Cái thành phố Hạ Hải này luôn có đề tài để người ta nhiều năm sau cũng chẳng nói hết, bao gồm cái mùi hương chương thơm mát có khắp nơi, khu phố cổ sắp bị mùa hè hấp cho bay hết nước, lưới điện đan cài như mạng nhện phủ trên đầu, còn có những cô gái dân tộc ăn mặc váy đủ màu xuất hiện trên phố.
Đệ nhất cao trung của thành phố Hạ Hải đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh vì con đường bảo hoàng của mình, tòa nhà hành chính là kiến trúc độc đáo nhất ở nơi này, phía dưới trồng hàng dừa rất có phong tình nhiệt đới, mặt đất lấy tòa nhà này làm trung tâm phân ra con đường nhỏ nối tới trường học và các khu khá, ở giữa trải thảm cỏ xanh, có cảm giác “mọi con đường đều tới La Mã”.
Ở trung tâm hành chính này là đầu não của Nhất Trung, một cái phòng hội nghị nơi có thể nhìn hết sân trường và thao trường vận động trong tầm mắt, một số lãnh đạo cao cấp của trường, những chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm cấp, chủ nhiệm phòng giáo dục chính trí, chủ nhiệm phòng giáo dục đều tụ tập ở đây, hiệu trưởng Đinh Tuấn Đào sắc mặt nặng nề, không khí có chút kiềm chế.
– Cậu nói với bọn họ đi, năm nay có chuyện gì thế này?
Đinh Tuấn Đào xoay lưng đứng trước cửa sổ kính, nói với trợ lý của mình.
Trợ lý quay sang đối diện với đám đầu não trong trường:
– Thành tích toàn thành phố năm nay đã có, thành tích trung bình của Nhất Trung chúng ta vẫn đứng đầu…
Mọi người đều thở phào, bọn họ tiến vào hội trường, thấy khuôn mặt nghiêm túc của Đinh Tuấn Đào, bất giác tim như bị gia tăng gánh nặng.
Tựa như định luật Murphy, một chuyện luôn có chuyển ngoặt, trợ lý nói:
– Nhưng trung khảo trạng nguyên, cao khảo trạng nguyên lại không phải trường chúng ta.
Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: “Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế” (tiếng Anh:Anything that can go wrong, will go wrong.) Một nghiên cứu về định luật này đã nhận giải Ig Nobel vào năm 2003.
Câu này chẳng khác gì sấm nổ, mọi người sau tích tắc chết lặng lập tức xôn xao, hàng năm trạng nguyên trung khảo, cao khảo, cùng mới nhân số trúng tuyển đại học là điểm sáng chiêu sinh của mỗi trường học. Nhất Trung sở dĩ áp đảo toàn bộ trường học Hạ Hải chẳng phải vì số lượng học sinh ưu tú to lớn, mà vì mỗi năm đều chiếm hết hạng nhất của mấy danh ngạch này.
Nếu như có một ngày vấn đề và tiêu điểm mọi người thảo luận không phải là Nhất Trung mỗi lần thi đều có trạng nguyên nữa, như vậy Nhất Trung thực sự có vấn đề rồi.
Cho nên mọi người đều biết vấn nghiêm trọng ra sao.
– Không chỉ trạng nguyên cao khảo, ngay ba hạng đầu trung khảo đều không thuộc về trường chúng ta, mà là của trung học Ngoại Hải ở ngoài ô thành phố, nghe nói bọn họ đang chuẩn bị liên hệ với ĐTH, cho đăng công cáo chiêu sinh của họ, trong đó quan trọng nhất là dựa vào hai trạng nguyên trung cao khảo.
*** Có thể hiểu là trung học quốc tế Hạ Hải.
Trung học Ngoại Hải thành lập vào mười năm trước, có điều trước giờ không có danh tiếng gì, nhưng hai năm gần đây vì hiệu trưởng mới, trở nên càng ngày càng nổi bật, nghe nói vị hiệu trưởng này chính là học sinh Nhất Trung trước kia, còn có chút gút mắc với Đinh Tuấn Đào.
Mọi người vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đinh Tuấn Đào, nhưng lúc này ông ta chỉ để lại cho họ một bóng lưng cô tịch đáng suy tư.
Người mang nghi vấn e không chỉ là số ít, vì sao mọi hành động gần đây Trung học Ngoại Hải có vẻ như đều nhắm chuẩn vào Nhất Trung, trừ dã tâm chiếm lấy hoàng vị, e rằng không tránh khỏi liên quan tới Đinh Tuấn Đào.
Không cam tâm sao? Đinh Tuấn Đào quay người lại, mọi người đều nín thở.
– Không kéo được mấy học sinh đó tới à?
Đinh Tuấn Đào châm một điếu thuốc, trầm ngâm hỏi:
Mấy người phụ trách phòng giao vụ đều lắc đầu:
– Nghe nói Ngoại Hải và họ ký hợp đồng, nếu thành trạng nguyên cao khảo, tới Thanh Hoa Bắc Đại, mỗi người đưởng thưởng học bổng 10.000.
Cả phòng ồn ào bàn tán, khi đó học bổng tài trợ không phải cái gì mới, trưởng học vì giữ thanh danh địa vị của mình, chuyên môn dùng đãi ngộ cao mời học sinh ưu tú tới, tranh danh đoạt lợi cho trường, đây là phong trào đời sau mới phổ biến, song giờ đã có mầm mống.
Đinh Tuấn Đào rít mạnh một hơi thuốc, đối phương đã có phòng bị trước, hạ quyết tâm lay động địa vị của Nhất Trung rồi, nếu không có chút phương án ứng phó, Nhất Trung tuy chắc chắn vẫn đứng hàng đầu, một trường học có lịch sử giáo dục lâu đời có môi trường sư phạm và giáo viên ưu tú không yếu đuối như vậy, nhưng nếu để Ngoại Trung quật khởi, khó tránh khỏi xuất hiện lối ra, ít nhất ảnh hưởng tới Nhất Trung chiêu sinh và địa vị ở cao tầng.
Yếu tố bên ngoài là một phương diện, yếu tố nội bộ cũng không thể, vô số con cháu quan viên đổ vào Nhất Trung, góp thêm một phần địa vị của trường, đồng thời ngầm ăn mòn cái trường vốn có môi trường học tập tốt đẹp này.
Phân chia giai tầng, đua đòi ăn mặc, yêu sớm, thậm chí là bạo lực đều xuất hiện, ở mức độ nhất định thành lực cản cho sự phát triển của trường.
Làm sao để áp chế đám con cháu quan viên, không để chúng sinh sự, chỉnh đốn môi trường học tập, khống chế lề thói trường là chuyện cấp bách hiện này.
Đinh Tuấn Đào nhanh chóng đưa ra ba yêu cầu:
– Thứ nhất, bắt đầu từ học sinh cao trung khóa mới nhất, thực hiện kế hoạch bồi dưỡng trọng điểm, học sinh sau một năm học, dựa vào thành tích thi cuối kỳ chia ra lớp trọng điểm và lớp phổ thông, không nể bất kỳ thể diện của ai. Thứ hai, lớp trọng điểm chia làm bốn lớp, hai lớp khoa xã hội, hai lớp hoa tự nhiên, đều có giáo viên đặc cấp ưu tú nhất, có tư lịch nhất làm chủ nhiệm lớp. Thứ ba, chuẩn bị khoản tài chính chuyên môn 200.000, dùng cho kế hoạch nâng đỡ lớp trọng điểm, trường học phải thay đổi từ bây giờ.
Vô số người vừa mừng vừa sợ, sợ là chế độ phân chia lớp trọng điểm và lớp phổ thông liệu có gây nên sóng gió lớn hay không, liệu có đả kích tính tích cực của học sinh bình thường hay không? Khiến chúng hiểu lầm bị trường học bỏ mặc mà lơ là học tập? Mừng là vì nó có quan hệ tới lợi ích sát sườn của giáo viên, năm sau sẽ có 200.000 tiền thưởng phân phát trong phạm vi chủ nhiệm lớp sơ trung bọn họ.
Hệ cao trung bình quân mỗi khối có 7 lớp, vì danh tiếng, Nhất Trung trở nên quá đông đúc, mỗi lớp một chủ nhiệm, chủ nhiệm cao trung năm thứ ( cao nhất) nhất bọn họ sẽ chia nhau khối bánh này, đúng là may mắn vô cùng.
Tiêu Nhật Hoa trước đó vì bị phân phụ trách chủ nhiệm cao nhất mà sinh oán hận, nhưng bây giờ lại thành chuyện may mắn lớn, ông ta đang tính đổi nhà ở mới, vợ than vãn túc xá trường học quá chật, cả nhà ba người chen lấn trong đó, hàng xóm xung quanh là giáo viên già nghỉ hưu rảnh rỗi suốt ngày ngồi lê đôi mách, nghe nóng chuyện riêng tư nhà người ta, bọn họ muốn chuyển khỏi túc xá cũ. Năm sau trường góp tiền xây túc xá mới, nhưng còn thiếu vài vạn, thế này vừa vặn, chẳng qua bồi dưỡng thêm cho trường học mấy học sinh mũi nhọn, không khó.
Trong tòa nhà hành chính của Nhất Trung, lời nói của hiệu trưởng Đinh Tuấn Đào còn vang vọng, nhưng đã mở ra một tiền đề tráng lệ cho giáo viên ở đó.
…..
Ngày 31 tháng 8, đây là ngày học sinh mới tới báo danh, Tô Xán thay một bộ trang phục mới tinh, chịu đựng mẹ ngắn nghía chỉnh trang suốt nửa tiếng đồng hồ, thở phào chạy như thỏ ra khỏi nhà, để lại đằng sau tiếng mắng yêu của mẹ. Y còn có một cái cặp sách mới, không cần theo đuổi nhãn hiệu, chỉ cần chắc chắn, có thể chứa được nhiều sách.
Tô Xán chạy một lèo ra tới cổng tiểu khu, thở phào, thấy thời gian còn sớm, liền kiếm một hàng bán đồ ăn sáng.
Cha mẹ y gần đây trở nên bận rộn, vì cửa hiệu đã bắt đầu kinh doanh rồi, mẹ mỗi ngày dậy sớm mở cửa hiệu, cha tới sau, giúp mẹ dọn dẹp vệ sinh cửa hiệu xong mới về đi làm, nên bữa sáng Tô Xán phải tự lo liệu.