Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 109: Câu nói khốn nạn nhất

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

– Đừng, đừng, Tô Xán, cậu không được làm thế.

Vương Thanh ra sức quẫy người, dùng hai tay đẩy Tô Xán ra nhưng làm sao khỏe bằng nam nhân say chứa đầy ham muốn được, lòng người sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, cất giọng nài nì:

– Tô Xán, bình tĩnh lại nghe tôi nói đã.

“Á” Vương Thanh bị Tô Xán đẩy ngã xuống giường, khuôn mặt vốn đã phớt hồng vì uống rượu, lúc này thêm vận động mạnh càng đỏ rực, cô vừa mới ngồi bật dậy thì Tô Xán nhanh tay hơn, dùng một tay giữ chặt lấy hai tay cô, hôn như mưa lên mặt Vương Thanh.

– Cậu làm cái gì thế, buông tôi ra.

Hai tay Vương Thanh bị Tô Xán giữ chặt trên đầu, đầu liên tục liều mạng lắc sang hai bên né tránh nụ hôn của Tô Xán, mái tóc dày công chăm sóc xõa tung, lúc nãy cô uống rượu không ít hơn Tô Xán chút nào, tay chân bủn rủn không được bao nhiêu sức lực.

Sự chống cự của Vương Thanh làm Tô Xán tức giận, vì Vương Thanh chống cự không hề quyết liệt, rất nửa vời, làm trong đầu y liên tưởng, những lần trước, cô ấy cũng chỉ chống cự tới mức này? Đau đớn, áy náy, tự trách, tức giận, các loại trạng thái xấu chiếm đầy đầu óc Tô Xán, chuyển thành dục vọng, lúc nãy chỉ muốn dùng thân thể nữ nhân phía dưới phát tiết tất cả, không hôn được môi cô, miệng y hướng xuống dưới, hôn lên cổ lên xương quai xanh, hướng về đồi ngực căng tròn.

Tô Xán không còn lý trí suy nghĩ bất kỳ điều gì bình thường nữa rồi, say rượu cùng với tâm trạng tồi tệ khiến y nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu nhất, không nghe Vương Thanh van lơn, một tay khống chế Vương Thanh, một tay cởi cúc áo Vương Thanh, nhưng tay y run lên, mất gần một phút mà không cởi nổi, không kiềm được bực bội trong lòng, nắm lấy một bên cổ áo Vương Thanh, dùng sức giật ra hết sức thô bạo, mấy cúc áo bắn tung tóe, để lộ ra da thịt trắng trẻo cùng chiếc áo lót ren trắng.

Sơ mi lụa mỏng manh, áo lót khác màu mập mờ luôn là cách ăn mặc khiêu khích mà Vương Thanh thích nhất, không kịp cởi tiếp chướng ngại vật còn lại, Tô Xán đói khát cúi xuống đồi ngực căng tròn, Vương Thanh mặc áo lót mỏng không có đệm mút lờ mờ thấy được chấm gồ lên, Tô Xán cứ thế ngậm luôn cả núm vú lẫn áo ngực bằng ren, mặt dù còn cách lớp vải, nhưng đầu lưỡi nhạy bén của y vẫn cảm nhận được núm vú phía dưới đã săn cứng lại, hết sức mẫn cảm.

Vương Thanh mặt đỏ rực như vầng dương buổi chiều ta, cô giãy giụa vùng vẫy, nhưng ghế sô pha chật hẹp, không tránh đi đâu được, tay Tô Xán xiết chặt hơn, không cho cô một cơ hội nào, một ký ức xấu nào đó như ùa về trong lòng làm Vương Thanh càng thêm kinh hoàng, càng thêm yếu đuối, cô chỉ còn biết vừa khóc nức nở vừa run rẩy van nài trong tuyệt vọng:

– Tô Xán, buông tôi ra đi, xin cậu đấy … cậu đừng làm thế..

Dưới ánh sáng dìu dịu trong căn phòng sang trọng, cô biết ở nơi này dù mình kêu khản cổ cũng không ai nghe thấy được, hai vệt nước mắt chảy thành vệ dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô không còn sức lức để đẩy Tô Xán đang sa vào trạng thái gần như điên cuồng.

Nhục nhã và đau đớn, Vương Thanh vẫn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, cô cắn môi tới ứa máu, nhưng phản ứng của cơ thể lại làm phản lại chủ nhân, dần dần cơ thể Vương Thanh chuyển từ quẫy đạp sang uốn éo như rắn, miệng thi thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ đê mê, đôi mắt mở to thất thần nhìn trần nhà, Vương Thanh không có chút kháng cự nào cả, từng cơn khoái cảm lan tỏa toàn thân, cái cổ ưu nhã rướn lên, mô hôi li ti trên trán tụ lại, nhỏ xuống …

Tô Xán thấy Vương Thanh không còn chống cự nữa thì buông tay cô ra, hai tay cùng miệng cùng vầy vò, bàn tay Tô Xán sờ tới chỗ mẫn cảm của nữ nhân, Vương Thanh chỉ chờ có thế, gom hết sức bình sinh vung tay tát “đốp” một cái.

Mặt bị tát lệch sang một bên, đầu óc không kịp suy nghĩ, Tô Xán nói một câu khốn nạn nhất cuộc đời:

– Nam nhân khác chơi được, vì sao tôi không được?

Lạnh, lạnh tới thấu xương.

Trong nháy mắt toàn bộ tâm trí, cơ thể của Vương Thanh như đóng băng, thậm chí gò má hồng rực vì dục vọng chưa phai đã đông cứng bởi sương giá. Cô tựa hồ nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ.

Ánh mắt Vương Thanh nhìn Tô Xán hết sức xa lạ, bàng hoàng, sau đó “òa” khóc, đau đớn, bẽ bàng, tủi nhục, mặc kệ váy áo xộc xệch, kệ nửa bầu ngực vẫn lộ ra ngoài, cô xô ngã Tô Xán, nhào khỏi ghế sô pha chạy đi, tư duy đã đình trệ, còn suy nghĩ gì tới hiện trạng của bản thân nữa.

Tô Xán bị xô ngã, đầu đập vào mép bàn, cơn đau giúp y phần nào tỉnh táo lại, không chút suy nghĩ, lao theo ôm chặt lấy Vương Thanh từ đằng sau, Vương Thanh kịch liệt chống cự, giãy giụa mạnh hơn lúc nãy cả chục lần.

Không gì diễn tả hết sự hối hận của Tô Xán lúc này, cũng không có gì bào chữa được cho lời nói đó, nhưng y biết lúc này tuyệt đối không thể để cho Vương Thanh đi, nếu không y sẽ hối hận suốt cuộc đời.

Mặc cho Vương Thanh đấm đá, quẫy đạp, Tô Xán bế cô trở lại ghế sô pha, đến khi Vương Thanh mệt rồi, không còn sức chống cực nữa, đưa tay áo muốn lau nước mắt cho cô, Vương Thanh quay đầu né tránh. Tô Xán ôn nhu nói:

– Ngoan, ngồi im nào.

Động tác càng thêm nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng nước mắt cô như vô tận, lau bao nhiêu cũng không hết.

Khuôn mặt Vương Thanh hoàn toàn ngập trong nước mắt, kẻ mặt, phấn xoa mặt bị nước mắt làm cho lem nhem, mũi vẫn phát ra tiếng nức nở, môi còn có vết cắn hồng hồng, nhìn dáng vẻ đó ai cũng phải đau lòng.

Không nói xin lỗi, vì Tô Xán biết bất kỳ lời xin lỗi nào cũng không đủ bù đắp lại được, cẩn thận mặc y phục vào cho Vương Thanh, chải lại mái tóc cho cô, cởi áo khoác ngoài che kín người Vương Thanh, sau đó bế cô rời phòng.

Không khí thoáng mát buổi tối, gió đêm thổi lồng lộng làm tan đi ít nhiều hơi rượu, cho dù bước chân loạng choạng, Tô Xán vẫn kiên quyết ôm Tô Xán trong lòng.

Đi hết con đường nhỏ ra tới đường lớn trải đá cũng không gặp ai, chỉ có lễ tân ngạc nhiên nhìn hai vị khách, cô làm việc ở đây khá lâu, chuyện này tuy hoang đường, nhưng không phải việc của mình nên cúi đầu xuống coi như không nhìn thấy gì cả, những nhân vật có thể tiêu phí ở đây, không phải một lễ tân nhỏ như cô có thể chọc vào.

Tô Xán vẫy taxi, báo địa chỉ biệt thự của Vương Thanh, rút ví rút một xấp tiền, không cần đếm đưa hết cho tài xế. Tài xế rất biết điều, không nói bất kỳ lời thừa nào, cũng không nhìn Vương Thanh được Tô Xán ôm trong lòng.

Không khí trong xe rất yên tĩnh, Vương Thanh vẫn thi thoảng trào nước mắt, Tô Xán ôm cô, khe khẽ vỗ lưng, không nhẹ không nặng, rất đều đặn. Một hồi lâu Vương Thanh nấc khẽ, đem kìm nén trong lòng phát ra, thần sắc đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chiếc taxi đi tới khu biệt thự cách xa trung tâm thành phố, khách xuống xe là đi ngay, không dám nhìn thêm một cái.

Người mua được biệt thự này đều có chút lai lịch, nhưng tuyệt đối không phải là người thích phô trương, hoặc là kẻ giàu xổi hãnh tiến, vì những người đó mua nhà một là phải to, hai là phải đắt, ba là phải gần thành phố, còn chỗ rìa ngoài ngoại thành yên tĩnh này thì họ xem thường.

Khu biệt thự này là nơi nghỉ cuối tuần của rất nhiều tinh anh thương trường hoặc là quan viên có cấp bậc, còn ở thường xuyên chỉ có cha mẹ họ hoặc tình nhân bí mật, người gia ở nơi này để dưỡng lão, còn tình nhân bí mật đương nhiên là vì bí mật, cho nên hay ra vào nơi này trừ người già thì là mỹ nữ, Vương Thanh là một trong số mỹ nữ đó.

Đi vào biệt thự hai tầng, Tô Xán bế thẳng Vương Thanh vào phòng ngủ tầng hai, chuẩn bị nước nóng, lau mặt cho cô, động tác ôn nhu, Vương Thanh để mặc y loay hoay, mắt nhìn y chằm chằm.

Chải giường đệm cho Vương Thanh xong, ngập ngừng lúc rồi nói:

– Tôi ngủ ở phòng bên.

Chọn tập
Bình luận