Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 1 – Chương 31: Suýt Mất 200.000

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Khách sạn Khải Lai, khách sạn sang trọng nhất thành phố, khi đó Hạ Hải chẳng có nhiều loại xe tốt như BMW, Mercedes, khá lắm chỉ có Accord, Ford, General, dù là khách sạn đỉnh cấp của Hạ Hải như ở Khải Lai thì đỗ trước cổng cũng chỉ Passat B4.

Sáng hôm nay mẹ và cha đã đem tủ hàng vào cửa hiệu, cửa hàng cũng đã trang trí xong xuôi, trang thiết bị đầy đủ, chỉ còn đợi hàng hóa rồi chính thức khai trương.

Cha mẹ tinh thần xán lán, đứng ở cổng đợi Tô Xán cùng vào khách sạn, khi ấy vẻ mặt của phục vụ viên rất phong phú, có điều tố chất nhân viên ở đây rất cao, ân cần mở cửa mời họ vào.

Đi vào đại sảnh cho người ta cảm giác trước mắt bừng sáng, không gian thoáng đạt, sạch sẽ, mọi người đến đủ cả rồi, nhà Tô Xán vừa tới, mọi người cười đón, thường ngày nhà họ tới muộn, thế nào làm mợ cả và chị cả không vui, hôm nay họ lại chẳng thấy phật lòng. Mợ cả Doãn Thục Anh còn mặt mày hưng phấn rời chỗ ngồi đi đón Tằng Kha:

– Này, giờ hai vợ chồng cô chú yên tâm tồi nhé, ài, Tô Xán đúng là nam nhi, hiểu chuyện một cái thật là ghê gớm.

Tằng Triệu Đinh thấy chị dâu tỏ ra thân thiết kích động như thế làm ông ta hơn ngỡ ngảng, không biết chuyện gì khiến Tằng Kha và Tô Lý Thành yên tâm?

Chuyện thành tích trung khảo của Tô Xán chỉ gọi điện báo tin mừng cho nhà cậu cả, còn cậu út, ông ta thích nghe tin công ty kiếm được bao nhiêu hơn.

Tằng Viên cũng rất vui mừng, Tô Xán tới thế là có người cùng chia sẻ hoạn nạn rồi, lần này nó thi cuối kỳ thành tích cực kém, nãy giờ Tô Xán chưa tới làm nó một mình chịu hết áp lực, giờ có Tô Xán chắn tên cho rồi, tin rằng thành tích Tô Xán cũng chẳng tới đâu.

Có điều trông tình thế sao có vẻ không đúng, sao chị cả Tằng Na thường ngày rất xem thường Tô Xán lại có vẻ mặt lạ như thế, cứ nhìn đi nhìn lại như không quen biết vậy.

Tằng Triệu Đinh giỏi quan sát đón ý, thấy thái độ chị dâu với nhà Tô Xán thay đổi lớn, hỏi:

– Anh chị đã mở hiệu rồi sao? Nhanh thế?

– Mở hiệu chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Doãn Thục Anh cười tới là vui vẻ, bà thực lòng mừng cho Tô Xán:

– Mọi người chắc không ngờ được thành tích trung khảo của Tô Xán là bao nhiêu đâu.

Tằng Triệu Đinh hừ khẽ:

– À, thế sao, thi được bao nhiêu, vào được Tam Trung không?

Ông ta bị không khí vui vẻ làm ngữ khí nhẹ đi không ít, nếu không thế nào cũng có lời khó nghe tuôn ra.

– Đâu chỉ vào Tam Trung, với thành tích này vào Nhất Trung cũng không hề gì.

Tằng Toàn Minh vốn vững vàng nghiêm khắc lại nhanh nhảu lên tiếng đáp thay:

– 645 điểm, so với Na Na năm xưa còn hơn mười mấy điểm..

Doãn Thục Anh lườm chồng một cái, nói cả phần của bà, làm bà mất cơ hội làm mọi người hồi hộp.

– Nhìn anh trai mọi người kia, thường ngày như tượng Phật, hôm nay sốt ruột hơn ai khác.

Mọi người vì câu này của Doãn Thục Anh mà bật cười, Tằng Toàn Minh bị vợ trêu không tự nhiên lắm.

Tằng Kha rất đắc ý xoa đầu Tô Xán, lưng Tô Lý Thành cũng thẳng hơn thường ngày, ngay cả ông anh mặt suốt ngày mặt hầm hầm cũng phải như thế, làm ông thấy hãnh diện lắm.

Chết rồi! Tằng Viên không thấy mừng cho anh mình mà mặt biến sắc.

Trước đó nó còn tính dùng điểm một người chị họ phía bên mẹ cùng cấp với Tô Xán để đả kích Tô Xán, giải vây cho mình, giờ nghe thấy điểm của Tô Xán, nó thấy đại nạn của mình tới rồi. Mặc dù không có nhận thức về điểm số của sơ trung, có điều hơn 600 điểm, nghe đã biết là rất ghê gớm, hơn nữa lại còn hơn cả điểm của chị cả trước kia đủ nói lên vấn đề. Thế này thì nó thành đứa duy nhất có thành tích kém trong đám tiểu bối, sẽ thành mục tiêu bị chỉ trích, càng nghĩ càng thấy đắng miệng.

– Hơn sáu trăm điểm?

Tới lúc này Tằng Triệu Đinh mới kịp tỉnh lại:

– Có nhầm không?

Thời điểm này thành tích trung khảo là chủ đề nóng ở Hạ Hải, ông ta đương nhiên hiểu hơn 600 điểm là khái niệm gì, gần đây ông ta tiếp đãi mấy lãnh đạo thành phố, nói chuyện cũng nhắc tới đề tài này, chỉ có số ít thi thử được 600 điểm, thế cũng đã là tiêu điểm rồi, mặc dù trong đó không ít lời mang ý nịnh bợ thuần túy, có điều ít nhất nó cũng đại biểu cho sự ưu việt, nếu chỉ được ba bốn trăm điểm, dù là con bí thư tỉnh ủy cũng chẳng ai dám lấy ra nịnh bợ.

Mấy ngày trước chính Tằng Triệu Đinh còn khen số điểm 640 của con trai cục trưởng cục công thương, vậy mà điểm Tô Xán còn cao hơn cả trăm điểm, không choáng mới lạ.

– Sao nhầm được.

Doãn Thục Anh ôm vai Tô Xán, thằng bé này từ nhỏ ưa nhìn, bà rất quý, tiếc là lớn lên làm người ta thất vọng, muốn khen nó cũng chẳng được, giờ mới có cơ hội, vui mừng chả kém gì Tằng Kha:

– Trước kia Tằng Kha đã nói rồi mà, Tô Xán gần đây cố gắng rất nhiều. Buối tối cũng không tới chỗ đám Lưu Duệ chơi nữa, ở nhà xem sách. Chị luôn nói Tô Xán là đứa bé thông minh mà, nỗ lực thêm chút có gì không làm được, tương lai còn tiềm lực lắm.

– Có khả năng đó sao thành tích của nó trước kia kém như vậy, đột nhiên tốt hơn bao nhiêu lần, chắc chắn là thi trúng tủ rồi.

Tằng Na không phục quay đầu đi, đứa em trai thường ngày thành tích be bét này làm sao có thể thoáng cái vượt qua sáu trăm điểm, chẳng lẽ nhờ ôn tập trước khi thi như cô nói? Ôn kiểu gì mà ghê thế? Thường ngày cô vẫn xem thường đứa em này, chênh lệch tâm lý trong thời gian ngắn khó tiếp nhận được.

– Uống được không, làm một chén?

Tằng Toàn Minh không ngờ nâng chén lên ra hiệu với Tô Xán làm cả nhà sững sờ.

Tằng Triệu Đinh thở dài, thằng nhãi này thi được thành tích quá chấn động rồi, chẳng trách anh không tính toán chuyện ném vỡ cái gạt tàn, đúng là không ngờ. Nhưng không cần tới mức chủ động mời rượu nó chứ?

Cho dù là lãnh đạo hoặc đồng bối phận, có thể khiến anh mình nâng chén mời cũng ít, mấy vị lãnh đạo cơ quan mấy lần liền vì tránh không khí quá kém phải chủ động cụng chén với ông, làm lãn đạo không vui.

Đó là điều Tằng Triệu Đinh khúc mắc với anh mình, năng lực anh mình không cần bàn, chỉ cần phương diện đối nhân xử thế khéo léo một chút, cần gì kiêu ngạo với lãnh đạo như thế, làm cấp bậc mãi không tiến được.

Tô Lý Thành hơi do dự:

– Tô Xán nó còn bé quá, không nên uống…

Kết quả Tô Xán đã trực tiếp cầm lấy bình Ngũ Lương Dịch mà cậu cả mở sẵn, rót đầy chén cho mình, làm một hơi uống cạn.

Chén này cậu cả mời, bất kể thế nào cũng phải uống.

Mọi người cũng không nghĩ Tô Xán sảng khoái như vậy, Tằng Toàn Minh lại gật đầu, mọi khi ông ta ghét nhất là tiểu bối uống rượu, không biết vì sao hôm nay tâm tình thư thái như vậy, còn cười chói tai, uống cạn chén của mình.

Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Tằng Toàn Minh, ông là người gần như không bao giờ cười, hôm nay lại cười vui vẻ như thế.

– Lần trước cháu ném vỡ cái gạt tàn làm cậu tránh được tổn thất 200.000.

Tằng Toàn Minh đặt chén rượu xuống bàn, nói ra nguyên nhân.

– Cái gì? Cái gì mà 200.000?

Tằng Triệu Đinh xưa nay thích dùng chuyện thương nghiệp đả kích anh trai, ví như một tháng mình làm việc bằng ba tháng anh mình, nhưng nghe thấy 200.000 cũng phải khiếp sợ, ở Hạ Hải, số tiền này đủ lập công ty rồi, mà ông ta mở hiệu đồ chơi, cũng chỉ gần 200.000, có điều là tiền của ông chủ, không liên quan tới ông ta.

– Cung quá căng mà đứt, nước đầy quá ắt tràn, người quá tự mãn mà hỏng.

Kệ mọi người thái độ thế nào, Tằng Triệu Đinh cứ việc mình về nói:

– Chuyện cổ phiếu cũng thế, hôm đó Tô Xán đập cái gạt tàn làm lòng tôi cứ lấn cấn mãi, cổ phiếu trong tay rốt cuộc ném ra hay giữ? Cuối cùng quyết định bán ra, may là còn sớm, tuần trước cổ phiếu tụt mạnh! Tôi tính qua, nếu còn giữ trong tay thì sẽ mất gần 200.000.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky