Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 1 – Chương 40: Chết Chùm

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Tháng tám tới không chỉ có tin tức công bố điểm chuẩn các trường học lớn nhỏ, còn có tin lũ lụt khắp nơi trên cả nước, thiên tai này không phải đột nhiên bùng phát, tất cả vẫn tới theo đúng lịch sử.

Có điều Hạ Hải không nằm trong khu thiên tai trọng điểm vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ TV đưa tin đa phần là sự kiện cảm động lòng người khi quân đội và quân dân địa phương kháng lũ.

Tô Xán có biết trước cũng chẳng thể thay đổi được gì, cũng không thể trách ông trời, vì nguyên nhân do con người bao năm chặt phá rừng, đất đai sói mòn gây nên.

Trận hồng thủy này giáng một đòn đau vào đám quan viên bộ thủy lợi quốc gia tuyên bố trong vòng ba năm sẽ không có lũ lớn, làm cả đám ngã ngựa.

Kháng lũ cứu nạn thành chủ đề lớn nhất của toàn quốc trong tháng 8.

Tô Xán thì đi theo mẹ, cùng cậu cả tháp tùng, tới văn phòng làm việc của Nhất Trung, tuy là kỳ nghỉ, nhưng cơ cấu hành chính khác giáo viên, vẫn vận hành như thường lệ.

Vào thời điểm chiêu sinh này, văn phòng tất nhiên nườm nượp người.

Tới nơi, Tằng Toàn Minh đưa mắt nhìn quanh, người quen không ít, Tiểu Vương kiểm sát cấp bốn mà ông từng tiếp xúc dẫn theo em họ, Lỗ Đại Hải nhà đầu tư trung tâm thương nghiệp dẫn theo con gái, có mặt cả Lão Trương phó cục trưởng cục công thương. Làm Tằng Toàn Minh bất ngờ nhất là kẻ đối đầu Tiêu Phi cũng có mặt. Những người này cũng không ngờ trùng hợp như vậy, lại tới cùng ngày, rất là lúng túng, mọi người cùng nhau tán gấu, thực ra hồn vía lại ở đẩu đâu.

Thôi xong, hôm nay thật xúi quẩy, cả cái lão Tằng Toàn Minh tính thối hoắc cũng tới rồi.

Những người này đều tới chạy vạy lo lót cho con cái hoặc thân thích của mình, quan chức của những người này không phải loại một tay che trời, nếu không chỉ một cú điện thoại là xong, chẳng cần phải đích thân đi một chuyến.

Chủ nhiệm giáo dục Điền Phong là một nam tử trung niên năm mươi tuổi đầu hơi hói, mắt hơi lồi, đeo kính, đôi mắt cứ đảo vòng theo thói quen, làm cho người ta có cảm giác ông ta leo lên chức vị này nhờ thủ đoạn nhiều hơn là năng lực.

Gần đây giá trị bản thân của Điền Phong tăng vọt, các loại ngưu quỷ xà thần, thần phật thánh chúa đều tìm tới cửa, đều vì vấn đề nhập học của con cái thân thích. Thành phần này đa phần điểm thi không cao, thậm chí còn thấp tới mức quá thể đáng, nếu như nói kém chừng 50 điểm còn có thể dùng tiền san bằng, nhưng kém tới cả trăm điểm mà cũng vác cái mặt tới thì quá lắm, về nguyên tắc Nhất Trung sẽ không chấp nhận, nhưng mà nguyên tắc nào thì cũng có tính đàn hồi cả.

Người phải tiếp đãi rất nhiều, trên từ cao tầng thành ủy, dưới tới thành viên cơ quan, Điền Phòng khí thế mười phần, đặc biệt sau khi giúp cháu của phó bí thư thành ủy nhập học, phó bí thư vỗ cai ông ta thân thiết biểu dương cống hiến cho nền giáo dục thành phố, còn mở tiệc mời riêng ông ta làm chén rượu.

Thế nên Điền Phong không kiêu ngạo sao được.

Đối diện với những quan viên lớn nhỏ trước mắt, Điền Phong đều bình tĩnh thản nhiên, thậm chí có lúc còn ngạo mạn, vừa xong là giải quyết xong vấn đề Tiêu Vân Vân con gái chủ nhiệm ban đấu thầu đầu tư Tiêu Phi thiếu mười điểm. Tiêu Phi nhận được chữ ký của Điền Phong xong, nghĩ tới Tằng Toàn Minh ở ngoài, lòng máy động, nói:

– Tôi thấy Tằng Toàn Minh cũng tới, nếu từ chối được thì ông nên từ chối là hơn, người này không có tiền đồ gì cả đâu, gây thù chuốc oán trên thành phố quá nhiều… Quá thân thiết với ông ta không tốt…

Tiêu Phi chỉ nói tới là thôi, ra ngoài nhìn về phía Tằng Toàn Minh còn nở nụ cười, có điều nụ cười rõ là đểu giả.

Tô Xán và mẹ và cậu đi vào văn phòng chủ nhiệm giáo dục, Điền Phong híp mắt nghênh đón, chức vị của Tiêu Phi chẳng có gì ghê gớm, sở dĩ Điền Phong nhiệt tình như vậy là vì con rể ông ta làm một hạng mục cầu đường ở xã ngoài thành phố, kinh phí cần nhờ tới chỗ Tiêu Phi phê duyệt, nên hôm nay Tiêu Phi không tốn một đồng đã giải quyết vấn đề nhập học cho con gái Tiêu Vân Vân.

Điền Phong đương nhiên cũng không thể hoàn toàn làm theo ý Tiêu Phi, không nể mặt một chủ nhiệm ban quy hoạch là điều ngu xuẩn, có điều thái độ ngạo mạn hơn một chút, nghe nói Tằng Toàn Minh là lão hắc diện thần, không hiểu đạo quan trường, dám công khai mắng chửi cả lãnh đạo mà mình không hài lòng, Điền Phong cũng muốn vênh mặt với hắc diện thần một phen.

Hơn nữa nếu mình nâng tầm khó khăn lên, rồi miễn cưỡng giải quyết, nói không chừng khiến vị hắc diện thần người người kính sợ này lại sinh lòng cảm kích với mình.

– Hả, 645 điểm, có điều nguyện vọng không phải là Nhất Trung…

Điền Phong nhìn hồ sơ của Tô Xán mà giật mình, thành tích của tên nhóc này không tệ, học sinh mũi nhọn như thế Nhất Trung cầu mà chẳng được, nói thẳng ra thì nguyện vọng chỉ là tờ giấy lộn, bên mình nhất định muốn thu nhận, Tam Trung sẽ chẳng thể làm gì, căn bản không tranh nổi lựa chọn cá nhân mà.

Đương nhiên bề ngoài không biểu hiện ra, chỉ nhíu mày:

– Ài, chuyện này khó đấy… Ai bảo cháu nó không điền nguyện vọng Nhất Trung..

Sau đó ông ta đứng dậy, đi tới máy đun nước, lấy một ấm trà, đi về bàn làm việc.

Vậy mà Tằng Toàn Minh vẫn chưa nói lời nào.

Tằng Toàn Minh đã bao giờ phải chịu loại ấm ức này, ông ta tới đây cũng không phải là để cầu xin, giờ đối phương không pha trà mời mình đã đành, lại còn không mời mình ngồi, thái độ lãnh đạo, nhìn thấy bọn họ vào vẫn ngồi xem báo, không thèm để ý.

– Ông hãy phản ánh với hiệu trưởng của các ông, thành tích thế này có nhận không? Thành tích này quá thừa vào Nhất Trung, các ông không lựa chọn, nhưng cái đám dốt nát bên ngoài thì vào cả đống, thế là sao?

Tằng Toàn Minh từ trước tới này trừ Tô Xán, ông ta chưa bao giờ chủ động đi nhờ vả người khác.

Điền Phong cũng tức giận, vốn đang định đợi Tằng Toàn Minh mềm xuống, ai ngờ lại bị quát tháo, mà thường ngày ông ta ghét nhất người khác lấy hiệu trưởng Đinh ra nói, cả hai vốn là đồng sự ở Nhất Trung, hiệu trưởng Đinh còn kém ông ta mười tuổi, kết quả phấn đấu hai mươi năm từ giáo dục tiền tuyến lui về mới kiếm được cái ghế chủ nhiệm, còn họ Đào kia đã dẫm lên vai ông ta bước tới ghế hiệu trưởng.

Bất mãn trong lòng đương nhiên không thể nói cho người khác, bề ngoài vẫn phải tỏ thái độ bạn bè hai mươi năm với Hiệu trưởng Đinh, càng đóng kịch thì lòng càng thêm tức giận, phàm là thấy hiệu trưởng Đinh phát biểu ở hội nghị, ông ta chỉ muốn xông tới đạp xuống, giành lấy micro phát biểu.

Những lời của Tằng Toàn Minh chạm đúng vào vảy ngược của ông ta, phó bí thư thành ủy còn mời ông ta uống rượu, ăn cơm, ông là cái thá gì mà đập bàn đập ghế ở đây.

Thế là Điền Phong tức thì bùng phát, không ai chịu thua ai, Điền Phong gân xanh nổi đầy trán, con mắt đã lồi càng lồi hơn, trông hết sức hung dữ.

– Sao nào, sao nào!? Các người muốn cái gì?

Càng nói càng kích động, Điền Phong đập bàn đứng dậy, giọng vút lên, thuộc loại âm điệu chói tai của phụ nữ:

– Muốn tôi làm việc thiên tử hả?

Giọng nói của ông ta xuyên qua cửa, vang vọng hành lang, một đám cán bộ đang đợi bên ngoài xấu hổ hết sức, ông có ý gì đây, chẳng lẽ bọn họ tới đây nghe dạy bảo, lão Điền Phong này làm sao thế.

Tiếp đó là một loạt cái mũ lớn chụp xuống:

– Tôi nói cho ông biết, dù ông là cán bộ quốc gia thì sao nào, cán bộ quốc gia có thể bắt người ta làm trái quy định à? Đây là xã hội pháp chế, không phải thời phong kiến, tôi không tin ông lấy quyền thế chèn ép luật lệ.

Điền Phong lúc này nghĩ mình và Tiêu Phi đứng cùng chiến tuyến rồi, thế nào cũng phải đối đầu với Tằng Toàn Minh.

Tằng Toàn Minh và Điền Phong cãi vã tưng bừng, Tằng Kha sợ làm lớn chuyện, vừa khuyên vừa kéo anh trai đi, người bên ngài nhìn thấy cảnh này cũng tản đi hết, chuẩn bị ngày khác tới, dù sao Điền Phong chụp mũ như thế làm họ họ không xuống nước được.

Chọn tập
Bình luận