Lúc này cảnh sát ngồi bàn ở cửa vào đồn cảnh sát đứng dậy:
– Đồn trưởng Cung.
Đồn trưởng đồn cảnh sát khu tây Cung Quân đi vào, gật đầu chào, nhìn đám đông ở hành lang:
– Chà tối nay thu hoạch phong phú đấy.
Thuận tay rót một cốc trà, cầm lên uống, hỏi:
– Chuyện gì thế?
Một cảnh sát trẻ giải thích:
– Bị đồn phó Mao bắt về đấy ạ, đám học sinh này tụ tập đánh nhau, chuẩn bị tạm giam, giáo dục cảnh tỉnh.
Cung Quân “ừm” một tiếng, đủng đinh đi qua hành lang, nhìn một dọc:
– Không đơn giản, còn chưa thành niên đã học Cổ Hoặc Tử rồi.
Có người nhận ra Cung Quân là đồn trưởng, đứng lên chào hỏi, nói đỡ, Cung Quân xua tay, Mao Tiệp bắt người về thì hắn không thể xen ngang như vậy.
– Chú Cung.
Tô Xán đợi Cung Quân đi qua chỗ rẽ mới bám theo gọi, Cung Quân và Dương Đạo Viễn là hai “đàn em” đắc lực của Triệu Lập Quân, thuộc hàng “cảnh sát lưu manh” trong miệng Tằng Toàn Minh. Triệu Lập Quân tới Dung Thành, mang họ theo là đương nhiên.
Cung Quân ngạc nhiên quay lại, chớp mắt hiểu ran gay, gõ đầu Tô Xán:
– Lại là cháu nữa à?
Chuyện vào đồn này Tô Xán vốn không lo lắng gì, y rất có kinh nghiệm “vào tù ra tội”, không giống như trong phim Mỹ bị cảnh sát bắt một cái cho vào nhà tạm giam hay gì đó, ở đây với loại tội phạm “nhép” như bọn họ, quy trình là bị ném vào căn phòng trống, đông thì bỏ lại hành lang như hiện giờ, nửa tiếng trời không ai ngó nghiêng đoái hoài gì tới, lúc này có thể đàng hoàng đi về mà không ai thèm để ý.
May mắn có ai nhớ tới sẽ ném cho tờ khai, bắt khai báo vào, nộp tờ khai xong sẽ bị viên cảnh sát hách dịch nói một câu “đợi đó”, có thể khai báo bậy bạ tùy thích, không ai rảnh đi kiểm chứng thông tin ngay đâu, cơ hội đàng hoàng bỏ về lần hai là đây.
Nói chung là trong cái hệ thống quan liêu này, chỉ cần loại bỏ sự sợ hãi với cảnh sát thì có vô số cơ hội mà trống, nhưng đâu phải ai cũng dày dặn kinh nghiệm được như y.
Nếu hôm nay không phải đồng đội quá đông thì y đã bỏ về rồi, vốn còn định đợi thêm một lúc mới gọi điện cho Triệu Lập Quân, để xem tới lúc ấy đám người kia xuống thang thế nào, giờ Cung Quân có mặt ở đây, giải quyết luôn.
Tô Xán cười trừ đem chuyện xung đột kể ra một lượt, đương nhiên là không phải phiên bản giống tên Kappa kể.
– Chú hiểu rồi, tránh sang một bên đừng để người khác thấy.
Cung Quân đá đít Tô Xán một cái, quay trở lại nhìn đám thanh niên ngồi ngả nghiêng ở ghế tựa, hỏi:
– Trong số các cậu ai là con lãnh đạo.
Tên Kappa lười nhác giơ tay lên, mấy tên đồng bọn cũng thế, không coi một đồn trưởng cảnh sát vào đâu.
Lúc này Mao Tiệp đi ra thì thầm bên tai Cung Quân:
– Đồn trưởng Cung, đó là con bí thư khu ủy, cháu thư ký trưởng…
– Tốt! Những người khác có thể đi, riêng con cái cán bộ ở lại.
Cung Quân không nghe hết, vỗ bàn:
– Cha mẹ chúng mày không biết giáo dục, để tao giáo dục.
Rồi chỉ đám Tô Xán:
– Về suy nghĩ cho kỹ, cha mẹ nuôi nấng lớn thế này không phải dễ, các cháu báo đáp họ thế à?
Cả đám trố mắt, Mao Tiệp càng khiếp hãi, tính lưu manh của đồn trưởng phát tác rồi:
– Đồn trưởng Cung, làm vậy không thích hợp.
– Có gì mà không thích hợp, bắt hết, giam 12 tiếng hẵng hay. Bây giờ không giáo dục, sau này không biết hai chữ pháp luật viết thế nào.
Mọi người từ đồn cảnh sát đi ra, còn cảm khái trên đời vẫn còn cảnh sát tốt. Tô Xán đi sau cùng cười trộm, có niềm tin vào điều tốt đẹp không phải là xấu đúng không? Biết đâu chuyện này nảy mầm trong đám trẻ con như Ngô Thì Nhuế, Triệu Hâm, sau này thành cái cây lớn, che bóng cho người khác thì sao?
Hôm nay với Tô Xán là một ngày trọn vẹn, thoát khỏi sự nặng nề về chuyện tự sát hụt của Lê Oánh, về nhà đợi điện thoại chúc ngủ ngon của Đường Vũ rồi lên giường ngủ ngon lành.
Tô Xán tỉnh lại trong ánh mặt trời sung túc, cái thân thể trẻ trung này lúc nào cũng thèm ngủ, mắt lim dim đưa ra tắt chuông đồng hồ, mũi hít hít, đã ngửi thấy thấy mùi bánh bao hấp sữa ở phòng khách rồi, cái này đánh tác dụng đánh thức tốt hơn cả đồng hồ báo thức.
Ở trong phòng vệ sinh, đánh răng xong Tô Xán vốc nước lên mặt, nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung chưa hết vẻ non nớt, vò mái tóc hơi rối càng rối thêm, y hài lòng cười với bản thân trong gương.
Không biết bao nhiêu lần Tô Xán sinh ra cảm giác xa lạ với khuôn mặt này, thậm chí có lúc sản sinh ra một loại sợ hãi, thử lấy thân phận người bàng quan nhìn bản thân, trong vẻ bề ngoài trẻ con kia là một linh hồn khác, chỉ nghĩa cũng thấy rùng mình, người như thế là quái vật.
Ít nhiều cảm thụ được sự cô độc của Dracula.
Tằng Kha ở bàn ăn hưng phấn kể chuyện trang trí cửa hiệu bên trong trường ĐH Dung Thành, nhà Tô Xán mới tới được mấy tháng, Tằng Kha đã nhanh chóng mở rộng cửa hiệu, còn ký hợp đồng với nhà máy văn phòng phẩm Thục Sơn, nhà máy Thục Sơn cho cửa hàng của Tằng Kha nhập hàng trực tiếp, còn cho Tằng Kha đặt hàng theo mẫu riêng, đương nhiên trên đó có logo của Thục Sơn, bốn cửa hiệu của Tằng Kha dần dần đi vào chính quy.
Đợt đồ dùng văn phòng phẩm thứ hai của Thục Sơn vẫn làm theo bản vẽ do Tô Xán thiết kế, được thị trường phản ứng rất tốt, trước đó chưa có loại văn phòng phẩm nào thiết kế như vậy.
Hiện dây chuyền sản xuất của nhà máy đã mở rộng gấp đôi, sản xuất ổn định, đang ngày đêm không ngừng hoạt động, ứng phó với đơn đặt hàng ngày càng tăng thêm.
– Tôi đã cùng với giám đốc Triệu trao đổi mời nhà thiết kế chuyên nghiệp ở Thượng Hải tới, cậu có thể truyền đạt tư tưởng của mình cho họ, để họ thiết kế theo ý cậu, hoặc cậu chỉ cần phác thảo qua là được, không cần tốn công như vậy.
Bản vẽ của Tô Xán không bằng được người chuyên làm công tác thiết kế, vì vậy mỗi một bản vẽ ra đời y còn bỏ công sức lớn để giải thích cho phía nhà máy hiểu được ý của mình:
– Tô Xán hãy để tinh lực vào việc khác, họ cần phải tự đứng trên đôi chân của mình, cậu luôn bảo tôi phải hướng công ty theo mô hình chuyên nghiệp, chính cậu đang làm trái lời mình đó.
– Được rồi, nốt lần sau nữa thôi, rồi sau đó tôi kệ họ.
Tô Xán biết Vương Thanh quan tâm tới mình, cùng với thời gian trôi đi, nhất là không còn y ở bên cạnh, Vương Thanh ngày một tỏa sáng, nhiều việc làm không cần chỉ đạo của y nữa, giống như nhà máy Thục Sơn, chỉ cần một bản vẽ của Tô Xán tạo ra hiệu quả tốt thế sao, đương nhiên là không, đằng sau là vô vàn công tác phải làm, công sức lớn nhất là đoàn thể của Vương Thanh và giám đốc nhà máy Triệu Minh Nông.
Tô Xán đột nhiên có cảm giác hơi hụt hẫng, giống như đứa con đã lớn không cần cha mẹ nữa vậy, nghĩ thế y không khỏi buồn cười.
Tô Xán xuống lầu, đám Quách Tiểu Chung, Ngô Thì Nhuế đang trò chuyện, bên cạnh còn có mấy nữ sinh của khu tập thể cũ, khi nhỏ mọi người chơi cùng nhau, lớn lên dần trở nên xa lạ, xem ra hôm trước sau buổi biểu diễn, mọi người cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vào đồn công an, khơi lên tình cảm thủa ấu thơ.
Một cỗ xe đi ngang qua, cha Ngô Thì Nhuế thò đầu ra hỏi:
– Thì Nhuế, không cần cha đưa đi thật à?
Bình thường nếu không đi cùng cha mình thì Ngô Thì Nhuế cũng đi cùng Dương Chiêu hoặc Triệu Hâm, không thì đi một mình, tuyệt đối không có cảnh tụ tập đông đúc thế này.
– Không cần đâu ạ, bọn con đi với nhau, cha đi đi.
Ngô Thì Nhuế vui vẻ vẫy tay:
Trên xe bus đi tới trường, sự kiện nhảy lầu ở Nhị Thập Thất Trung chẳng những không lắng xuống, mà còn xuất hiện ở tờ báo trên tay những người đi làm, sản sinh ra tranh luận gay gắt hệ thống giáo dục, các “chuyên gia” ra sức kêu gào, sở giáo dục tỉnh cũng yêu cầu các trưởng học nghiêm túc cảnh tỉnh, chặn đứng sự kiện tương tự xảy ra.
Nhưng xu thế là thứ chẳng thể cản nổi, tương lai áp lực học tập ngày một nặng nề, học sinh tự tử là vấn nạn nan giải.