Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 195: Bữa cơm (4)

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Tống Chân thi thoảng cùng Đường Vũ trò chuyện vài câu để Đường Vũ không cảm thấy bị lạnh nhạt tách rời khỏi không khí bữa cơm, đồng thời thi thoảng tham gia vào cuộc nói chuyện chung, thời cơ luôn rất khéo léo, không cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.

Biểu hiện của Tống Chân được Đào Tình rất tán thưởng.

Mắt Cá Vàng đột nhiên nghi hoặc hỏi:

– Vì sao lý luận này là lục độ phân cách mà không phải thất hay bát?

Mọi người đang tâng bốc hào hứng say sưa, đột nhiên bị câu hỏi của người ngoài nghề nửa hiểu nửa không hỏi một câu ngang xương làm không biết phải trả lời thế nào. Tô Xán cũng phải nhíu mày suy nghĩ, y không nghiên cứu loại lý luận này, y chủ yếu tập trung và quản lý và kinh tế, loại tư tưởng chuyên sâu này không rõ, chẳng lẽ nói đó là tổng kết của vô số nghiên cứu, như thế quá thiếu sức thuyết phục.

Mọi người không trả lời được đều nhìn cả sang Tô Xán.

Đường Vũ mỉm cười nói:

– Điều này bắt nguồn từ định luật “Rule Of 150” hay chính là con số Dunbar nổi tiếng, trí lực của nhân loại cho phép con người sở hữu mạng lưới xã giao ổn định ở con số 148 người. Tức là quản lý nhóm người dưới con số 150 được cho là phương thức tốt nhất. Theo như phép tắc này, với người sở hữu trí lực giới hạn để có mạng lưới bạn bè ổn định nhất, chỉ cần thông qua sáu lần giới thiếu thì đã quen biết số người còn nhiều hơn cả nhân số trên thế giới rồi, đương nhiên lý luận này có tính hữu hạn của nó, song nó là bắt nguồn cho lý luận mạng xã hội.

Đường Vũ rất ít khi can dự vào sự nghiệp của Tô Xán, thậm chí nếu Tô Xán không chủ động nói ra, cô cũng chẳng hỏi Tô Xán đang làm gì, thực tế cô luôn lặng lẽ chú ý tới việc Tô Xán làm, có điều cô chú ý ở góc độ khác, theo sở thích của mình.

Nghiêm Lô Vũ chăm chú lắng nghe rồi gật gù:

– Không ngờ Đường Vũ lại thích nghiên cứu thứ lý luận phức tạp này, hiếm có với một cô gái.

Tô Xán cười toe toe, kiêu hãnh nói:

– Trước kia bọn cháu đi du học trường Exeter, cô ấy được trường đánh giá là nhà tư tưởng, chuyên có câu hỏi làm giáo viên phải đau đầu. Cháu thiên về thực tế hơn, cho nên nếu nói vấn đề tư tưởng sâu xa, mọi người nên hỏi cô ấy.

Tống Chân nghe thế hơi bĩu môi.

Ngụy Viễn Hồ phải nhìn lại Đường Vũ, xem ra cô gái này không phải chỉ có vẻ ngoài xuất sắc mà thôi, mỉm cười:

– Nâng ly vì nhà tư tưởng, giải đáp cho chúng ta một vấn đề khó.

Bữa cơm tiếp tục, tranh thủ lúc người khác nói chuyện, Ngụy Viễn Hồ ghé tới gần Tô Xán, giống hai người bạn thân thiết, nói:

– Thật ra chúng ta phải quen biết nhau sớm hơn rồi mới đúng.

Tô Xán không hiểu ý hắn lắm đợi Ngụy Viễn Hồ nói tiếp.

– Tôi ở Bắc Kinh cũng thi thoảng được nghe chuyện về cậu, chủ yếu là do Lâm Trứu Vũ tuyên truyền, nghe nói cậu và hắn quan hệ rất tốt, vậy mà hắn lại không giới thiệu tôi với cậu, lần sau gặp lại thế nào tôi cũng phải đá cái mông béo ú của hắn.

Lâm Trứu Vũ là ai, có lẽ bình thường hắn rất hiền lành, ai cũng có thể chơi được, hơn nữa còn luôn bị Lâm Lạc Nhiên cưỡi lên đầu lên cổ, có vẻ như dễ bắt nạt hắn lắm, nhưng đừng nghĩ như thế là có thể vuốt râu hùm, chỉ người cực thân hắn mới dễ dãi, còn với người ngoài dám khiêu khích, hắn có thể trở nên điên cuồng không sợ trời không sợ đất. Điểm này có thể thấy được qua cuộc xung đột giữa Du Thành và Dung Thành ở kỳ nghỉ hè vừa qua.

Điều này chứng tỏ quan hệ giữa Ngụy Viễn Hồ và Lâm Trứu Vũ tới mức độ nào đó, sao chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới.

– Là người bạn từng cùng nhau trốn học, cùng thức đêm chơi game, cùng nhau xay xỉn ở quàn nướng ven đường, có lẽ tôi hiểu tính cách Tiểu Ngũ còn hơn anh một chút, mặc dù trông hắn béo tốt thịt dày, giống như bao tải thịt, có điều rất quật cường tự tôn, anh chắc là muốn đá đít hắn chứ?

Tô Xán cũng khéo léo thể hiện mối quan hệ giữa mình và Lâm Trứu Vũ, vì Nghiêm Lộ Vĩ nãy giờ luôn chú ý tới lời nói của y:

– Ha ha ha, nếu chỉ có một mình tên béo đó thì tôi dám làm thế.

Ngụy Viễn Hồ lắc vai Tô Xán, mặt chợt chuyển sang hồi tường:

– Nhưng tên béo đó lại có cô em gái bảo bối không phải vừa, rất xót anh trai mình. Chậc, cũng khoảng một thời gian rồi không gặp, tôi nhớ Lâm tiểu muội quá, trắng có thể so với mai trong tuyết lãnh, tĩnh có thể sánh với tùng trong u cốc, đẹp lộng lẫy tựa ráng chiều soi bóng sông rộng, tâm như thiên mã hành không, thần như trăng chiếu đêm lạnh. Được ở bên cạnh cô ấy, bất kể phiền não gì cũng không đáng nói.

Tô Xán đã thấy nhiều người theo đuổi Lâm Lạc Nhiên, nhưng chưa thấy ai có sự si mê như thế, những lời nói của Ngụy Viễn Hồ giống như quyết tâm nào đó đấm mạnh vào ngực Tô Xán, làm Tô Xán có cảm giác rất không lành, ngay cả trước đây Vệ Đinh Đinh cũng không khiến Tô Xán có cảm giác như thế.

– Tô Xán, cha cháu là Tô Lý Thành, tổng giám đốc tập đoàn kiến thiết công trình Đại Dung à?

Bữa cơm tới một nửa, Nghiêm Lỗ Vĩ chuyển đề tài hỏi, người xung quanh đang nói chuyện cũng chú ý, Tô Xán nhìn vẻ mặt Đào Tình không có chút nào thiếu tự nhiên, hiểu rằng đây đại khái là điều họ bàn bạc trước,.

– Vâng ạ.

Tô Xán gật đầu, bề ngoài bình thường, thực tế đã tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị ứng phó, ngay cả chuyện liên quan tới Ngụy Viễn Hồ cũng gạt sang một bên:

– Giám đốc Tô và bí thư Vương phối hợp rất ăn ý, chú cũng nghe nói tới.

Nghiêm Lô Vĩ nói như thể chỉ tán gẫu bình thường:

– Cháu và nhà Vương bí thư rất quen phải không?

– Vâng, cháu là bạn học của Vương Uy Uy con chú Vương từ thời Hạ Hải, sau khi lên Dung Thành, bọn cháu vẫn học cùng một lớp, nên quan hệ rất tốt, cháu hay sang nhà chú Vương ăn chực, chú Vương làm cơm rất ngon.

Tô Xán mỉm cười, trả lời giống như thanh niên chân tình chân tính bình thường, song hàm ý cả hai bên không cần nói nhiều.

– Ừ.

Nghiêm Lô Vĩ không hỏi thêm nữa, nhưng từ trạng thái sôi nổi quay về trầm lặng giống như Tô Xán thấy lúc vừa vào phòng.

Trong bữa cơm, Đào Tình đưa ra với Tô Xán vài kiến nghị, bật đèn xanh hợp tác với tập đoàn Sâm Xuyên, đều là trợ giúp thực chất có tính dụ hoặc rất lớn với bất kỳ ai, đây cũng coi như “báo đáp” cho sự giúp đỡ của Tô Xán ở sự kiện vừa rồi, chuyện này tất nhiên Tô Xán không dại mà từ chối, hợp tác cụ thể thế nào sẽ là chuyện sau này.

Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ, Đào Tình nhờ chú hai của Tống Chân đưa Tô Xán và Đường Vũ về trường.

Đứng ở cửa khách sạn tiễn khách đi, trong mắt Đào Tình là bóng dáng Đường Vũ trước khi lên xe, nói với con gái:

– Trước kia con không nói với mẹ lai lịch của Tô Xán, có phải con nghĩ mẹ thế lợi nên dỗi phải không?

Tống Chân không trả lời, nhưng Đào Tình tự có câu trả lời:

– Khi con tới vị trí của mẹ, con sẽ hiểu vì sao mẹ lại yêu cầu con tách bạch chuyện tình yêu và hôn nhân. Có lẽ trong mắt con, yêu đương là tự do, thích ai thì thích, không thể trói buộc, tự do lựa chọn. Nhưng tới một ngày con kế thừa gia nghiệp, con sẽ thấy gánh nặng to lớn của nó, không có hôn phối tương xứng, con sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho bản thân mà thôi, chuyện lần này xảy ra ở ĐH Thượng Hải con thấy có bao nhiêu người muốn hãm hại chúng ta rồi đấy. Không có cái tập đoàn này thì chúng ta không là cái gì cả, bởi vậy chồng tương lai của con phải có khả năng gánh vác được gia nghiệp này, đó là điều kiện không thể thiếu. Cho nên con nói mẹ thế lợi cũng được, mẹ không phủ nhận.

Dừng lại một chút, Đào Tình mỉm cười xoa đầu Tống Chân:

– Nhưng mà đáng lẽ mẹ phải tin nhãn quang con gái mẹ ngay từ đầu mới đúng.

Chọn tập
Bình luận