Hội sở quốc tế Duy An nằm trên đường Hoài Hải, nơi tập trung lãnh sự quán các nước, các CLB riêng, phồn hoa mà không huyên náo, những cây cổ thủ lâu năm che kín con đường rộng rãi, tạo thành không gian thanh tĩnh. Ở ban công những kiến trúc hoa viên kiểu Châu Âu, ban ngay có thể uống cà phê trò chuyện, hưởng thụ thời gian an nhàn hiếm có ở thành phố nhịp sống cao này, ban đêm có thể nắm cảnh phồn hoa gấm vóc.
Hiện giờ những chiếc xe từ bốn phương tám hướng đang trên con đường hướng tới hội sở này, xe của giới truyền thông, xe của người tham dự cuộc đấu giá, một số đơn thuần tới xem náo nhiệt.
8 giờ sáng, sau khi tới một ngôi chùa thắp hương cầu mong mọi việc thuận lợi, Lâm Quang Đống đỗ xe ở cổng trường đợi Tô Xán, khiến sinh viên ra vào chú ý, không biết đại gia nào đi câu mỹ nữ.
Lâm Quang Đống muốn hút thuốc giảm bớt áp lực và tâm tình phấn khích nhưng không dám, nhưng dù sao đây là xe của Tô Xán, lần trước hắn hút thuốc trong xe, Đường Vũ vào xe ngửi thấy rõ ràng không hài lòng, còn trách Tô Xán, lúc đó Tô Xán nghĩa khí không khai hắn ra, từ đó trở đi Lâm Quang Đống không dám hút thuốc nữa.
– Kỳ thứ hai lượng tiêu thụ tăng vọt, dù Phạm Chi Lương không bỏ thể diện xuống nhận thua, nhưng với tình thế bây giờ, không cần tiền quảng cáo của ông ta cũng không sao… Nhưng có một vấn đề, phía Tiêu Triệu Húc gần đây không có động tĩnh.
Tô Xán vừa lên xe, Lâm Quang Đống lo lắng nói:
Tiêu Triệu Húc là tên công tử nhà giàu ở Dung Thành, mới đầu sáng lập tạp chí Văn hóa thời thượng muốn lấy tờ báo sắp sập của mình góp cổ phần, quen biết với La Trí Nhất của công ty đầu tư mà Tô Xán đang hợp tác, rất mê xe. Trước kia cống hiện kênh tiêu thụ của tạp chí có một nguyên nhân quan trọng là kiếm tiền mua chiếc Bentley này, hai bên có thời gian hợp tác ngắn, tạp chí dùng kênh tiêu thụ của hắn, còn Tiêu Triệu Húc có 5% cổ phần.
Nhưng bây giờ Tô Xán chơi trò rút củi dưới đáy nổi, mua cái xe Bentley mà Tiêu Triệu Húc cung cấp tình báo, hành động này tất nhiên phải khiến đối phương nổi trận lôi đình, thế nhưng hắn lại im lặng bất ngờ, khiến người ta không yên tâm.
– Không cần quan tâm nhiều như thế, hắn có vấn đề gì thì cứ tới tìm tôi.
Lúc đầu Tô Xán dùng chính sách cây gậy và củ cà rốt với Tiêu Triệu Húc là tránh cho hắn giở trò với tạp chí trong thời gian thai nghén thôi, hiện giờ so với lúc đó giá trị tạp chí tăng lên, hắn lãi nhiều rồi, còn không hài lòng thì giải tán, cùng lắm thì mua lại 5% cổ phần của hắn.
Có điều Tô Xán đoán chừng Tiêu Triệu Húc cũng không dám làm náo loạn lên, dù sao trước kia hắn hợp tác với Tô Xán với mục đích lập mối quan hệ lâu dài với Vương Uy Uy mà hắn cho rằng là người đứng đằng sau Tô xán, thế nên ắt sẽ có điều kiêng kỵ:
– Tôi không sợ đắc tội với hắn, trên đời này không những phải biết tìm đồng minh, càng phải hiểu làm sao tạo ra kẻ địch.
Lâm Quang Đống nghe câu này thì trầm tư gật đầu:
– Có lúc cần phải nhe nanh ra, không sợ gây chuyện, tránh người ta nghĩ chúng ta hiền lành dễ bắt nạt mà làm bữa. Sau này miếng bánh sẽ càng ngày càng lớn, tôi không muốn có một đám người vờn quanh chầu chực đợi chúng ta sở hở là đớp một cái.
Chiếc Bentley đỗ lại ở bãi đỗ xe trước Quốc tế Duy An, Tô Xán và Lâm Quang Đống mở cửa xe đi ra, nhìn phía trước có xe của đài truyền hình, xe đắt tiền vô số, từ trong xe đi ra toàn người ăn mặc sang trọng.
So ra thì chiếc Bentley của họ không nổi bật lắm, nếu không phải người có nhãn quang đặc biệt thì không biết nó là chiếc cuối trong seri xe chỉ có 54 cái trên toàn thế giới.
Lâm Quang Đống nhíu mày:
– Đông người thế này liệu chúng ta có nắm chắc được không?
Tô Xán cũng không dám khẳng định chắc chắn, lần này phía tổ chức chỉ cho 150 hạn ngạch đăng ký, mỗi hạn ngạch phải nộp 300.000 đề phòng tình huống ác ý ra giá xuất hiện, mỗi hạn ngạch phát ra một giấy mời, mỗi giấy mời cho tối đa ba người đi vào.
Theo chỉ thị của Tô Xán, đám Bùi Phượng Sơn, La Trí Nhất tập kết 30 triệu đồng, chiếm lấy 100 hạn ngạch, những người còn lại thì một số nhắm vào vật phẩm khác, Chiêm Hóa cung cấp một bức tranh sưu tập cá nhân và bức tượng điêu khắc nổi tiếng của Anh, đề phòng bán đấu giá bữa cơm thất bại, dù sao chuyện này đang được giới truyền thông và thương giới chú ý sát sao, nếu như thành trò cười thì vấn đề lớn rồi.
Có 50 hạn ngạch Tô Xán không thể khống chế, nhưng theo tài liệu tình báo mà Bùi Phượng Sơn điều tra, những người hắn có quan hệ đã nói chuyện cả rồi, một số còn lại, rất ít hứng thú với bữa cơm ba tiếng kia.
Tin tức này làm Tô Xán vốn cho rằng không thành vấn đề, nhưng tình thế bây giờ làm y lo lắng, dù sao mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, luôn có khả năng thất bại.
Loại vi tiêu này không thể đảm bảo 100% thành công, cần phải để lại không gian sinh tồn cho người cạnh tranh khác, nếu như bao hết hạn ngạch, thao túng chặt cuộc đấu giá thì quá ngang ngược, ở sự kiện bị chú ý thế này, phải dùng tới thủ đoạn phi thường, độ khó cao, nguy hiểm lớn, không có lợi cho thao tác.
Tô Xán và Lâm Quang Đống đăng ký thân phận, nhận thẻ, tổ chức khá chính quy, trong quá trình đó có phóng viên ĐTH phỏng vấn một số nhân vật có tiếng tăm ở Thượng Hải về buổi đấu giá hôm nay.
Hai bọn họ đương nhiên không ai phỏng vấn, cứ thế bước vào đại sảnh, đây vốn là phòng đa công năng, bên ngoài là kiến trúc Châu Âu với sắc xanh trắng chủ đạo, bên trong trang trí cổ phương Đông, với hai màu đỏ vàng, xa hoa mà trang trọng, chính là tinh túy của văn hóa phong cách Thượng Hải.
– Hôm nay tôi tới đây là vì hai món đồ sưu tập của Chiêm Hóa thôi, xem giá đi… Còn bữa tôi chỉ có chút hứng thú thôi.
Tô Xán mặc cái áo len cao cổ màu ngà, quần jean, giày thể thao Addis, không có gì khác một sinh viên bình thường, đang nghe ngóng mọi người xung quanh trò chuyện để thu thập tin tức thì có người gọi:
– Tô Xán.
Ở nơi thế này mà có người nhận ra mình à? Tô Xán ngạc nhiên quay sang nhìn, chính là Ninh Đông, Bàng Nghị Nhiên mà lúc y và Đường Vũ từ Mỹ quay về đã gặp, còn có mẹ Ninh Đông, Hà Quách Khả, doanh nhân nổi tiếng Thượng Hải, lâu lắm rồi mới gặp lại, trông Ninh Đông rất kích động.
Làm Tô Xán ngạc nhiên hơn nữa là sau lưng bọn họ có Mục Giai Trúc và mẹ, dì hai của Đường Vũ, người phụ nữ xưa nay không thích Đường Vũ.
Mục Giai Trúc phát hiện ra Tô Xán đầu tiên, vốn đang mừng rỡ định gọi ai ngờ Ninh Đông giành trước, tức thì cảnh giác nhìn cô gái khá xinh xắn kia.
Nhìn Ninh Đông hiện giờ, so với cô gái năm trước đeo vòng cổ, mặc váy dân tộc phong khách đã khác rồi, mặc một vách dạ tiệc màu đen, áo choàng lông màu trắng, kẻ mắt đánh son, trông trưởng thành xinh đẹp hơn một năm trước nhiều.
Bàng Nghị Nhiên mặc áo jacket nâu, quần âu, trông gọn gàng, thấy Tô Xán cũng mừng lắm, nhưng là con trai, nên không biểu hiện rõ ràng như Ninh Đông.
Thấy hai bọn họ, thời gian ở Mỹ lại xét qua trước mắt, như y và Đường Vũ vừa mới từ máy bay xuống, quãng thời gian ở Mỹ đó khiến người ta lưu luyến, có điều tiếng người huyên náo xung quanh nhắc nhở Tô Xán đó là chuyện một năm trước rồi.
Những người xuất hiện nơi này đa phần trong thương giới, gặp nhau là xì xầm bàn chuyện làm ăn tạo dựng quan hệ, sự xuất hiện Ninh Đông làm nơi này tăng thêm không ít sức sống.
Ninh Đông vừa lớn tiếng gọi vừa xách váy chạy tới, vài người chỉ nhìn một cái rồi cười, cũng có người nhíu mày, không phải là trẻ con mấy tuổi đầu nữa, không biết đứa con gái nhà quê nào.
Định nắm lấy tay Tô Xán reo hò một hồi, nhưng chạy tới thì thấy Lâm Quang Đống đứng bên cạnh Tô Xán, Ninh Đông vội phanh lại:
– Cháu chào chú.