Tô Xán hiện chưa thuyết phục được Lâm Quang Đống, y định cho Lâm Quang Đống thêm chút thời gian suy nghĩ, trên báo cáo chỉ viết phương án mang tính khả thi, còn cách thưc vận hành mấu chốt thì Tô Xán không tiết lộ. Đây gọi là không nên có lòng hại người cũng phải có lòng đề phòng, ví như người không an phận như Lý Cẩm, dùng tốt có lợi lớn, nhưng nếu không không chế được sẽ thành vấn đề.
Thời gian giành cho Lâm Quang Đống không nhiều, Tô Xán cho hắn cơ hội, hắn không tin tưởng nắm bắt lấy thì Tô Xán đành phải tự ra tay, cho dù như thế sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng một khi ý tưởng nảy mầm trong lòng mà không thực thi, luôn cảm thấy không thoải mái, xem chừng tương lai y sắp thành điển hình trốn học ở trường rồi.
Hôm đó đi học Tô Xán phát hiện ra trong ngăn bàn của mình có một đống giấy, đang nhíu mày cho rằng có kẻ nào tới gây sự thì nhận ra đó là thư. Thư của học sinh Nhị Thập Thất Trung đều được để ở chỗ ra vào của khu phòng học, thường phải tự mình đi nhận, ít khi có người lấy hộ, không đoán cũng biết do Tiêu Vân Vân lấy hộ rồi.
Tổng cộng có 6 lá thư, thời gian tới khác nhau, Tô Xán lấy thư của Tiết Dịch Dương ra trước.
“Tô Xán, khá lắm, nghe nói Đường Vũ cũng chuyển tới Nhị Thập Thất Trung rồi, tin này làm cả lớp chấn động, tao nghĩ đại khái mày cũng hình dung được tình hình ra sao. Thằng khỉ, chuyện hay như vậy mà không cho tao biết, để tao đi học về ngồi trên xe bus mới nghe được tin đồn, nói mày và Đường Vũ đã gặp nhau rồi, còn ôm nhau giữa trường nữa, mọi người đều mừng cho mày, cũng có không ít người thất vọng. Như Tôn Lỗi lớp trưởng lớp số 3 vẫn thầm yêu Đường Vũ, hay thằng đội trưởng đội bóng đá của tao vậy. À còn cả Nhạc Tử Giang nữa, thằng này đúng là si tình không ngờ, lần trước đội bóng rổ trường thi đấu với Ngoại Hải bị trẹo chân vẫn cắn răng thi đấu, còn nói “cho dù không có người đó cổ vũ, vẫn thi đấu tiếp!”, mày không biết có bao nhiêu nữ sinh khóc, khóc làm tao đau lòng. Ha ha ha, tất nhiên tao ga lăng cho các em ấy mượn vai rồi.
Mọi người biết hết rồi đấy, ha ha ha, mày mới tới Nhị Thập Thất Trung một tuần đã bị bêu danh trên ĐTH trường, lại nhắm vào nữ sinh nào rồi phải không, sư bố mày. Mày đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa được không hả, để lại chút tài nguyên quý giá cho anh em chứ.
Coi chừng đấy, không biết có thám tử nằm vùng báo tin mày hả, như Tiêu Vân Vân ở lớp mày chẳng hạn, nhất cử nhất động của mày đều không qua mắt được mọi người đâu. Tao và Lưu Duệ đều nhớ mày, à còn phải báo cho mày một tin buồn, nghe tin mày và Đường Vũ gặp nhau, công chúa Trần Linh San của chúng ta tính khí ngày càng khó chịu, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, Linh San mà biết tao nói với mày chuyện này chắc giết tao mất, mày tự xem lấy mà làm! Hẹn ngày cùng nhau uống bia trên sân thượng.”
Đọc xong thư của Tiết Dịch Dương, Tô Xán chẳng có chút vui vẻ nào vì nhận được thư của bạn bè ở xa, trái lại lòng còn nặng trịch, thấy thư của Lý Lộ Mai, mở ngay ra đọc, quả nhiên là chửi mắng y thậm tệ, mắng y vô tình, phụ bạc, còn tệ hơn cả Trần Thế Mỹ, sau này không được chết tử tế..v..v..v.. Tô Xán chỉ biết cười khổ, cuối thư còn nói Trần Linh San đã xóa toàn bộ phương thức liên hệ với y, đồng thời không cho bạn trong lớp báo tình của mình với y.
Buổi tối trước khi tới Dung Thành đó, Tô Xán và Trần Linh San nói rất nhiều chuyện, duy nhất không hẹn liên lạc với nhau, Tô Xán biết rõ mình tới Dung Thành làm gì, y không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì với Trần Linh San.
Trần Linh San làm thế là cố ý, cô biết bạn bè sẽ cho Tô Xán biết mình xóa hết phương thức liên lạc với y, giúp Tô Xán làn chuyện y không đủ mạnh mẽ để làm.
Tối hôm đó đưa Trần Linh San về, Hạ Tiêu Vũ vẫn ngồi ngoài cửa đợi, vì chỉ có hắn đưa Trần Linh San về muộn mới không bị cha mẹ cô tra hỏi, một chàng trai chu đáo tâm lý như vậy, Tô Xán biết mình không bằng.
Chuyện này không thể có kết cục khác, Tô Xán gấp thư lại, đồng thời cất kỹ hình ảnh Trần Linh San vào một góc trang trọng trong tim, y sẽ không bao giờ quên cô công chúa ấy, dù mười, hay hai mươi, ba mươi năm…
Lá thư của Đỗ Đình thì rủa xả thậm tệ Đường Vũ vì tội im lặng bỏ đi còn không liên lạc gì, bảo Tô Xán đưa thư này cho Đường Vũ đọc. Còn mấy lá thư sau Tô Xán không còn tâm trạng để đọc nữa rồi.
Tiêu Vân Vân đi tới phá vỡ sự thương cảm của Tô Xán:
– Thật nhiều thư nhé, thường ngày cũng không biết đi lấy, mấy bạn trong lớp bảo với mình đấy.
Đây là tín hiệu tốt, chứng tỏ mình đã dần hòa nhập vào lớp, quay sang cám ơn mọi người. Trong lớp dần nhận ra, Tô Xán tuy ít nói nhưng không khó gần, cũng không phải loại nghênh ngang như biểu hiện trong lần bị đưa lên truyền hình.
Lớp số 3 vốn không có thành viên nổi bật toàn trường, nhưng từ khi Tô Xán xuất hiện, lớp 3 được chú ý nhiều hơn, mấy học sinh ưu tú trong lớp nhờ đó lộ diện toàn trường, học sinh lớp khác lượn lờ ở cửa lớp số 3 nhiều hơn. Có thể nói học sinh lớp số 3 được hưởng lợi nhiều hơn chính bản thân Tô Xán, trong khi đó Tô Xán vẫn bình đạm như cũ, không hề vì trở thành “người nổi tiếng” mà vênh vào, tất nhiên được trong lớp đón nhận hơn.
Ngày hôm đó có một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp tới khu phòng học bọn họ, nhìn kỹ mới phát hiện ra là Tôn Mạn trang điểm để chuẩn bị thu tiết mục, Tôn Mạn trời sinh quyến rũ, lại rất biết ăn mặc trang điểm, càng thêm xinh đẹp. Hết tiết Tôn Mạn tới khu phòng học bọn họ tìm học trưởng bàn chuyện CLB truyền hình, qua chỗ rẽ không may xô phải Tô Xán, đang định nổi giận phát hiện ra là Tô Xán, đôi mắt long lanh nhìn y:
– Là bạn à? Xin lỗi.
Vai Tô Xán vẫn còn giữ dư vị từ bầu ngực thiếu nữ êm ái, tim nảy lên một cái, thấy phải nói xin lỗi là mình mới đúng, gãi đầu nói:
– Là mình không để ý, xin lỗi.
Tiếp đó Tô Xán đi bình thản qua, làm Tôn Mạn đang đợi cùng Tô Xán nói thêm có chút thất vọng, chẳng lẽ sức hút của mình kém vậy sao?
Nhưng mấy nữ sinh trong lớp số ba thì hả hê lắm, Tôn Mạn đã mấy lần yêu đương, toàn là nam sinh ưu tú, thần trượng trong mắt họ, đương nhiên bị không ít nữ sinh ghen ghét.
Giờ nhìn thấy Tôn Mạn tựa có ý với Tô Xán, lại bị Tô Xán không để ý, lòng thầm sảng khoái nghĩ ” bạn gái người ta là Đường Vũ, tất nhiên không thèm để ý tới cô”.
Tô Xán buổi chiều tới phòng hoạt đồng của tạp chí Triêu Hoa, thành tích Vật lý chưa đủ nói lên toàn bộ vấn đề, song ít nhất đã chứng minh Tô Xán nghiêm túc trong lời nói của mình, nếu Lâm Quang Đống thật sự suy nghĩ thành thục, hắn sẽ có nhiều cách biết được biểu hiện thực lực của mình.
Nhưng còn chưa tới nơi Tô Xán đã nghe thấy một tiếng rống lớn, tiếp đó Lâm Quang Đống túm cổ áo một nam tử trung niên, hai bên đang đánh nhau, bên cạnh là một nữ nhân vách hơi rách che miệng khóc, kinh khủng nhìn bọn họ, muốn tới can, nhưng không đủ sức, bị hai nam nhân đánh nhau xô ngã, vừa khóc vừa kêu đừng đánh nữa.
Nam tử trung niên hùng hổ chửi:
– Mày có bệnh à, cô ấy là nữ nhân của tao, tao thích làm gì là việc của tao, tao bóp mông cô ấy thì ảnh hưởng gì tới mày? Cô ấy tự nguyện theo tao, mày muốn gì, có tin tao tao xử mày không?
Chẳng mấy chốc có lãnh đạo trường học tới, bốn bảo vệ mới tách được hai người bọn họ ra, nam tử trung niên kia vẫn không chịu thôi, chỉ quanh:
– Giáo viên trường các người tố chất như vậy đấy à? Không đuổi hắn thì các người cũng chuẩn bị cuốn xéo đi.