*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau Triệu Thừa Ngôn, Tiền Long, Lương Tiêu và mấy nam sinh trong nhóm tới tiết thứ hai trốn tiết tụ tập với nhau thảo luận.
– Đám Trương Hiền đang đi gọi tiếp viện bên trong lẫn ngoài trường, nhưng nghe thấy đối thủ là Xương Quang Thụy thì bọn nó rụt vòi lại hết rồi.
Tiền Long xoa xoa mũi vẫn còn đau, cảm thấy hôm nọ đánh Trang Chí Vũ một trận chưa hả, vì Tô Xán mới là kẻ giật dây đằng sau, âm thầm bày trò, thủ đoạn bỉ ổi:
– Có điều bọn Xương Quang Thụy không thể ngày nào cũng tới hỗ trợ chúng ta, đánh mẹ thằng Châu Tinh Trì một trận cho bọn khác không dám xen vào.
– Tao thấy Lương Tiêu nói phải, đám Trương Hiền không bỏ qua đâu, đợi Xương Thụy Quang rút rồi thế nào nó cũng phản kích. Thừa Ngôn, lần này không chơi mèo vờn chuột nữa, xử thằng Châu Tinh Trì luôn, đánh gãy ý chí của bọn Trương Hiền.
Triệu Thừa Ngôn hơi mất hứng, hắn muốn Tô Xán sống trong nơm nớp lo sợ, cô lập y với xung quanh, bắt Tô Xán quỳ xuống xin lỗi mình, chứ không đơn thuần là đánh một trận, nhưng xem ra phải dứt điểm nhanh để tránh đêm dài lắm mộng, sau sự việc lần trước, thế lực của hắn bị ảnh hưởng không ít, nếu không chẳng bất đắc dĩ gọi người ngoài vào thế này.
Gật đầu nói:
– Hôm nay luôn, hôm nay nhất định phải cho nó trả giá đắt. Lương Tiêu, mày gọi điện cho Xương Thụy Quang đi, bảo nó mang được bao người thì hôm nay mang hết luôn, hôm nay chơi một trận lớn, dù thằng đó gọi bao nhiêu người tới bảo vệ cũng chơi hết.
– Hay, phải thế hôm nay thần cản giết thần, phật ngăn giết phật.
Cả đám kích động nhao nhao phụ họa.
Đi trong hành lang, nói tới chỗ hưng phấn, cả đám cười rộ lên, học sinh trong lớp đang học nhìn chúng với ánh mắt phản cảm, giáo viên chỉ nhíu mày thời dài, gõ bàn yêu cầu học sinh tập trung tiếp tục nghe giảng.
Trường trung học trọng điểm toàn quốc, lấy học sinh ưu tú là nền tảng bay cao, nhưng trường học chẳng phải là nơi thần thánh có thể miễn nhiễm thói tục ngoài xã hội, có danh tiếng luôn xuất hiện con ông cháu cha nhờ cậy quan hệ nhét vào, những con sâu làm rầu nồi canh này níu kéo làm trường không vươn mức cao nhất.
Xương Quang Thụy nhận được điện thoại của Lương Tiêu, nhân giờ thể dục thêm dầu thêm mỡ, kích động lòng người:
– Mười mấy đứa mặc đồ tây, giày da đen, bọn chúng tưởng mình xã hội đen chắc, lại còn nói chiêu bài trường Kiến Dương chẳng là cái thá gì, chúng ta dám xen vào sẽ kéo tới tận trường. Còn nói…
Nói tới đó ngập ngừng nhìn Lý Kiến Dương.
Lý Kiến Dương tuổi trên bốn mươi song cơ thể vẫn rắn chắc, lưng hùm vai gấu, không phải cao lớn lắm, nhưng ai hiểu con người này đều biết bên trong thân thể ấy chứa đựng sức mạnh cỡ nào. Lý Kiến Dương nghe đám học sinh nói chuyện, mắt khép hờ giống ngủ gật, hỏi:
– Nói gì nữa.
– Nói, hiệu trưởng già rồi, không được tích sự gì nữa.
Lý Kiến Dương tung chân đá Xương Quang Thụy một cái ngã lộn nhào:
– Đừng bịa đặt lung tung, một đám vô dụng.
Lòng cũng rất khó chịu, chả lẽ mình già yếu vô dụng tới mức để mấy thằng nhãi con cho rằng dựa vào mấy lời ngớ ngẩn đó lừa được mình ra tay.
Xương Quang Thụy tiu ngỉu, đang định bỏ đi thì nghe Lý Kiến Dương nói:
– Mai tôi và đồn trưởng Dương ăn cơm, thuận tiện xem xem thằng tiểu bối nào lớn lối như vậy.
Xương Quang Thụy ngồi trong quán trả, trước mặt lại là bàn tiệc thịnh soạn, bên cạnh có đồn trường đồn cảnh sát khu vực tên Dương Nghị, có mấy cảnh sát, còn có cả một trung niên béo ú là giám đốc công ty địa ốc gần đó. Không chỉ Hạ Hải mà cả tỉnh Tây Xuyên là nơi nhiều dân tộc sinh sống, dân phong hung hãn, thời gian trước người dân do không hài lòng chi phí giải tỏa, tụ tập đập phá xe bên thi công, viên giám đốc phải nhờ Lý Kiến Dương gia tay, Lý Kiến Dương dẫn đám học sinh đánh tan người dân, mấy người dập lá lách phải nằm viện.
Tiếp đó chuyện giải tỏa tiến hành thuận lợi, giám đốc công ty địa ốc mở tiệc cám ơn, Dương Nghị nâng chén rượu lên nói:
– Bọn điêu dân là thế, không trị bọn chúng là chúng leo lên đầu lên cổ ngay, lòng tham không đáy, với loại người được nước lấn tới này là phải dạy bảo. Nói thật nếu không vướng cái bộ đồng phục trên người này tôi nhiều khi chỉ muốn đấm thẳng vào mặt chúng. Có điều Kiến Dương, lần sau ra tay phải biết nặng nhẹ, uy hiếp là được, đừng tạo thành gánh nặng chấp pháp cho chúng tôi.
Lý Kiến Dương cười lớn:
– Được, lần sau rút kinh nghiệm, đánh mấy cái bao cát đó cũng chẳng thú vị rồi. Hôm nay còn xử lý một đám người nữa, dám ức hiếp tới đồ tử đồ tôn rồi, uống tới đây thôi, tôi phải đi một chuyến.
Tên giám đốc béo họ Uông nịnh bợ:
– Ái chà, nghe tiếng thầy Lý là cao thủ võ lâm đã lâu mà chưa có hân hạnh chứng kiến, hôm nay tôi phải mở mang tầm mắt.
Dương Nghị không buồn hỏi xem là ai, lại lần nữa dặn Lý Kiến Dương nhất định phải có điểm dừng.
Ánh mặt trời le lói tìm khe hở xuyên qua những tán cây ngô đồng, một ngày nóng bức đã tới hồi kết, những cơn gió mát tới tranh giành địa bàn.
Quán đồ uống, quán ăn vặt ngoài trường đều im ắng, hiện giờ chưa tan học, chỉ có chiếc ghế trống không, thi thoảng gió thổi lá rụng lên người chủ quan đang gật gà gật gù.
Tiếng chuông tan học reo vang, chủ quán như nghe tiếng báo thức, ném quạt đứng dậy, cả con phố tích tắc tràn ngậm sức sống. Cô gái tỳ tay lên cửa kính quầy trà sữa vươn vai, chuẩn bị bận rộn.
Ở ngã rẽ đường có một đám hơn hai mươi học sinh trường thể dục do Xương Quang Thụy cầm đầu xuất hiện.
Rất đúng giờ, lục tục có học sinh từ cổng trường đi ra, dần dầy thành dòng lũ. Đám Triệu Thừa Ngôn tới chỗ hẹn trước, hai bên thì thầm trao đổi, loáng thoáng nghe thấy nói ” hiệu trưởng bọn này đích thân xuất hiện”.
Thực sự là ngoài mong đợi, nhân vật truyền kỳ như vậy xuất hiện còn ai ngăn nổi, đám Triệu Thừa Ngôn cực kỳ phấn khích, thậm chí còn mong người của Tô Xán hôm nay tới thật đông, để được xem Lý Kiến Dương thi triển thần uy.
Các cửa hàng quán xá bắt đầu kín người, chuyện Triệu Thừa Ngôn trả thù đã xôn xao khắp trường, hôm nay lại thấy hắn cùng đám người ngoài trường xuất hiện, không ít mang tâm thái xem náo nhiệt ở lại các quán ven đường chờ đợi.
Trong trường học, Tô Xán đi thang thì thấy Đường Vũ đứng đợi mình.
– Đừng đi, được không?
Đường Vũ không để ý tới người khác, mắt nhìn chằm chằm Tô Xán, cô biết Tô Xán rất quật cường, giọng mềm xuống tới mức nài nỉ, làm ai nghe thấy tim cũng mềm nhũn.
Hôm nay Tôn Mạn nhắc nhở Đường Vũ không nên tiếp xúc với Tô Xán nữa, hiện giờ toàn trường đồn ầm lên học sinh chuyển trường quen biết lưu manh ngoài xã hội, hôm qua suýt đánh nhau lớn.
Đường Vũ lòng như lửa đốt, cô vốn ít can dự vào việc của Tô Xán, song lần này tới mức lôi kéo cả xã hội đen bên ngoài vào, nếu có va chạm xảy ra, Triệu Thừa Ngôn dù có chỗ dựa lớn cỡ nào đừng mong ở lại trường được nữa.
Triệu Thừa Ngôn đã thế, Tô Xán sao có thể khác được, nếu bị đuổi học, cuộc đời hai người thực sự chia thành hai hướng hoàn toàn khác nhau rồi.
– Bạn tới được đây không phải dễ dàng, nếu bị đuổi học, bạn đành lòng sao?
Đường Vũ sợ lắm, thời gian chia cách Tô Xán làm cô gặp ác mộng không ít, cô thiếu nữ chưa hoàn toàn hiểu hết chữ yêu, nhưng đã biết thiếu vắng một người, nhớ nhung một người là sự dày vò thế nào.
Cô sợ trên đường tới lớp thể dục, trong đám đông nhốn nháo dưới tán cây, không nhìn thấy gương mặt cô mong tình cờ nhìn thấy, không nhìn thấy nụ cười làm cô ấm áp đó nữa.
Đường Vũ rất lý trí song về mặt tình cảm lại rất yếu đuối.
– Mình làm sao nỡ bỏ rời nơi này chứ.
Tô Xán ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời làm tư thế oai hùng:
– Nhưng mình không muốn cuộc sống khiếp nhược, tin mình đi, mình khiếp nhược né tránh đủ rồi, không muốn sống thế nữa.
Đường Vũ lần này không bị y chọc cười:
– Đây không phải là khiếp nhược, tạm thời rút lui không phải là né thất bại, không phải là né tránh, bạn tới được Nhị Thập Thất Trung là làm được chuyện rất nhiều người không làm được rồi.
– Yên tâm đi, mình chỉ đi gặp một người bạn cũ thôi, không có vấn đề gì lớn đâu.
Hiển nhiên lời nói của Tô Xán không có sức thuyết phục với Đường Vũ, lần đầu tiên đưa ra quyết định bất kể lý trí, cực kỳ kiên quyết:
– Nếu như bạn đi thì mình cũng đi.
You jump, i jump.
Tô Xán hiện ra câu đối thoại kinh điển của Titanic, cảm thấy toán bộ nỗ lực trước giờ của mình đánh đổi lấy một câu nói này của Đường Vũ cũng hoàn toàn vượt giá trị.
Ngoài dự liệu Tô Xán lại đồng ý:
– Được, vậy chúng ta cùng đi.
Đường Vũ tóc ngắn (Ảnh chỉ mang tính chất yy)