– Tôi sao?

Vân Phong đứng dậy còn có chút không dám tin, lấy tay chỉ mình:

– Lão Vân, không nghe nhầm đâu, lên nhanh đi, còn lề mề cái gì nữa?

Người bên cạnh thúc giục Vân Phong, ông ta ngồi ngay sau Tô Lý Thành, cứ đứng đó không phải làm mọi người lúng túng à?

Người xung quanh nhìn về phía Tô Lý Thành, không phải là trào phúng hay châm chọc, nhưng làm ông có cảm giác như kim đâm lên người vậy, không sao giữ được vẻ mặt tự nhiên nữa.

Quách Tiểu Chung nhìn Vân Lộ đứng dậy vỗ tay, cố gắng áp xuống giọng bất mãn nhưng không thành công, hắn 20 năm sống trong khu tập thể Đại Dung, tinh thần vinh nhục tập thể cao hơn Tô Xán nhiều:

– Vừa rồi tập đoàn Hân Vinh của cha Vân Lộ cũng được, vì sao chú Tô không được? Đại Dung chúng ta là xí nghiệp hạng nhất, toàn tỉnh không dám nói đứng đầu, nhưng top 3 thì đảm bảo không phải tranh luận, vậy mà không có tên, thế là sao?

Tằng Na không rõ chuyện vòng vèo trong này lắm, nói:

– Còn 5 người nữa cơ mà, chú Tô nhất định sẽ có tên.

– Thà không có còn hơn, thế không khác gì xỉ nhục Đại Dung, Đại Dung không thèm đồ bố thị.

Quách Tiểu Chung mặt hầm hầm:

Tô Xán thầm gật đầu, sợ nhất tên Đại Dung được đọc ở vị trí cuối cùng, như thế hàm ý không khác nào sự bố thí, là cái tát thẳng vào mặt Đại Dung, nói nhỏ với Tằng Kha:

– Mẹ, chuẩn bị về thôi.

– Ừ, chuẩn bị về thôi, cha con sáng nay dậy sớm, còn thử đi thử lại mấy cái cà vạt, hỏi mẹ xem cái nào thích hợp. Bây giờ nhìn cha con thế kia, e mẹ con mình phải chịu mặt hầm hầm của ông ấy tới mấy ngày.

Tằng Kha cười nói, hôm nay bà cũng ăn mặc trang điểm cầu kỳ, đến nỗi Tô Xán còn trêu cha mẹ định tổ chức kết hôn lại. Trong lòng không dễ chịu gì, nhưng nghĩ tới chồng mình còn thất vọng hơn, mới dùng cách nói đùa này an ủi mình:

…………….

Hết sáu lượt, toàn bộ ba mươi nhà doanh nghiệp ưu tú chuẩn bị chụp ảnh kỷ niệm chung, không một ai nghe thấy cái tên tập đoàn kiến thiết công nghiệp Đại Dung.

Bấy giờ mọi người mới giật mình, Đại Dung hỏng rồi?

Có những ánh mắt nhìn về phía Tô Lý Thành và Tôn Gia Dung, đại khái rất bất ngờ.

Gia quyến còn nhiệt tình, 200 đại biểu nhà doanh nghiệp ngồi ở 4 hàng ghế đầu nhìn lên khán đài thì ít, nhìn về phía Tô Lý Thành thì nhiều.

– Phù…

Tô Lý Thành thở một hơi mạnh, xoay người sang nói với Tôn Gia Dũng:

– Chúng ta về thôi.

– Được, ở đây không còn việc gì của chúng ta nữa.

Tôn Gia Dũng đứng dậy:

Tô Xán mặt âm trầm nhìn nhiều người truyền ánh mắt cho nhau, thầm nghĩ kẻ đứng sau bố trí chuyện này làm quá đáng lắm rồi, cho dù muốn áp chế cha mình, nhưng thiếu gì trường hợp, vấn đề nữa là hành động này làm mất tính công chính, ý nghĩa của cuộc tuyển chọn lần sau sẽ mất đi.

Vương Bạc nhìn Giang Quách Thiếu mỉm cười vỗ tay phía bên cạnh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, kẻ ngu ngốc này rốt cuộc làm sao lên được chức phó tỉnh trưởng, lại còn xếp trên mình ở thường ủy tỉnh? Cho dù có muốn đấu tranh với mình, hoàn toàn có thể dùng cách trung gian đó là để cho Tôn Gia Dũng lên nhận giải cơ mà, ông ta làm thế này là thế nào? Muốn thể hiện lĩnh vực của mình là bất khả xâm phạm sao? Một số thứ nến không nắm chắc mức độ, cuối cùng lật nhào chẳng biết là bên nào đâu.

Đại Dung không có tên, ở lại ăn tiệc không có ý nghĩa gì, người Đại Dung đều rời đi, ban tổ chức cũng không giữ.

Chọn tập
Bình luận