Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 249: Trở tay không kịp (1)

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

– Thời gian cụ thể còn chưa nói được, Lạc Nhiên nói buổi chiều mùng 5,6 gì đó cô ấy còn có môn thi, sau đó bay sẽ ngay trong đêm tới Dung Thành. Lạc Nhiên vốn định du lịch một chuyến trước khi trở về trường, hiện giờ vừa vặn, hẹn em cùng tới Hoàng Thành, cô ấy nói, muốn xem cái ổ của anh ra sao…

Đường Vũ ở đầu kia điện thoại cười khúc khích, cô có thể đoán ra vẻ mặt hốt hoảng của Tô Xán lúc này, đáng lẽ cô phải khó chịu mới đúng, Đường Vũ lại thấy buồn cười. Sau đó giọng nhỏ đi một chút:

– Vả lại nếu không có Lạc Nhiên đi cùng thì mẹ em sẽ không yên tâm cho em đi một mình.

Vừa mới nghe nhắc tới Mục Tuyền, Tô Xán khó khăn lắm mới lấy được dũng khí chất vấn Đường Vũ liền bị đánh bại ngay tắp lự. Mà một vấn đề khác quan trọng hơn vẫn chưa có câu trả lời, hai cô gái này dấu diếm gặp nhau sau lưng mình ở Thượng Hải sao? Quan hệ bọn họ chắc chắn phải tới mức độ rất thân thiết rồi vì Mục Tuyền cực kỳ ghét người khác ở nhà mình, Tô Xán biết rất rõ điều này…. Đồng thời tưởng tượng hai cô gái ngủ chung giường với nhau, một số tâm tư tà ác trỗi dậy không sao kiềm chế được.

Còn chuyện Lâm Lạc Nhiên không ở nhà ăn Tết, định “đi du lịch” vừa vặn thăm y thì không có gì đặc biệt, Lâm Lạc Nhiên không có “nhà” thực sự, dù cô có rất nhiều bạn bè, nhưng nói tới người thân chỉ có cha mình và Lâm Trứu Vũ. Lâm Trứu Vũ cho Tô Xán xem một tấm ảnh thằng bé beo béo trên ba tuổi cầm bình sữa cho đứa bé sơ sinh bú, y không thấy một cảnh tượng hạnh phúc còn liên tưởng sự chua xót sau đó…

Đêm hôm đó Tô Xán mất ngủ, chuyện hai cô gái cùng tới làm y rất thấp thỏm, Đường Vũ thanh lệ lãnh đạm, Lâm Lạc Nhiên điêu ngoa rực rỡ, chỉ cần tưởng tượng hai khuôn mặt đó đứng trước cửa nhà mình, Tô Xán có cảm giác tim đập mạnh tới ngạt thở.

Những lời Lâm Lạc Nhiên nói ở Thượng Hải cho dù về sau cô có nói lại chỉ là đùa, Tô Xán dù sao không thể né tránh được vấn đề này.

Nhưng cho tới bây giờ, Tô Xán vẫn không cho rằng sinh mệnh của mình có thể tiếp nhận được hai nụ cười khuynh đảo thiên hạ của hai cô gái, sẽ chỉ có một, đó là Đường Vũ, vợ y sẽ là Đường Vũ, cha của đứa con do Đường Vũ phải là y, đó là sự cố chấp của Tô Xán, Tô Xán xù lông lên phản ứng dữ dội nhất với bất kỳ ai xen vào chuyện này.

Chuyện tương lai chẳng thể nói trước quá nhiều, nhưng ngay bây giờ Tô Xán có thể dự đoán được cuộc sống có phần buồn tẻ của mình ở Hoàng Thành vì sự xuất hiện của hai cô gái sẽ trở nên vô cùng đặc sắc, ngoài ra làm Tô Xán còn ngứa ngáy khó chịu, có Lâm Lạc Nhiên, chuyện ở chung với Đường Vũ không phải tan thành bong bóng rồi sao? Lâm Lạc Nhiên chẳng lẽ còn cho Đường Vũ cơ hội lạc đàn nhường cho mình, khỏi cần nghĩ cũng biết không có khả năng đó…

Có điều rất mâu thuẫn, Tô Xán lại mong đợi ngày hai cô gái tới, bất kể ra sao được ở cạnh hai cô gái đó thì đau khổ gì cũng là một cái giá xứng đáng, vì ngày tháng như vậy sẽ không còn nhiều.

Cuộc sống vì thế đột nhiên trở nên tràn trề động lực.

Sau ba ngày Tết, tổ trưởng tổ giám sát tỉnh, tuần thị viên sở công an tỉnh La Tường tới Hoàng Thành chỉ đạo công tác an toàn giao thông, trị an xã hội. Tổ giám sát tỉnh sẽ có ba ngày nghiên cứu điều tra, mấy vị thị trưởng và phó thị trưởng cũng tham gia.

Công tác tổng thanh tra này đã chuẩn bị từ trước Tết, mấy ngày qua Tô Lý Thành thi thoảng dẫn gia đình đi ăn cơm, Tô Xán không đi, lý do rất đường hoàng là tết nhất không thể đi hết cả nhà được, cần có người ở nhà tiếp khách, chủ yếu là ở đầu kia điện thoại, Tô Xán nghe thấy có người nói nhất định gọi y đi, mà giọng đó nghe giống của Trương Thượng Vũ cha Trương Thiến lắm.

Hai cô gái của y sắp tới rồi, ứng phó còn không xuể nữa là, lúc này tốt nhất đừng có phiền phức nào nữa.

Thời gian qua chạy bộ buổi sáng cùng Điền Điền gần như đã thành một lịch trình cố định, hai người thường chạy song song, không nói chuyện nhiều như ngày hôm đó, chỉ thi thoảng mới nói một vài câu, Điền Điền không nhắc tới chuyện tình cảm của Tô Xán nữa, thi thoảng chạy mệt còn rất chu đáo đưa cho Tô Xán cái khăn giấy.

Rất độc đáo, rất tự ngã.

Nếu chỉ một lần hai người chạy bộ với nhau đã đành đi, đằng này liên tiếp mấy ngày rồi, người trông thấy cũng không ít, Tô Xán đoán thế nào cũng có chút tin đồn nào đó truyền đi, nhưng Điền Điền không bận tâm, Tô Xán cũng không đạo đức giả từ chối buổi sáng mỹ hảo như vậy, cây ngay không sợ chết đứng đã đành, nói thật thân thiết như vậy với vợ chưa cưới của kẻ thù, không thể không nói là khoái cảm kích thích.

Tô Xán đôi khi không hề nghi ngờ cô gái này nếu như sinh ra ở hoàn cảnh khác, có lẽ tính cách cũng giống hệt Lâm Lạc Nhiên, trước kia đọc manga, còn nhớ có truyện nói trên thế giới này sẽ có một người giống hệt bạn, Tô Xán không hình dung được có thể giống tới mức này.

Tưởng tưởng cảnh Lâm Lạc Nhiên tới đây gặp Điền Điền hẳn sẽ rất thú vị.

Có lần quay đầu sang nhìn trộm, bắt gặp ánh mắt Điền Điền, cô gái này hơi đỏ mặt trừng mắt với y một cái, Tô Xán không giải thích, hành vi của y thực sự dễ khiến người ta hiểu lầm.

Một ngày trước đại hội tổng kết công tác thanh tra, Tô Lý Thành ở nhà nghiên cứu bản thảo, Tô Xán cũng ngồi bên cạnh đọc, Tằng Kha thở dài:

– Hai cha con anh ngày càng giống nhau, muộn thế còn không ngủ, đi xem mấy cái này.

– Mai anh phải đọc báo cáo trên đại hội mà.

Tô Lý Thành ngồi trên ghế tựa, tay cầm điều thuốc là, khói thuốc lượn lờ bốc lên trời đêm tĩnh mịch ngoài ban công.

– Vậy càng phải ngủ sớm một chút, mai lên phát biểu mà ngáp ngắn ngáp dài còn ra thể thống gì.

Mai sẽ là lần đầu tiên Tô Lý Thành phát biểu công khai trước công chúng, coi như chính thức tiến vào tầm mắt công chúng Hoàng Thành, còn có ĐHT quay phim, mọi công tác đều phải được an bài tỉ mỉ nhất, công chúng ở đây thực ra tuyệt đại đa số là cán bộ công chức trong thể chế, chứ người thường đến bí thư thị trưởng phát biểu họ còn chẳng bận tâm nữa là.

Trước đó ở Hoàng Thành có rất nhiều lời bàn tán về Tô Lý Thành, nhưng dù thế nào cũng chỉ giới hạn ở tin đồn mà thôi, bình thường nhìn một lãnh đạo có bản lĩnh hay không nhìn vào cái gì, đâu ai đọc được con số thống kê trong báo nội bộ, thực ra là xem đọc báo cáo thế nào, đây là chuyện bình thường nhất, khiến người ta buồn ngủ nhất, nhạt nhẽo nhất, vô vị nhất, nhưng nó cũng là thứ có thể trực tiếp thể hiện phong cách và bản lĩnh một người lãnh đạo, có phải là đúng quy củ cũ rập khuôn máy móc không có gì đặc biệt, hay là đối phó qua loa cho xong chuyện, hoặc là nói tràng giang đại hải những lời vô nghĩa?

Bởi thế báo cáo là chuyện thường lệ tới nhàm chán, nhưng không sơ xẩy một chút rất có thể khiến người ta cười rụng răng.

Người Hoàng Thành đều đợi vị phó thị trưởng mới gây nhiều tranh luận này ra mắt ra sao, Tô Lý Thành không dám sơ xuất, đêm ngủ không được là tất nhiên, dù sao đây là lần đầu tiên. Trước kia báo cáo với với lãnh đạo thành phố hay trong tập đoàn đều khác, cho dù có là truyền hình trực tiếp cũng không thành vấn đề, lần này chủ yếu do vấn đề tâm lý thôi.

Còn Tô Xán không ngủ được là vì y cứ cảm thấy không ổn, từ trong những lần trò chuyện với Trình Thụy Niên, Tô Xán biết gần đây bên phía Hứa Trường Thành rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này quá khác thường.

Thời gian trước vị hạng mục bị trả về luận chứng trở lại, Hứa Trường Thành thiếu chút nữa chửi um lên giữa cuộc họp rồi, bên đó cũng lục tục có động tĩnh, chạy đôn đáo khắp nơi, gần đây đột nhiên nín khe, vốn tranh cãi với Hoàng Ngọc cũng thu bớt lại.

Chọn tập
Bình luận