– Thì ra là một anh chàng công tử nhà giàu, chẳng trách được, thân ở trong phúc mà không biết phúc, người thường đủ tiền đi học cũng vất vả rồi, nói gì chuyện du lịch. Hắn tiêu tiền xả láng còn kêu buồn phiền.
Tiêu Húc lẩm bẩm, cha mẹ hắn là công nhân bình thường, để hắn được lên Thượng Hải đắt đỏ này ăn học phải vay mượn của họ hàng, nên Tiêu Húc rất nhạy cảm chuyện tiền bạc.
Phía đội đỏ cũng có con số điều tra chứng minh luận điểm của mình, Tô Xán không có chuẩn bị trước, nên lúc này chỉ có thể ngồi nghe.
Dương Hiểu Minh sắp xếp tài liệu, cũng phát cho giám khảo và đội xanh:
– Đối phương lấy Cty Zero và tạp chí Riches làm chứng cứ, tôi cũng có con số tương ứng, đây là tạp chí số Forbes năm 2001, ông Lưu Vĩnh Hảo Chủ tịch tập đoàn Tân Hi Vọng, người đứng đầu trên bảng xếp hạng tỷ phú nước ta nói, trước kia nhà nghèo không dám mơ ước, chính nhờ tiền tài giúp ông ta hoàn thành hơn mười hạng mục nghiên cứu. Tự do như chiếc chiếc đồng hồ trên tay chúng ta, bỏ nó xuống, cổ tay liền có tự do không bị ràng buộc, đeo nó lên, ta có sự tự do nắm giữ thời gian. Cái gọi là tự do, chính là theo đuổi tầng cấp cao, còn theo đuổi tầng cấp thấp, chính là giá trị cha bạn sáng tạo, còn đối phương chỉ vì cha mình không thể đi cùng mà sinh buồn phiền, là tự ràng buộc tự do của mình, đối phương nếu không cả biết tự do nhỏ bé nhất thì tôi chẳng còn gì để nói.
Mọi người đều yên tĩnh hết sức tập trung lắng nghe, vì đây là phần biện luận quan trọng nhất, hai bên công kích trực tiếp.
Tuy nhiên rất nhiều khán giả chờ mong lần nữa thấy sự đối đầu giữa Lâm Lạc Nhiên và Tô Xán, hai người này luôn ra bài nằm ngoài dự liệu, hành vi cũng chưa từng thấy trong bất kỳ cuộc thi biện luận nào, làm hôm nay tăng sắc không ít.
Lâm Lạc Nhiên nghe Đổng Tiểu Giai nói nhỏ vài câu thì gật đầu đứng dậy:
– Nhìn mấy vị tỷ phú hàng đầu của nước ta, đôi khi tôi rất sùng bái tài phú và địa vị mà họ có được, tôi muốn có nhiều tiền tiêu vài đời không hết, tôi sẽ mua tất cả những bộ quần áo đẹp mà tôi thích. Nhưng những người đó không hề được tự do như chúng ta nghĩ, bọn họ đại biểu cho tập thể lợi ích, cho xã hội, nhân viên, bạn bè, xí nghiệp, thị trường sau lưng bọn họ, hình thành nên giang hồ. Tôi nghĩ ai cũng biết câu nói này, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Mỗi hành động của bọn họ sẽ phải nghĩ ảnh hưởng tới bao nhiêu người, tạo ra hậu quả gì? Bởi vậy họ không được làm theo ý mình muốn. Theo thống kê của chúng tôi, những doanh nhân đó mỗi ngày làm việc hơn 14 tiếng đồng hồ, đối phương cho rằng đó chính là tự do?
Tô Xán giơ cao tay nói vào:
– Xin lỗi biện thủ đối phương, liệu tôi có thể lý giải lời của bạn là “có áp lực là không tự do”? Dù sao làm việc bao nhiêu là do họ tự lựa chọn mà. Nếu nói như bạn thì ăn mày là tự do nhất, vì bọn họ chả có gì, trừ ăn xin không hề có áp lực.
Phía dưới hào hứng hẳn lên, lại là đôi oan gia này, sẽ có trò hay.
Lâm Lạc Nhiên cao giọng nói:
– Tự do lựa chọn? Vậy những người đã kết hôn ở đây, hôn nhân đều là tự do lựa chọn, nhưng kết hôn xong họ có tự do không? Nếu tự do, vì sao gọi nó là xiềng xích.
Một biện thủ phe đỏ đứng dậy tiếp lời:
– Hôn nhân là xiềng xích ngọt ngào, tôi muốn nói, biện thủ đối phương là một cô gái, gái lớn gả chồng, chẳng lẽ bạn không muốn có một ngày ngọt ngào đó, mà chỉ lựa chọn tự do.
Lâm Lạc Nhiên nhoẻn miệng cười:
– Đúng, nó là xiềng xích, tôi hướng tới tự do, hôn nhân trông có vẻ là lựa chọn tự chủ, thực tế nó là thứ ràng buộc, nếu không đã chẳng có thứ gọi là luật hôn nhân, phân ra từng chương từng điều quy định nghĩa vụ và trách nhiệm hai bên. Nếu thực sự được lựa chọn, tôi chọn không kết hôn, đó mới là tự do thực sự.
Một cô gái thế này mà không kết hôn thì tai họa nhường nào, xã hội này vốn đã sư nhiều cháo ít, thế này chẳng phải hòa thượng chen đổ chùa mất sao. Lập tức có nam sinh đứng lên hô ” Hãy để anh an ủi em.” Tiếc là hắn đứng hơi xa không truyền được lên sân khấu, chỉ gây ra tiếng cười ở phạm vi nhỏ.
– Đại tẩu, lão đại lại làm bọn họ lạc đề mất rồi kìa.
Lý Hàn hơi ghé sang phía Đường Vũ:
Đường Vũ mắt nhìn Tô Xán trên sân khấu, mỉm cười gật đầu:
– Đúng thế, Tô Xán không có chút chuẩn bị trước nào, nên chỉ có thể đánh loạn sự chuẩn bị của hai bên, như thế mới có cơ hội lợi dụng sơ hở giành phần thắng.
Tô Xán không chút do dự đứng dậy, nhíu mày nhìn Lâm Lạc Nhiên nói:
– Biện thủ đối phương nói lời này là tự do tùy tâm sở dục, hay chỉ là để bác bỏ quan điểm của phía chúng tôi nên cố ý làm thế, đó là tự do của con người, hay là bất chấp lý trí, bất chấp trách nhiệm xã hội? Tự do mà chúng ta thảo luận, không đơn thuần là không gian cá nhân, mà còn có cả sự tự do cam lòng. Lý Bạch có câu thơ.
Hủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.
( Chủ nhân hãy uống chớ phiền
Cớ sao than nỗi không tiền với ta
Này đây ngựa năm hoa một cỗ
Này ngàn vàng cả bộ áo lông
Trẻ đâu: Đổi lấy rượu nồng
Cùng người cùng giải sầu đong vạn đời
Tương Tiến Tửu – Lý Bạch)
– Dùng hoa mã, thiên kim cừu, đổi lấy “mỹ tửu” tiêu sầu, đó là sự khắc họa theo đuổi tự do của cuộc đời hảo sảng.
– Nếu như tôi thích một cô gái, nhưng bởi vì nhiều loại nguyên nhân, cô ấy chuyển trường, cô ấy rời đi, mà tôi lại không vươn tay tới được, tôi không có tài phú mang tự do hành động, không có tài phú, tôi không có tự do theo đuổi ái tình.
Tô Xán nói những lời này, nhìn về phía khán giả:
– Khi yêu đương có suy tính, chúng ta cũng đã không có tự do lựa chọn.
Đường Vũ nắm chặt tay, cô biết Tô Xán liên hệ tới chuyện của hai bọn họ.
– Chúng ta suy nghĩ tới gia cảnh của đối phương, suy nghĩ đối phương liệu có chấp nhận tình yêu chia cách không gian không, rồi xa hơn, nghĩ tới hiện thực có nuôi nổi con cái không. Suy nghĩ tài phú tinh thần và tài phú vật chất của đối phương liệu có đầy đủ không? Phải chẳng khoảng cách hai bên theo thời gian mà lớn lên. Tình yêu của chúng ta sẽ không còn đơn thuần và đơn giản nữa, chúng ta phải nghĩ tới tài phú, dù nó là tinh thần hay vật chất thì chúng ta vẫn phải không ngừng làm phong phú nó. Điều này yêu cầu chúng ta nhất định phải phấn đấu, tương lai là chiến trường của chúng ta.
– Đối phương đã lấy ví dụ, khi theo đuổi tài phú, chúng ta sẽ tiêu hao vô số thời gian làm cái giá, nhưng nếu chúng ta không tiêu hao thời gian một cách có ý nghĩa như vậy, chẳng lẽ để nó trôi đi vô ích? Nói tới giang hồ, Cổ Long nói, nơi nào có người là có giang hồ, người sống trên đời là phải đối diện với nó, không có cách nào né tránh.
Lâm Lạc Nhiên không phục, môi bĩu lên tới mức có thể làm giá treo áo, nhưng cô thừa nhận lời nói lúc nãy của mình có đôi phần cảm tính, còn Tô Xán gần như nói ở tầm cao toàn cục, hơn nữa y có tư cách nói những lời này vì cô cũng rõ chuyện giữa Tô Xán và Đường Vũ.
Mặc dù tiếp đó Triệu Chí Cương đứng lên kháng biện, nhưng mọi người thấy không đủ sức thuyết phục. Học sinh ở nơi này đều có trình độ, dù biện thủ có thể trộn lẫn khái niệm, ngụy biện thoát thân, nhưng bọn họ vẫn nhìn ra được hơn kém.
Trình Thông Thông chú ý nghe xung quanh thảo luận, dựa vào mức độ nhiệt tình của họ là biết trình độ buổi biện luận hôm nay.
Tâm tình Trình Thông Thông rất phức tạp, cho nên chỉ miễn cưỡng phụ họa với người bên cạnh, vỗ tay mang tính tượng trưng.
Cô chưa bao giờ kể ra, người bạn trai thứ hai của cô là quen nhau sau một cuộc biểu diễn, hai bên “say nắng” vì hình ảnh của đối phương trên sân khấu. Hiện giờ Trình Thông Thông qua thời viết thư cho nam sinh, cũng không vì ai đó mà hưng phấn, hiện giờ chỉ muốn làm sao xẻo Tô Xán một vố thật đau để báo thù.