– Tiêu Nhật Hoa ông muốn một hạn ngạch, được thôi, có điều phải có lý do chính đáng chứ, lớp ông trừ Đường Vũ thành tích thuộc top 10 cả khối, đạo đức tốt ra thì còn nữa? Đừng lấy lớp phó Vương Học Binh ra nói, thời sơ trung tôi dạy cậu ta rồi, Vương Học Binh tuy không tệ, xong chưa đủ tư cách làm học sinh ba tốt đâu.
Người khác nói:
– Thầy Tiêu, ông đừng tranh nữa, thời gian cho ông tranh còn dài, tranh với mấy ông già sắp về với chúng tôi làm gì. Đánh giá chức danh năm nay ông không kịp đâu.
Ý là kiếm chỗ nào mát mà thì ra đó mà ngồi đi, bánh đã ít còn chưa đủ chúng tôi chia đây.
Tiêu Nhật Hoa đủng đỉnh nói:
– Đúng là năm nay tôi không kịp nâng chức danh, không nên tranh cái này, với tôi mà nói không có ý nghĩ gì.
Không có ý nghĩa thì ông lắm lời vậy làm gì, nhiều người khó chịu.
– Không phải tôi tranh thủ cho tôi, nhưng đứa học sinh này có đủ tư cách giành được nó, xứng đáng với nó, nếu tôi không tranh thủ, lòng sẽ không thanh thản được, người tôi tiến cử là Tô Xán! Mọi người có ý kiến gì cứ nói.
Nói xong Tiêu Nhật Hoa đủng đỉnh cầm cốc trà lên uống, bộ dạng như ăn chắc rồi:
Tô Xán!? Cả đám ngờ ra, thiên tính vạn tính quên mất lớp số năm có đứa học sinh này.
Ví nguyên nhân đặc thù, chuyện xây dựng quảng trường Tinh Hải thu được chú ý đặc biệt ở lớp số 5, Tiết Dịch Dương được thiên phú cực cao về giao tiếp tụ được một đám đông nam nữ xung quanh nghe hắn bốc phét:
– Xem tin tức chưa, bí thư thành ủy lên tiếng rồi, chuyện thoáng cái được giải quyết, tiền gửi xuống ngay.
Hạ giọng làm vẻ kịch tính:
– Thực ra chuyện bao vây cổng công ty là có kẻ xúi bẩy, đám người này đang lo sợ lắm đây.
Lý Lộ Mai vỗ tay nói:
– Đáng đời lắm, lần trước ầm ĩ trên TV, trông như biểu tình hồi xưa ấy, hiện giờ không cần cha Linh San giúp nữa, chuyện được giải quyết trọn vẹn. Hình như nói cuối năm hoàn thành, có một siêu thị gia gia nhạc trên tỉnh cũng vào, có Mc Donal, có cửa hàng chuyên doanh mới nhất, có siêu thị mua sắm cỡ lớn, Hạ Hải chúng ta theo kịp Dung thành rồi.
*** Gia gia nhạc – Nhà nhà vui, liên minh mua sắm trực tuyến, tôn chỉ: Làm người tiêu dùng bớt chi phí, đẩy mạnh kiếm tiền, chi tiêu cũng sinh ra tài phú.
Lý Lộ Mai rất hưng phấn, không chú ý câu “không cần cha Linh San giúp”, làm Trần Linh San vẻ mặt rất phức tạp.
Trong giờ học Tô Xán buồn chán quay đầu lại, không ngời tiếp xúc với ánh mắt Đường Vũ ở đằng sau, vì chỗ ngồi trong lớp thay đổi theo kiểu cuộn tròn, mỗi tuần tự động tiến về phía trước, thế là Đường Vũ biến thành ngồi sau Tô Xán.
Đối mắt với cô, Đường Vũ theo thói quen chớp mắt, hôm đó chia tay nhau xong, mỗi tối cô đều xem tin tức, mỗi ngày xem báo, toàn là tin kiểu “Dạ Lang tự đại, rắn nuốt voi”,” chuyện trong chưa giải quyết đã lo việc ngoài, đừng lo chuyện xa vời, chú ý tới xung quanh, tiến từng bước vững chắc”… Toàn là bình luận không hay, tâm tình cũng trầm xuống.
Ai ngờ chuyện chuyển biến làm người ta trở tay không kịp, những lời bình luận kia đều thành mớ giấy vụn nực cười.
Giáo viên ho khan mấy tiếng, cực kỳ đau lòng điểm danh Đường Vũ đang giao lưu ánh mắt với Tô Xán, bảo cô đứng lên trả lời câu hỏi, cũng là có ý cảnh cáo Đường Vũ, trong tiếng cười ầm ĩ của cả lớp, Đường Vũ đỏ mặt tía tai đứng lên cấp sách trả lời mới ngồi xuống, mà tiếng cười vẫn chưa tan.
Tô Xán cảm thấy như có gai sau lưng, chẳng hỏi cũng biết có người oán hận nhìn y, nhưng y không biết là không phải chỉ một cô gái, mà có hai.
Buổi chiều tan học, Trần Linh San đứng ở cổng trường đợi xe cha mình, cửa xe vừa mở đã vui vẻ chạy tới.
Trần Lập nhìn con gái rời nhóm bạn nhào vào lòng, giống như con bướm xinh đẹp, cần ông bảo vệ dưới cánh rộng của mình, đám nữ sinh ríu rít chào “chú Trần!” Thậm chí có cả nam sinh thầm yêu Trần Linh San cũng cung kính chào.
Lúc này Tô Xán và Tiết Dịch Dương vừa đi vừa huých vai nhau ra cổng, ánh mắt Trần Lập nheo lại.
Trần Linh San vẫy tay, chiếc váy Bohemian trên người lay động theo gió nhẹ mùa xuân, phong cách Bohemian yêu cầu phối hợp cao tỉ mỉ trang sức, nhưng lại mặc sao cho toát lên được phóng khoáng tự do trong sự thần bi, không phải cô gái cảm giác thời trang mạnh như Trần Linh San khó mặc đẹp, nhưng mặc đẹp rồi hiệu quả không cần nói, nhìn tỷ lệ 90% nam sinh đi qua ngoái nhìn là đủ hiểu.
– Tô Xán.
Giọng Trần Linh San trong veo khiến không ít nam sinh ảo tưởng cái tên phát ra từ cái miệng xinh đẹp kia là mình.
Tô Xán hơi dừng chân lại, cũng giơ tay vẫy Trần Linh San:
– Chào, mai gặp lại nhé.
Trần Lập nhận ra Tô Xán, cũng biết y đã nhận ra mình, nhưng Tô Xán không giống như nam sinh khác có vài phần kinh sợ tới chào chú Trần, cứ thế cùng bạn đi thẳng lên dốc.
Trần Lập và Trần Linh San ngồi vào trong xe, nhưng không lái đi ngay, Trần Lập lấy một điếu thuốc. Trần Linh San biết cha mình bị mẹ giám sát đã cai thuốc một thời gian, nhưng gần đây cho tham gia đầu tư, tâm tình không tốt thi thoảng hút trộm một điếu.
Trần Linh San ngoan ngoãn lấy trong túi áo của cha ra một cái bật lửa, bàn tay trắng nõn châm thuốc cho cha.
Trần Lập rít một hơi thuốc, mắt xa xăm nhìn về phía trước qua làn khói mờ ảo, hơi mất mác nói:
– Linh San, có phải cha già rồi không?
Trần Linh San khẽ khoác tay cha, dựa đầu vào vai ông, mũi hơi cay cay, lắc đầu:
– Cha không gia, trong lòng con, cha mãi mãi không già.
Chiếc xe hơi đi qua con đường núi mây mù vờn quanh, thời gian trước ông ta kích động công chức Cty Công trình số 4 náo loạn khắp nơi, còn chạy cả tới ĐTH phản ánh, nay tiền công trình cấp xuống, trả hết lương nợ, còn bù phúc lợi năm ngoái, đây là khoản phúc lợi mấy năm qua chưa từng có, đủ trả khoản tiền học năm tiếp theo của con mình, hoặc khoản chi tiêu nào đó trong nhà lớn một chút.
Sự ủng hộ với Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành cao tới mức chưa từng có.
Đám thân tín của Mao Nam trước kia vì xúi bẩy công nhân gây chuyện bây giờ mất sạch uy tín, thế lực ông ta thấy đại thế thay đổi thì ngả hết về phía Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành, chủ động nhận lỗi.
Mao Nam bị gặp báo ứng, Đông Kiến Quân phái ông ta tới Ô huyện giám sát công trình, Ô huyện là một huyện lạc hậu nhất, nghèo khó nhất, đường xá khó khăn nguy hiểm nhất ở Hại Hải.
Rừng thông âm u, những ngôi mộ cô đơn bên đường dưới ánh mặt trời đang tắt dần làm Mao Nam ngồi ở ghế phụ lái nơm nớp lo sợ, con đường này rất hay xảy ra chuyện này chuyện nọ, nghe đồn thời chiến tranh có một cái lô cốt quân Nhật ở đây, về sau bị quân giải phóng tới dùng pháo bắn thành cô hồn dã quỷ, nên đủ câu chuyện ma quái xảy ra ở ngọn núi này.
Cứ nhìn xung quanh sương mù mờ ảo, gió thổi ù ù qua hàng cây, bóng thông chiếu xuống đường tạo thành hình thù ma quái, Mao Nam thấy sống lưng lành lạnh, thi thoảng lại có mấy con chim quái ác kêu toang toáng phóng ra, làm mặt trắng bệch, theo con đường núi vòng vèo tới tương lai thê thảm.
Mao Nam bị trừng trị, Lý Ngọc Hà chẳng khá hơn, phải cúp đuôi chạy về Dung thành.
…..
Hôm đó ngủ trưa tỉnh lại, Trần Linh San lười nhác ngồi ở đầu giường, cứ mặc mái tóc dài rối bù buông xuống che cả mặt, bên ngoài mặt trời vừa qua điểm chính giữa, gần tới giờ đi học chiều rồi, ngoài cửa có tiếng giày cao gót của mẹ chuẩn bị ra ngoài, vừa đi vừa gọi:
– Linh San, dậy đi học đi.
Trần Linh San có thói quen ngủ trưa, uể oải đáp một tiếng rồi ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn bộ dạng kiều mỵ của mình trong gương, Trầm Linh San mím môi, mầy hôm trước Tô Xán không chào hỏi cha mình, rất bình đạm đi qua, cảm giác xa lạ đó làm người ta đau lòng, quan hệ giữa mình và cậu ấy cứ dần dần nhạt đi như vậy hay sao?
Nhớ lại hôm đó ở tiệc sinh nhật Tiêu Vân Vân, mình xoay lưng bỏ đi, mang tới cho Tô Xán biết bao phiền phức, tuy rằng Trần Linh San không thấy lúc đó mình làm sai điều gì, nhưng hối hận là điều không thể tránh khỏi.
Nếu lúc đó mình không rút tay ra bỏ vào phòng khách, tiếp tục ở lại ban công, dù không cho Tô Xán một câu trả lời rõ ràng nào, có lẽ giữa hai người không có ngăn cách lờ mờ mà hết sức rõ ràng thế này.
Trần Linh San chải tóc ngăn ngắn, chọn bộ quần áo vừa ý nhất, cô có một quyết định lớn, môi hơi cong lên thành hình tượng thục nữ nhất, động lòng người nhất, tự tin xách cặp đi học.