Người khác cũng ngớ ra, mắt nhìn Tô Xán chằm chằm, chẳng phải bị khí phách Tô Xán làm khiếp sợ, hay là tin lời y nói, mà là kinh ngạc, người ái ngại, chuyến này lỡ miệng lớn như vậy, chữa ngượng ra sao.
Hứa Đông thoáng ngạc nhiên, sau đó cười rất phong độ:
– Ha ha ha, lâu lắm rồi không có ai phét lác tới mức thanh tân thoát tục như thế.
Trong đầu lại tính toán, Tô Xán nói một tấc lên trời chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn tên nhãi này rõ ràng định làm bẽ mặt mình trước mặt đám đông, đây mới là chuyện đáng nghĩ.
Chu Trình vội tới nói lảng đi, không chỉ có hắn, nhiều người khác cũng vậy, tuy trong lòng hoặc coi thường, hoặc buồn cười hay thương hại, dù sao bọn họ không chỉ xuất thân ở cơ quan đại viện, còn làm việc cả rồi, sớm đã khéo léo chuyện ứng xử, gặp đề tài làm hỏng không khí sẽ không đi sâu.
Có điều trong lòng ai cũng có một suy nghĩ chung, chỉ e rằng ngày mai thôi đủ các loại tin đồn không hay sẽ làn đi khắp thành phố, tới khi đó hai cha con nhà này sẽ thành trò cười ở Hoàng Thành.
Cũng có người trấn tĩnh hơn, nghĩ tới nếu như một chút xíu khả năng người này không phải là khoác lác, vậy thì…
Tô Xán còn tâm tư đâu mà để ý vẻ mặt mọi người thế nào, Facebook mà có sơ hở lớn như thế thì không chấp nhận được, bảo Lý Bằng Vũ:
– Anh đi lấy xe đi, tôi phải về xem tình hình thế nào.
Sau đó đi sang một bên tiếp tục gọi mấy cuộc điện thoại nữa.
Lý Bằng Vũ không nhiều lời, chạy đi lấy xe, làm cả đám người đưa mặt nhìn nhau, chỉ nghĩ Tô Xán kiếm cớ chuồn để khỏi bẽ mặt thôi.
Tô Xán vừa mới đi, vòng tròn Điền Điền, Hứa Đông mới bùng nổ bàn tán chuyện này.
– Dù sao cũng còn đi học, tính khí hơi xốc nổi một chút là bình thường, nhưng mà sao lại có thể nói những lời ấy.
Có nữ sinh nói:
– Hay là khi nhỏ cậu ta gặp chuyện gì đó kích thích, làm đầu óc có vấn đề, nhìn mà xem, vừa rồi đi cứ như có chuyện nghiêm trọng thật vậy.
Một người còn bắt chước theo giọng điệu Tô Xán, chỉ mặt Hứa Đông:
– Hứa Đông, cậu ngay lập tức trở về nhà, không có lệnh không được rời nơi cơ trú, đợi tòa án gửi trát yêu cầu cậu giải trình việc xâm phạm quyền riêng tư người dùng.
Đại đa số cười rũ rượi, người điềm đạm hơn chút cũng mỉm cười lắc đầu, không biết lấy từ gì hình dung Tô Xán nữa.
Cuối cùng bữa tiệc kết thúc, rất nhiều người thảo luận tiếp theo chơi gì, trò giải trí ở phụ cận Yển Tắc Hồ này không thiếu chốn giải trí, quán bar, KTV, vũ trường, sân trượt băng, trung tâm mua sắm… Đủ thứ để bọn họ chơi thâu đêm suốt sáng.
Con đường xung quanh Yển Tắc Hồ vừa rộng rãi vừa ít xe cộ qua lại, mặc dù cảnh sát Hoàng Thành thi thoảng tuần tra đêm, nhưng vẫn được đám Hứa Đông coi là thiên đường đua xe, thế nên có loạt xe đắt tiếng, rồ ga ầm ĩ chạy quanh hồ chẳng ai lạ nữa, cảnh sát coi như không thấy mà thôi.
Vào một phòng bao hội sở, Vương Kiệt nói chuyện với giám đốc hội sở xong, thấy Hứa Đông ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt khó coi, nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống bên cạnh:
– Điền Điền cùng cha mẹ về rồi à? Thôi kệ đi, tới phòng VIP không, có hai em gái cực ngọt nước từ Hàng Châu mới tới, tranh thủ cơ hội hưởng thụ chút chứ hả?
– Không phải chuyện Điền Điền, mà là thằng nhãi kia…
Hứa Đông lắc đầu, hôm nay bất kể thế nào, Tô Xán thái độ như thế với hắn trước mặt mọi người, xem ra tên này không định nể nang gì mình, tuy ngán Tô Xán, nhưng Hứa Đông ngạo mạn quen rồi, tới giờ vẫn tức giận trong lòng.
– Cái thằng nhãi đó, cứ coi như nó vênh váo với cậu thì sao, loại ngu xuẩn như vậy có gì đáng lo chứ?
Hứa Đông không nói nữa, có điều lòng cứ như có đá trong giày, chơi không thoải mái, chẳng bao lâu giải tán, còn có người thấy, đùa:
– Hứa thiếu gia, về phải kiểm tra tài khoản nhé..
Rồi cười phá lên.
Vương Kiệt về tới nhà, thấy cha ở phòng khách xem TV, vẻ mặt không hài lòng, hắn biết cha mình không thích mình chơi với đám Hứa Đông, chào một cái rồi trở về phòng. Hai cha con họ bề ngoài quan hệ bình thường, thực chất cực kỳ ác liệt, thậm chí cả tháng không nói chuyện với nhau một câu.
Vương Kiệt tắm rửa xong lên giường đi ngủ, nửa đêm điện thoại vang lên, nhìn số gọi tới, cười trêu:
– Hối hận rồi hả, hai em gái Hàng Châu đó bây giờ chắc bị người khác chén rồi, thôi để lần sau đi.
Bên kia Hứa Đông giọng hơi cuống:
– Cậu kiểm tra lại xem, cái tài khoản của tôi không đăng nhập được nữa rồi.
…
Hai ngày tiếp theo đó Tô Xán đóng cửa ở lỳ trong phòng, điện thoại gọi liên hồi, còn bận rộn hơn cả khi ở tổng bộ Facebook, còn dặn Tằng Kha bất kỳ ai hỏi mình cũng nói không có nhà, mới đầu Tằng Kha không biết chuyện gì, có một hai người tới, còn hỏi Tô Xán có ra tiếp không, Tô Xán giận um lên, Lý Bằng Vũ phải giải thích với Tằng Kha rằng Tô Xán đang xử lý công việc ở công ty.
Lý Bằng Vũ biết tính Tô Xán, một khi y tập trung làm việc, thi thoảng hơi… điên, không nên trọng giận y.
Tằng Kha còn lo Tô Xán gây ra họa gì, nghi ngờ hỏi Lý Bằng Vũ một hồi mới yên tâm vào nhéo tai Tô Xán một cái rồi mới ra khỏi phòng.
Trong hai ngày rất nhiều người tới hỏi thăm nghe ngóng, đặc biệt Chu Trình một ngày chạy tới gõ cửa tới mấy lần, sáng tới, Tằng Kha đã trả lời Tô Xán đi chơi, không biết bao giờ về, chiều hắn lại lật đật chạy tới hỏi.
Tằng Kha bảo hắn hay là gọi điện thoại cho Tô Xán, bà có số, Chu Trình nghĩ một hồi nói:” Thôi dì ạ, chuyện này phải nói trước mặt mới được.”
Kết quả hết hai ngày chạy đi chạy lại không gặp được Tô Xán, đến ngày thứ ba, Tô Xán xử lý công việc tương đối, ra ban công “tắm nắng” thì Chu Trình rốt cuộc không kìm được gọi tới.
– A lô, có phải điện thoại của Tô Xán không, tôi là Chu Trình, xin chào.
Đầu kia Chu Trình nói rất cẩn thận, hoàn toàn khác thái độ thoải mái như hôm liên hoan tất niên.
– Anh Chu à, đúng là tôi đây.
– Mấy hôm qua tôi tới nhà tìm cậu nhưng dì Tằng nói cậu không có nhà.
Tô Xán nói dối không chớp mắt:
– À, tôi vừa mới về xong, đi quanh Hoàng Thành một vòng cho quên đường xá.
– Tiếc quá, tôi không biết trước, nếu không tôi dẫn cậu đi, Hoàng Thành hơi ô nhiễm, phải đi xa một chút chơi mới vui, không chỉ Yển Tắc Hồ, còn điểm danh thắng khác…
Tô Xán thấy hắn thao thao bất tuyệt mấy phút liền, không lịch sự nữa, cắt ngang:
– Anh tìm tôi nhiều như thế, có chuyện gì sao?
Chu Trình cười khan, không biết nói ra sao:
– Đám Hứa Đông từ nhỏ được trong nhà nuông chiều, thích đặc quyền, bình thường đi chạy xin hạng mục còn vênh váo ngạo mạn, cứ như sinh ra đã cao hơn người khác một bậc, cả đám đều thế cả.
Rồi chuyển chủ đề cái một:
– À phải, cái tài khoản đặc biệt của hắn, cậu cho đóng rồi?
– Đóng rồi à? Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Chuyện đóng tài khoản của Hứa Đông lúc đó Tô Xán thuận miệng nói cho bõ ghét thật, chuyện này quá nhỏ so với sơ hở của Facebook TQ, y sớm vứt ra sau đầu rồi:
Chu Trình nghe thiếu chút nữa muốn hộc máu, lúc ấy trước mặt bao người Tô Xán nói lời trong mắt người khác là ngu xuẩn thiếu suy nghĩ, kết quả hôm sau còn chưa kịp lan truyền chuyện nực cười của con trai thị trưởng xô xe thì nghe được tin từ người quanh Hứa Đông biết, tài khoản của hắn đã bị đóng.
Chưa hết hòm thư điện tự còn nhận được giải thích từ phía Facebook, nói rõ tài khoản của hắn bị phong tỏa do hiếm nghi tự ý xâm phạm quyền riêng tư của người khác, bọn họ sẽ bảo lưu quyền lợi truy cứu trách nhiệm.
Đồng thời xí nghiệp địa ốc mà Vương Kiệt nói cũng bị thanh tra, nghe nói cao tầng xí nghiệp đã vội vàng chạy tới Thượng Hải tiếp xúc với Facebook, vì khu nhà mới bọn họ xây dựng ở Bắc Kinh sắp mở cửa giao dịch tới nơi, hợp tác với Facebook phải duy trì, không thể có tin đồn bọn họ tiết lộ thông tin người dùng ra ngoài được, phía Facebook cũng tăng cường nhân lực sửa chữa sơ hở, xí nghiệp kia vì vãn hồi danh dự, triệt đề điều tra nhân viên vi phạm tiết lộ tài khoản có giới hạn của bọn họ, nhân viên liên quan bị đuổi việc, đợi xử lý theo pháp luật.