– Bao nhiêu tiền đầu tư có được từ bữa cơm, tôi mong boss đều dùng hết vào tạp chí.
Trần Khải Thụy dùng kính gõ bàn.
Lâm Quang Đống cũng nhìn Tô Xán chờ đợi, trước kia khi Thục Sơn cần mở rộng trên phạm vi toàn quốc, đã lấy tài chính của Đôn Hoàng và tạp chí, hiện giờ tạp chí phát triển tự chịu lỗ lãi, nhưng theo thông lệ, tiền đầu tư mang về cũng phân cho Đôn Hoàng và Thục Sơn sử dụng.
Phương thức chuỗi sản nghiệp của Tô Xán khá linh hoạt, tài chính lưu thông làm ba sản nghiệp luôn giữ được sức sống mới mẻ, tuy không lớn mạnh được tới mức ghê gớm để đấu với tập đoàn hàng không mẫu hạm nào, nhưng sinh tồn mạnh mẽ, phát triển đa phương là không thành vấn đề.
Tuy nhiên là con người ai cũng có lòng riêng, đám Vương Thanh, Triệu Minh Nông, Lâm Quang Đống dù hết lòng với Tô Xán, đều muốn sản nghiệp trong tay lớn mạnh, Tô Xán quyết định thì Vương Thanh và Triệu Minh Nông sẽ không nói gì, khó tránh khỏi bất hòa, sinh hiềm khích với Truyền thông Ba La.
Tô Xán cũng hiểu điều ấy, làm sao cân bằng mâu thuẫn nội bộ là vấn đề y luôn suy nghĩ.
Tô Xán trầm ngâm, dứt khoát từ chối:
– Đó không phải là tiền tặng miễn phí, người ta đầu tư là muốn hồi báo, tôi không cho rằng số tiền này dùng phát triển lượng phát hành có thể thu lại lượng quảng cáo lớn, cùng lợi nhuận dồi dào. Nguy hiểm trong này anh chưa có nghiên cứu đánh giá, thế nên dùng vào sản nghiệp khác, sẽ mang lại hiệu quả cao hơn kế hoạch mạo hiểm của anh.
Trần Khải Thụy hơi chồm người tới, mắt nhìn Tô Xán chằm chằm:
– Được! Nếu như boss không muốn tăng thêm đầu tư, vậy có thể giải thích vì sao không, tôi có thể dùng phương thức của mình đạt mục đích chứ?
Tô Xán thản nhiên đáp:
– Được, tôi đã nói tạp chứ tự chịu lỗi lãi, nếu các anh tự kéo được tiền về, đương nhiên cứ dùng.
– No no no, tôi muốn nâng giá tạp chí từ 10 lên 12 đồng.
Định giá thế nào trước kia được chuyên gia tính toán kỹ càng mới xác định, Tô Xán muốn từ chối, nhưng lời sắp phát ra lại thôi, vì y từ chối Trần Khải Thụy một lần rồi, mới lần đầu gặp nhau đã phủ nhận hết ý kiến của người ta không khỏi làm quan hệ quá căng thẳng, đồng thời sực tỉnh, tên này không giống người dễ dàng từ bỏ như vậy, chẳng lẽ mình đã rơi vào cái bẫy mà tên bán nam bán nữa này giăng ra
Đôi mắt hoa đào của Trần Khải Thụy chớp chớp:
– Điều chỉnh này có thể giúp thu nhập phát hành ứng phó với chi phí in ấn, như vậy phát hành không thua lỗ thì tôi có thể tăng lượng phát hành, OK?
Tô Xán há mồm không nói được gì, giờ y khẳng định trăm phần trăm là mình trúng bẫy rồi.
– Nếu boss không có ý kiến cải tiến mang tính kiến thiết, tôi quyết định ngày 2 tháng 1 sẽ mở đại hội nhà phân phối của tạp chí, quyết định chính sách mới, ký hợp đồng mới, tăng cường nhân lực cơ cấu phát hành và marketing.
Trần Khải Thụy xoa xoa tay, nói tía lia:
– Boss, còn điều này nữa, con người không cười sẽ dễ già lắm, mặc dù cậu còn trẻ nhưng không nên suốt ngày nghiêm mặt như thế.
Tô Xán tiễn ba người bọn họ ra tới cổng trường, đối với tên Trần Khải Thụy này đã làm y ngữa chân ngứa tay lắm rồi, mấy lần bóp chặt nắm đấm.
Trước khi đi Trần Khải Thụy đeo cái kính màu to uỵch lên, quay đầu vuốt tóc nói:
– Boss, đừng quên, chi phí mời chuyên gia nước ngoài cho tôi một báo cáo.
Tô Xán rốt cuộc không chịu nổi, nở nụ cười ôn hòa giả dối nhất có thể đáp:
– Tốt nhất là anh xéo ngay cho tôi.
Trên đường trở về tâm trạng Tô Xán không được thoải mái, không biết bao lâu rồi Tô Xán mới bị người ta gài một vố đẹp như vậy, nhất là người đó là cấp dưới của mình.
Cũng không phải là tức giận, Tô Xán còn chưa tới mức lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng gần đây mọi chuyện diễn ra đều rất thuận lợi, về mặt tình cảm có lời hứa của Đường Vũ, cũng bước đầu được gia đình cô chấp nhận. Về sự nghiệp y thành công có được bữa cơm với Chiêm Hóa, thành công làm Chiêm Hóa lọt vào bẫy của mình, chính là lúc tự tin bành trướng cao độ, đương nhiên sinh ra kiêu ngạo và đắc ý lại vấp một cú, lòng bực dọc âu cũng là chuyện người ta thường tình.
Bực nhất là tới giờ vẫn không nghĩ ra cách đối phó với tên nửa nam nửa nữ đó, sau này còn gì là uy tín của ông chủ lớn.
Càng nghĩ càng khó chịu.
Bất giác Tô Xán đi tới trước KTX số 17 lúc nào không hay, một vài cô gái quá quen Tô Xán xuất hiện ở nơi này, định vẫy gọi trêu y, nhưng nhìn mặt Tô Xán liền thả xuống, thì thầm bàn tán.
– Chuyện gì thế? Hay là cãi nhau với Đường Vũ rồi?
– Dám lắm, nhìn mặt cậu ta thế kia chắc là chuyện nghiêm trọng đấy, họ mà chia tay, không biết bao nhiêu người ăn mừng. Nói thật, tôi vẫn thấy cậu ấy không xứng với Đường Vũ lắm, dù nhà giàu chút thì sao nào? Trong trường không thiếu người vừa đẹp trai, vừa giàu có …
– Thôi đi, thôi đi, đừng có trù úm người ta nữa, cô yêu bằng tim hay bằng đầu, tôi thấy họ đẹp đôi lắm, mong bọn họ không có vấn đề gì lớn, đi nào.
Nói rồi kéo mấy người bạn của mình lên phòng.
Một lúc sau Đường Vũ cũng đi học về, từ xa nhìn thấy Tô Xán, môi hơi cong lên thành vòng cung đẹp đẽ, nhưng tới gần lại chuyển thành lo lắng.
– Anh làm sao vậy?
Đường Vũ rất ít khi thấy Tô Xán buồn, lúc nào Tô Xán cũng xuất hiện với nụ cười, luôn là chỗ dựa của cô.
– Anh muốn ôm em.
Tô Xán giang tay ra, giọng nói như mất hết sức sống:
Dù ở chỗ đông người, nhưng Đường Vũ không nỡ từ chối Tô Xán, để Tô Xán ôm chặt vào lòng. Tô Xán tựa cằm lên vai Đường Vũ, hít sâu một hơi hương thơm trên người cô, như muốn dùng nó tiếp thêm sức mạnh.
Để Tô Xán ôm một lúc, Đường Vũ hơi ngả người ra sau, đưa tay vuốt ve má y, hỏi nhẹ:
– Công ty có chuyện gì không thuận lợi à?
– Thì ra muốn có mỹ nữ ôm lại dễ dàng như thế, chỉ cần làm cái mặt sầu thảm một chút là … Á á …
Đường Vũ tức chết, Tô Xán càng ngày càng quá đáng rồi, dám lấy chuyện này ra trêu mình, vừa xong trái tim cô cứ như bàn tay vô hình bóp chặt, tay ôm lưng Tô Xán không buông ra, nhưng xoắn mạnh thịt y, hận không thể ngoạm y một cái.
Tô Xán không dám dùng sức dãy ra, đành giở trò vô lại kêu thật to, khiến mấy nữ sinh đi qua che miệng cười, Đường Vũ không còn cách nào khác đành buông tha cho Tô Xán, kéo y ra khỏi chỗ thị phi này.
Hai người đi tới chỗ vắng vẻ hơn, Tô Xán xin lỗi một hồi làm Đường Vũ nguôi giận:
– Thực sự là không có chuyện gì chứ?
Cho dù Tô Xán nói là đùa, nhưng cô nhìn ra lúc nãy thực sự tâm trạng y không tốt.
– Hôm nay anh bị người ta bắt nạt …
Tô Xán cười khổ, kể chuyện gặp đám Trần Khải Thụy:
Đường Vũ im lặng nghe Tô Xán nói hết, nhẹ nhàng nói:
– Cái người tên là Trần Khải Thụy đó đúng là không vừa, thế nhưng cách này chỉ dùng được một lần thôi, nếu ai dùng hai lần với một người thì là kẻ ngốc, khả năng phản tác dụng rất cao. Cách này dùng với đúng người thì thực sự không thể hóa giải, nhưng lúc anh phát hiện ra ý đồ của hắn rồi, đáng lẽ không nên giữ trong lòng mà nên thẳng thắn nói ra, ví dụ có thể nói “tuy tôi không đồng ý với kế hoạch của anh, nhưng tôi muốn cho anh một cơ hội”, như vậy vừa ám thị đã biết ý đồ của hắn, nhưng không muốn vạch trần, vừa cho hắn thấy ông chủ của hắn không dễ bị qua mặt, vừa thể hiện sự rộng rãi của mình. Tô Xán, tính cách của anh không làm được ông chủ uy nghiêm, nhưng có thể làm ông chủ bao dung …
Tô Xán vừa nghe vừa gật đầu, người ta thường tranh luận giữa thiên phú và sự nỗ lực, nhưng người vừa có thiên phú vừa nỗ lực thì không còn gì phải tranh cãi rồi. Tô Xán chợt nghĩ, con chim phượng hoàng này sớm muộn cũng tới lúc vỗ cánh bay cao, mình có thể giữ mãi bên cạnh sao? Xem ra mình tự mãn hơi sớm, vẫn còn phấn đấu rất nhiều.