Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 6 – Chương 273: Oan gia hẹp lộ (3)

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Đồng Thụ Lâm là khu sinh hoạt cao cấp phía nam thành, thuộc về người có tiền, xưa nay luôn nổi tiếng ở Dung Thành, nhà đầu tư địa ốc trong tình, thậm chí là trong nước cũng chạy tới đây tranh giành nhau, chiếm lĩnh cao điểm chiến lược.

Ví như Trung Hoa Viên của Vũ Hải, Cẩm Tú Hoa Viên của Quốc tế Hoa Tân, rồi chung cư Victoria của Kiến trúc Thượng Hải. Kiến trúc biệt thự kiểu xây dựng thời kỳ đầu như ở Đồng Thụ Lâm, bây giờ bị chính sách quốc gia hạn chế không cho phép xây dựng biệt thự kiểu viên lâm tốn diện tích ở trong thành phố nữa, cho nên biệt thự ở đây giống với khu Hoa viên Dung Thành đều đã thành tuyệt bản, vì thế giá trị như đồ cổ, càng lâu càng đắt.

Tô Xán ngồi trong một cửa hiệu nhỏ xinh xắn ở con đường thấp thoáng bóng ngô đồng, không khí lành lạnh ở Dung Thành cũng có cái hay của nó, như tay xoa xoa thành cốc trà nóng như thế này chẳng hạn, rất thoải mái, không giống ở Thượng Hải, lạnh tới chỉ muốn đút tay trong túi, mà thế cũng có xong đâu, quần áo cứ ẩm ẩm rất khó chịu, sau này tốt nghiệp, Tô Xán tính có lẽ chuyển tổng bộ Facebook TQ về Dung Thành, có điều chỉ nghĩ thế thôi, chuyện địa điểm công ty không đơn giản như thế, ít nhất mất đi ưu thế tài nguyên nhân lực ở ĐH Thượng Hải chẳng hạn.

Dù sao chuyện đó cũng còn xa, chỉ nghĩ sớm cho đau đầu.

Tô Xán thong thả cầm kìa xúc một cái bánh kem lạnh, mắt nhìn xung quanh, cái khu vực này đại đa số là nơi ở của thân quyến cán bộ cấp cao, nhân viên lãnh sự quán nước ngoài, cho nên nhìn thấy rất nhiều loại xe mà Tô Xán chẳng gọi ra được tên chạy qua chạy lại.

Lái xe của Vương Bác đánh chiếc Passat vào bãi đỗ, chiếc xe này biển số bình thường, không phải loại xe cho lãnh đạo số một tỉnh ủy ngồi. Thường là thế, quan viên có được chút cấp bậc ra ngoài chỉ sợ người ta không biết mình là ai, còn tới tầng cấp như Vương Bạc lại thích mình bình thường một chút.

Quần vải thẫm màu, một chiếc jacket nâu đậm khoác ngoài sơ mi xanh nước biển, Vương Bạc không khác gì người nhàn nhã uống ở đây, chỉ có điều trên cái mũ lưỡi trai thêu số 08, ngoài rìa màu tím rất bắt mắt, làm Tô Xán dở khóc dở cười.

Vương Bạc thấy vẻ mặt khác thường của Tô Xán, dừng lại soi cái gương trên tường, bộ dạng của mình có lẽ thích hợp xuất hiện ở sân golf hay là đi câu cá hơn, cười xòa ngồi xuống trước mặt Tô Xán:

– Trước khi đi Lâm nha đầu đội cho chú đấy, nó còn nói là vẽ mắt cho rồng gì đó… Trông giống vẽ rắn thêm chân thì có, con bé đó nhất định đang cười lăn cười bò trên giường rồi. Không thích hợp với chú hả?

Tô Xán nhìn cái mũ là biết của Lâm Lạc Nhiên rồi, Vương Bạc tuy cùng tuổi cha y, nhưng da dẻ hồng hào, nếp nhăn ít thấy, thấp thoáng vẻ đẹp trai thời trẻ. Không giống như Tô Lý Thành từ công nhân kỹ thuật đi lên, là nha nội chính tông, cho dù công việc bận rộn tới mấy, Vương Bạc vẫn biết cân bằng làm việc nghỉ ngơi, bộ dạng lúc nào cũng mang vẻ trí thức nhàn nhã, đây là điểm Tô Xán học Vương Bạc.

– Không ạ, trông chú trẻ ra nhiều lắm.

Tô Xán nói thật tình, Vương Bạc trông rất điển trai phong độ:

– Hôm nay chú Vương có nhàn tình nhã hứng đi uống trà với cháu, xem ra chúng ta đều là người bị bỏ quên rồi.

Hai ngày vừa rồi Tô Xán chẳng gặp được Đường Vũ hay Lâm Lạc Nhiên. Đường Vũ thì ở nhà cùng cha mẹ. Lâm Lạc Nhiên không cần nói, đặt chân tới Dung Thành là mất hút, chắc ở Hoàng Thành bị giam trong nhà bốn năm ngày bí bách lắm rồi. Không đoán cũng biết biệt thự nhà Vương Bạc trống không.

– Ít nhất Uy Uy mấy ngày trước còn gọi điện cho chú hỏi chuyện của cháu chứ còn chú sống chết ra sao thì nó quên mất rồi…

Vương Bạc oán trách, hai người ngồi ở khu cà phê lộ thiên, bao quanh là hàng rào gỗ nhỏ sơn màu trắng rất phong cách.

Thi thoảng lại có cỗ xe tạt vào, người đi xuống có cả tây cả ta, người uống trà, người gọi cà phê, đủ thứ ngôn ngữ, phát vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều đầy ánh nắng.

– Hì hì, giữa cha con với nhau có những lời không cần phải nói mà, giống như cháu với cha cháu ấy.

– Thằng nhóc khéo mồm làm vui người khác.

Vương Bạc nhấp một ngụm trà, Tô Xán nói chuyện với ông luôn thoải mái, không giống người khác cùng với địa vị của ông cao dần, tới người thẳng tính như Triệu Lập Quân nói một câu cũng cân nhắc cẩn thận. Có điều tựa hồ chính vì sự đặc biệt này của Tô Xán mà hôm nay ông mới ăn mặc như vậy tới chỗ giành cho người trẻ tuổi uống trà.

Lúc này ngoài đường có chiếc xe đua đỗ lại, đi xuống là hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi mặc váy bảy phân, cặp chân dài trắng phau phau nhìn rất thích mắt bước vào hiệu bán túi sách bên kia đường.

Vương Bạc thu hồi ánh mắt lại, than:

– Đồng Thụ Lâm không tệ, con người tới nơi đây cảm giác bản thân cũng trẻ ra.

– Theo cháu chú nên mua căn nhà ở chỗ này, để giành cho Uy Uy cũng tốt, hiện rất nhiều con cá mập địa ốc nhắm vào đây, không gian tăng giá rất cao, bây giờ giá 1 triệu, tương lai vài năm sau lên tới 5 -6 triệu, đây là khoản gia sản chắc chắn.

Vương Bạc cười:

– Không cần nói bóng nói gió với chú, để đất đai tăng giá vô tội vạ như thế còn không phải bôi đen lên chú à? Điều tiết sản nghiệp chẳng qua là chính sách chính phủ quốc gia và điều tiết chế độ thuế. Cháu cũng biết sản nghiệp địa ốc đang cống hiến tỷ trọng GDP rất lớn với địa phương, điều này phụ hợp với ý chí giữ kinh tế tăng trưởng tốc độ cao của TW. Địa ốc là một phương diện rộng, đôi khi cháu muốn làm, không có nghĩa là đạt được hiệu quả như ý muốn.

– Cho dù là chú đi chăng nữa thì bất kỳ đảm bảo nào cũng là điều không thiết thực, vì chú cũng không thể khẳng định kết quả phát triển sau này. Chú chỉ có thể đàm bảo tăng cường điều tiết thuế tài chính, hoàn thiện cánh sách khống chế nhà ở thương phẩm, chú muốn thấy sản nghiệp địa ốc phồn vinh, không phải thứ bong bóng giả tạo.

Tô Xán không cười đùa nữa, giọng nghiêm túc hơn, hỏi:

– Ở Hoàng Thành cháu có đọc kế hoạch phố thương nghiệp Phong Tình của chú ở Đồng Thụ Lâm, dự trữ 50 mẫu đất giành cho thương nghiệp, chú định xây dựng trung tâm thương nghiệp.

Vương Bạc gật đầu thừa nhận:

– Sao? Đôn Hoàng có hứng thú với nó à? Đây là kế hoạch trọng điểm của trọng điểm đấy. Hà, nói mới nhớ, lâu rồi không gặp Tiểu Thanh, ai ngờ cô bé năm xưa có chút quê mùa lóng ngóng ấy, bây giờ đã thành mỹ nữ tổng giám đốc vang danh Dung Thành rồi.

– Chị ấy về Hạ Hải xử lý mấy chuyện gia đình rồi ạ.

Tô Xán chợt nhớ cảnh Vương Bạc nhìn hai cô gái bước ra từ xe thể thao lúc nãy, thậm nhủ lần sau bảo Vương Thanh hạn chế gặp ông ta, mấy ông quan lớn này mất nết lắm, năm xưa ông ta bị tố cáo có quan hệ không chính đáng với mấy nữ sinh, Tô Xán nghĩ không có lửa sao có khói, mà mẹ Vương Uy Uy ở tuốt Bắc Kinh, vợ chồng một năm gặp nhau có một lần như Ngư Lang Chức Nữ. Nghĩ vậy nhưng bên ngoài không lộ ra:

– Đôn Hoàng đương nhiên là không thể bỏ qua vị trí đẹp như thế, có điều nó cũng phù hợp với ý tưởng muốn lập nên trung tâm thương mại của chú mà. Một thế lực trẻ đầy sức sống như Đôn Hoàng đã vào đây, các đối thủ khác sao chịu đứng ngoài nhìn, cho dù chưa có kế hoạch mở rộng cũng phải nhanh chóng có đối sách tương ứng, giúp phố Phong Tình này phồn thịnh một cách nhanh nhất.

Đôn Hoàng hiện có bốn địa điểm ở Dung Thành, lần lượt ở quảng trường Nhân Dân, đường Tổng Phủ, Kim Hải và Tông Quang.

Tông Quang năm ngoái lượng tiêu thụ đạt tới 100 triệu, theo như ước tính sơ bộ của Tô Xán, nếu điểm Đồng Thụ Lâm dựng lên, lượng tiêu thụ vượt qua Tông Quang, thậm chí là 270 triệu của Tổng Phủ, sánh ngang với con số 340 triệu tổng bộ ở Quảng Trường Nhân Dân. Sáng tạo ra lãi ròng hơn 10 triệu.

Với 5 địa điểm này, Đôn Hoàng sẽ thành tập đoàn lớn doanh thu hoàng năm lên tới trên 1 tỷ nhân dân tệ.

Doanh thu 1 tỷ xưa nay luôn là ngưỡng khó vượt cho xí nghiệp Trung Quốc.

Chọn tập
Bình luận
× sticky