Thế nào các chàng trai của tôi, đã có quyết định chưa?
Từ khoang lái trở về, Wolf ngồi xuống trước mặt hai chàng trai trẻ, giọng nói tự tin:
Trong không gian khép kín, trên không có đường, dưới không có lối, là chiến trường áp ức, đầu bếp hàng đầu mang lên món ăn gan ngỗng, sushi, chai rượu ánh màu hổ phách kia là vũ khí tiêu hao ý chí chiến đấu của người ta, khiến người sáng nghiệp non nớt bất an, bản hợp đồng tưởng như không khiến nhà doanh nghiệp phải cúi đầu kiêu ngạo xuống.
Nhưng hôm nay Wolf gặp phải hai đối thủ không bình thường.
Wolf vừa ngồi xuống liền cảm giác được bầu không khí khác lạ, nghiêng đầu sang cười:
– Sao, có vấn đề gì à?
Tô Xán đẩy một bản tư liệu tới:
– Chúng ta hãy thảo luận về khoàn đầu tư 20 triệu đi.
– Ồ, các cậu không định bán facebook?
Wolf hơi chồm người tới:
– Theo tôi biết đây là lần hào phóng hiếm hoi của cao tầng Viacom đấy, bọn họ không phải lần nào cũng dễ nói chuyện như vậy đâu.
Mark đặt tay lên bản tài liệu, vỗ nhẹ:
– Chúng tôi không định bán facebook, dù là giá nào. Trừ khoản đầu tư tất yếu mà facebook cần ra, chúng tôi không cần thêm khoản tiền nào nữa, chúng tôi không cần tiền, vì chúng tôi đang thay đổi thế giới.
Chiếc G5 hạ cánh ở sân bay Winchester, đỗ vào nơi chuyên dùng cho máy bay cá nhân, có hai chiếc xe hơi đã đợi sẵn, một là chiếc Mercedes đen thân dài mà tập đoàn Viacom chuẩn bị cho Wolf, một là chiếc xe du lịch của cha mẹ Mark.
Hai vệ sĩ xuống trước, kiểm tra tình hình dùng bộ đàm liên lệ, Wolk được vệ sĩ bốn vệ sĩ bảo hộ ở giữa, ông ta ra dấu hiệu, người trong xe nhận tín hiệu án binh bất động, gọi điện thoại đi, giới truyền thông đang nôn nóng đợi tin cũng được tin tức.
Cao tầng tập đoàn Viacom nhanh chóng nhận được tin, Micheal Wolf không có kết quả HĐQT muốn có, ông ta thất bại bởi hai chú nhóc.
Wolf vào trong xe, nhìn Tô Xán đang chào hỏi cha mẹ Mark, dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép, không phải kiểu văn hóa Mỹ, bên cạnh là nhiều người thuộc giới truyền thông kiễng chân nhìn về phía bọn họ, Wolf nhếch môi nghĩ, càng ngày càng thú vị… Thay đổi thế giới à? Hai chú nhóc này dám nghĩ thật đấy.
…………
– Palo Alto, cái tên này xuất phát từ tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là cây cổ thụ, cái cây này ở công viên trung tâm của Palo Alto, tuổi hơn 1.000, Sau khi gặp người của chúng ta, cậu có cả đống thời gian dạo chơi ở đây, gần đó có đại học Stanford, các mỹ nữ ở đó không tệ đâu nhé.
Tô Xán đang cùng Mark ngồi trong chiếc Ford second hand mà hắn mua từ California, Mark giới thiệu cho Tô Xán nghe phong cảnh ở Palo Alto.
Đây là ngày thứ ba từ khi Tô Xán tới nước Mỹ, sau khi tới nhà của Mark ở hai ngày, bọn họ lên máy bay quay trở lại San Francisco, tiếp bọn họ là một thanh niên tên Dustin, bạn của Mark, hiện là thành viên của facebook, bọn họ đi vào đường quốc lộ cao tốc, xuyên qua đường núi quanh có và rừng cây rậm rạp tới Palo Alto.
Nơi này ánh nắng chan hòa, trời cao mây trắng, dọc đường rừng rậm tươi tốt, không hề thấy những cây xương rồng đầy gai và vùng hoang dã bao la trải đầy cát sỏi như trong tưởng tượng, trong xe phát ra tiếng nhạc điện tử, cái cảm giác giữa trời đất chỉ có mình ta đó làm lòng người mở rộng vô hạn, rất thoải mái, làm Tô Xán cảm giác mình không phải đi làm việc, mà là đi nghỉ.
Cái tên Palo Alto có lẽ xa lạ với rất nhiều người, thế nhưng nó lại là thánh địa trong lòng rất nhiều người làm nghề kỹ thuật.
Cái thị trấn chẳng có gì đáng chú ý này không chỉ có đại học Stanford, còn là tổng bộ của rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật cao, là trung tâm của thung lung silicon, khởi nguồn của nó do hai sinh viên trẻ của Đại học Harvard vào năm 1939 thành lập Hewlett-Packard trong nhà xe một cái biệt thự, từ đó kéo theo sự xuất hiện của thung lũng Silicon, luôn có sự kiện mang đậm màu sắc anh hùng cá nhân được người ta ca ngợi nơi này.
Ở nơi này, một người trông rất bình thường, rất có thể là nhân vật đang được báo chí xôn xao bàn luận, gặp ai đó ở cái cửa hàng nhỏ cũng có thể ở trong công ty danh tiếng, đó có lẽ là nguyên nhân thu hút Mark đem tổng bộ của Facebook đặt ở nơi này, vùng đất chứa đầy mộng tưởng.
Từ San Francisco tới đây chỉ 50 km, bộ não chỉ huy của Facebook nằm ở chung cư có bể bơi bên cạnh Đh Stanford, có điều đã hoàn toàn sửa thành văn phòng làm việc.
Chiếc xe dừng lại, Mark kiêu hãnh đi đầu dẫn Tô Xán vào trong chung cư, chứng kiến một cảnh tượng phồn vinh.
Bên trong được cải tạo thành nơi thích hợp cho làm việc, giải trí lẫn nghỉ ngơi, bàn làm việc của mỗi người đủ mọi màu sắc, không có tiêu chuẩn cố định nào, bề bơi đằng sau còn bố trí một cái cột bóng rổ. Nơi này có ít nhất 15 người đang làm việc, trong đó có 4 cô gái, trừ mùa mưa bão, California tựa hồ quanh năm tràn ngập ánh nắng, hai cô gái đều mặc quần short jean, cặp chân dài màu bánh mật cặp đùi căng đét chắc khỏe đung đưa, làm Tô Xán nhìn một cái thấy Mark chọn hoàn cảnh nơi này chuẩn nhất rồi.
– Đây là Tô Xán, mọi người hẳn không lạ gì từ cậu ấy.
Đứng trước mặt thành viên, Mark trịnh trọng đầy Tô Xán ra:
– Đây là người cùng Mark sáng lập công ty đấy à?
– A, phú hào của Trung Quốc.
Có người trực tiếp nhận định, dù sao tới giờ tiền duy trì hoạt động thường ngày do Tô Xán bỏ ra, sau khi chuyển tổng bộ tới Palo Alto, tiền tiêu vặt làm công mà Mark tích góp được đã tiêu sạch, trong vòng hai tuần mà hắn dùng hết 200.000 USD, thế nên Tô Xán ở tận Trung Quốc không cảm thụ được nhu cầu tài chính cấp thiết mà hắn đang đối diện.
– Người quan sát chúng tôi từ khoảng cách 15.000 km, cậu có biết chúng tôi đang làm gì không?
Cô gái da trắng tên Katherine tới từ Mississippi khoanh tay trước ngực, rõ ràng không tín nhiệm Tô Xán.
Những người trước mắt không phải tới từ ĐH Stanford thì là sinh viên Harvard làm việc trong kỳ nghỉ, cho dù Mark thường nhắc tới Tô Xán, nhưng với họ, Tô Xán chỉ là người xa lạ.
Rõ ràng bọn họ bài xích với chuyến tuần thú của mình, cho rằng mình chỉ là cái bình hoa chỉ biết bỏ tiền, không thể hiện ra chút uy tín ra thì sao làm người ta phục được:
– Hộp đen của mọi người ở đâu?
Hộp đen là một cái hộp dùng để xử lý phương án treo chưa quyết hoặc khó nhằn, nếu mọi người không hài lòng với phương án đó thì kiến nghị cho vào hộp đen đợi giải quyết sau.
Có người ôm cái hộp giấy ra, cười nhạt nhìn Tô Xán, Tô Xán lấy một bản phương án nghiên cứu:
– Thứ quá chuyên nghiệp thì tôi không hiểu, có điều mọi người chỉ cần nói cho tôi biết cái thứ do một đống con số này tạo ra có tác dụng gì là được rồi.
Người xung quanh nhìn Tô Xán với ánh mắt tham quan gầu trúc, Mark không giúp đỡ, hứng thú kéo ghế ngồi đợi.
Katherine đành lên tiếng giải thích:
– Đây là một công năng tra duyệt lịch sử, anh có thể biết một tuần qua người mình chú ý làm những gì, viết những gì, thay đổi những gì, thế không phải càng thêm hấp dẫn à?
Tô Xán ồ một cái, bỏ sang một bên:
– Bỏ nó đi, không thực dụng, nó chỉ là thứ gánh nặng thôi.
– Cái gì, cậu dám nói nó là gành nặng.
Katherine không dám tin thốt lên, đó chính là ý tưởng của cô:
– À xin lỗi, tôi định nói nó là rác rưởi cơ.
Tô Xán như cố tình làm người ta nổi điên:
Thấy Katherine tức giận như ngọn núi lửa sắp phun trào, người khác nhanh tay lấy phương án khác trong hộp đưa cho Tô Xán:
– Cái này thì sao, chúng tôi đưa ra công năng trạng thái, để người dùng viết trạng thái của mình là gì, đặt ở chỗ “cập nhật mới”…
– A, rất sáng tạo có thể thông qua.
Tô Xán giơ tài liệu lên, nhìn về phía Mark:
– Này, không vượt quyền chứ?
Mark ngồi khoanh tay, gật đầu nói:
– Cậu cũng có quyền khống chế công ty, đương nhiên có thể giúp tôi xử lý hộp đen.