Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 239: Ngây ngây ngốc ngốc (1)

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Trong một nhà hàng hải sản ở nội thành, phó thị trưởng thường vụ Chu Chiêu Phong và Hứa Trường Thành tụ hội, nói chuyện phiền lòng ở cuộc họp gần đây.

– Tôi đã nói mà, tên Tô Lý Thành này không phải hạng người yên phận đâu, anh cho rằng lần này hắn ta tới chỉ để hưởng thụ? Vừa nói tới vấn đề kết cấu kinh thế thành phố là đem ngay ra một chồng tài liệu, xem ra chuẩn bị lâu lắm rồi, còn so sánh với chiến lược chủ thể của thành phố khác, từ hiện trạng công nghiệp, nông nghiệp, khoáng sản, du lịch, đủ các phương diện. Chẳng qua nói nói chúng ta thu nhập tài chính dựa vào đất đai là đơn nhất và lạc hậu, còn muốn mở cửa giao lưu với tập đoàn Hong Kong, Ma Cao, lấy điều kiện ưu đãi thu hút đầu tư. Tưởng chúng ta đều là hạng ngu xuẩn không nhìn thấy những điều đó bằng kẻ mới tới chắc. Còn nghĩ ra cái biện pháp mượn thuyền ra khơi đó, nhìn thì có vẻ phát triển nhanh đấy, nhưng sẽ tạo thành gánh nặng nợ to lớn cho thành phố, đánh mất quyền chủ động vào tay người ngoài.

Hứa Trường Thành tu ực một cái hết cốc rượu trắng, vẫn còn chưa nguôi:

– Tết nhất sắp tới rồi mà không để người ta yên, đúng là không biết làm người.

Một tuần qua Tô Lý Thành tham dự các loại cuộc họp lớn nhỏ, công tác mới ở giai đoạn làm quen, người ngoài cho rằng vị phó thị trưởng làm kinh tế này đại khái như cũ thôi, tỉnh nhiều lần đề xuất kinh tế Hoàng Thành phải cải cách, nhưng chẳng có hiệu quả nào, muốn thực sự thay đổi phải thay vị thị trưởng hay bí thư tới, chứ phó thị trưởng làm cái gì, đoán chừng tỉnh chỉ nửa nóng nửa lạnh hô hào cho có thôi.

Nhưng cuối tuần vừa rồi, trong cuộc họp chính phủ báo cáo công tác sơ bộ, Tô Lý Thành phát biểu những ngôn từ lớn gan, thể hiện quyết tâm cái cách rõ ràng, từ mời gọi đầu tư, phát triển năng lượng sách tới làm sao giảm thiểu ô nhiễm ở khu công nghiệp. Mọi người mới sực tỉnh, vị phó thị trưởng này muốn khiêu chiến thế lực bản địa ở Hoàng Thành thật rồi.

Xí nghiệp bản địa nhiều năm qua tạo nên mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má cực kỳ phức tạp, rất nhiều vị đầu não thành phố là đại hộ — Còn chuyện quốc vụ viện nghiên cấm con cái phối ngẫu cán bộ lãnh đạo đảng chính phủ không được tham gia kinh doanh xí nghiệp luôn rất khó thực thi triệt để ở thành phố như Hoàng Thành, trên có chính sách thì dưới có đối sách, không một kẽ hở nào.

Tô Lý Thành tới muốn cải cách, tất nhiên là động chạm tới lợi ích của một số người, chưa nói tới cái khác, ở nơi tư tưởng địa phương khá nặng như miền tây này, chẳng ai muốn chia bát canh của mình với người ngoài.

– Hừ, lão hồ ly Lý Dẫn Lương, còn lớn tiếng nói phải quán triệt kiến nghị của tình, làm thị trưởng Dương cũng không tiện can dự, thị trưởng Dương cũng có ý kiến, lão hồ ly đó lúc nào cũng đeo bên mép phân công đảng và chính phủ rõ ràng, nhưng luôn xen tay vào những thứ trọng yếu, tôi thấy vẫn phải xem sao đã…

Hứa Trường Thành cười:

– Hôm qua tôi cũng nói với Lão Quách chuyện này, anh đoán Lão Quách nói gì? Ông ấy nói ngày nào hô sói tới, rốt cuộc sói tới thật rồi.

Tô Lý Thành tuy đơn thương độc mã tới nhậm chức thật đấy, nhưng không phải ông ta chỉ có một mình ở Hoàng Thành này, thế của Vương Bạc ở tỉnh Tây Xuyên ngày một mạnh, vây cánh ngày một nhiều, bí thư thành ủy Hoàng Thành cũng là một trong số cán bộ thuộc Vương phái. Là phó thị trưởng đứng thư ba, lại có bí thư thành ủy chống lưng, Tô Lý Thành đủ mạnh ở thành phố này rồi.

– Sói tới?

Chu Chiêu Phong hừ lạnh một tiếng, như nghe thấy chuyện nực cười:

– Dù là sói thật thì cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn như chó nhà thôi.

– Tôi cũng chẳng muốn gây sự làm gì đâu, chỉ mong ông ta hiểu rõ vị trí của mình, mọi người cùng vui, còn nếu không biết tiến lui, ở cái Hoàng Thành này ông ta chỉ là “thị trưởng xô xe thôi”, nói không chừng sau này còn thành “thị trưởng câm điếc”…

Trong phòng bao vang lên tiếng cười của hai người trung niên, phá tan không khí trầm lắng trước đó.

Tô Xán và Lý Bằng Vũ từ Yển Tắc Hồ trở về, hai ngày sau nhà ở được trang chí xong, nhà Tô Xán chuyển hành lý từ nhà chiêu đãi chính phủ tới nhà mới. Nhà có hai tầng bốn phòng ở, hai phòng khách Lý Bằng Vũ không ở nhà chiêu đãi nữa, cũng tới ở luôn.

Bất tri bất giác Tô Lý Thành đã tới nhậm chức được mới ngày, lúc đầu mới tới, xã giao ăn uống nhiều hơn làm việc, bây giờ trừ lời mời Lý Dẫn Lượng, mấy giáo sư chuyên gia học viện kiến trúc thành phố, đại học sư phạm cùng quan viên cơ cấu kiến thiết thành phố thì Tô Lý Thành từ chối hết.

Chuyển vào sống ở tiểu khu chính phủ, trước kia tuy hay tới nhà Vương Bạc chơi, nhưng chỉ tập trung ăn uống quậy phá, lúc này ở địa vị khác Tô Xán mới thực sự để ý tới cuộc sống nơi này, tới giờ các vị đầu não trong thành phố cũng trở về nhà như những người tộc đi làm, tiểu khu sáng đèn, mọi người chào hỏi nhau, chẳng hề có gió tanh mưa máu gì cả, rất bình thường.

Tô Xán bám lấy cha dò hỏi nội dung mấy cuộc họp khô khan ở thành phố, Tô Lý Thành không nghĩ nhiều, kể cho Tô Xán nghe, chuyện cải tổ kinh tế này đề xuất một thời gian dài, lập kế hoạch cũng không phải ngắn, để thực thi cũng không phải chỉ một hai năm là xong, Tô Lý Thành còn chặng đường dài phải đi.

Còn nữa, phương hướng làm quan ra sao cũng là vấn đề, Tô Lý Thành từ Hạ Hải tới Dung Thành, đều đi theo hướng kỹ thuật, nghiêm khắc mà nói là quan viên loại hình kỹ thuật, luận tới năng lực làm việc không cần nói nhiều, luận tới đối nhân xử thế còn kém lắm. Đem sao với đám quan viên đã thành tinh, muốn kiếm người chân thành hợp tác, hay là khai thác sơ hở họ, rồi quản lý cấp dưới cũng là vấn đề.

Bao gồm cả Lý Dẫn Lượng, ông ta là cán bộ kiên định của Vương phái, tại sao Vương Bạc không ủy nhiệm trọng trách mà cần tới Tô Lý Thành. Nghĩ theo chiều hướng u ám, Tô Xán sợ Lý Dẫn Lượng chỉ ủng hộ mồm, thực chất là đẩy cha y ra, đi đụng vào những mâu thuẫn lợi ích, nếu mở ra được cục diện mới, ông ta hiển nhiên có lợi, nếu đụng đầu vào tường, đó là vấn đề của Tô Lý Thành.

Muốn không lo cũng không được.

Tô Xán liền đem chuyện mắt thấy tai nghe gần đây được Trương Thân và Diêu Minh đưa đi dạo quanh Hoàng Thành kể cho cha mình nghe.

– Tới mức đó à, cha cũng nghe nói rồi, nhưng chưa tận mắt thấy.

Tô Lý Thành nằm trên ghế tựa, vừa uống trà vừa nghe Tô Xán kể, suy nghĩ rất lâu mới nói:

– Vấn đề hiện giờ là nhiều phương diện bản địa gắn kết lợi ích, trong chính phủ thành phố, mấy vị phó thị trưởng đều có quan hệ lợi ích không cắt bỏ được với các xí nghiệp bản địa, các loại thế lực thâm căn cố đế, nếu không tìm được đột phá mấu chốt, cha con vất vả tới mấy thì hiệu quả cũng rất ít ỏi.

Tô Xán gật đầu, cho dù chuyện Chu Chiêu Phong và Hứa Trường Thành xâm chiếm biệt thự văn vật kiếm lợi là bí mật công khai mà ai cũng biết, nhưng chẳng thể làm gì nổi.

– Con nghĩ việc khai phát xung quanh Yển Tắc Hồ, mối quan hệ giữa địa ốc Thanh Sơn rất có thể là yếu huyệt của bọn họ.

Tô Xán trình bày suy nghĩ của mình:

– Theo như con thấy, cha nói mấy phó thị trưởng liên kết với nhau cũng chưa hẳn, ví như Chu Chiêu Phong và Hứa Trường Thành luôn là người ăn phần lớn, những người khác đương nhiên không hài lòng, mâu thuẫn chắc chắn phải có, nơi nào có lợi ích nơi đó có mâu thuẫn, bỏ nhỏ bắt lớn, phân hóa bọn họ.

Tô Lý Thành nhìn con trai tủm tỉm cười, lấy một bản tài liệu tới đưa cho y xem, sau đó lại ngồi xuống ghế thong thả uống trà.

Chọn tập
Bình luận
× sticky