Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 4 – Chương 69: Ai là người chủ đạo?

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Xán vốn đang đợi điện thoại của Lâm Lạc Nhiên thì lại nhận được điện thoại của Lâm Trứu Vũ rủ tham dự một cuộc tụ hội.

– A lô Tô Xán, cậu đi cùng Uy Uy đi, nó nghe thấy tên Diệp Huy Thường là hai chân nhũn ra không đứng nổi nữa rồi, à phải, cậu còn chưa biết, cô ấy là mối tình đầu của Uy Uy.

Lâm Trứu Vũ hưng phấn nói, đâu kia có tiếng ho khù khù của Vương Uy Uy:

Tiếp đó Vương Uy Uy cướp lấy điện thoại:

– Đừng nghe nó nói lung tung.

Tô Xán không hứng thú tham gia tụ hội đám học sinh, nhất là đám học sinh hoàn khố thì lại càng không có gì vui vẻ, toàn đám mặt hếch lên trời, có thời gian cùng Lâm Quang Đống giải quyết cũng phiền toái không ngớt của tạp chí còn hơn.

– Tôi không đi đâu, mọi người chơi vui là được rồi.

Vương Uy Uy hơi thất vọng “ừ” một tiếng, điện thoại bị Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên cướp lấy, hai anh em luân phiên thuyết phục Tô Xán, làm Tô Xán chào thua, đâu ra cái chuyện rủ người ta đi chơi như thế.

Có điều chứng tỏ ba người Vương Uy Uy thực sự coi Tô Xán là người mình rồi.

Tô Xán chẳng cần suy nghĩ cũng biết đó là cuộc tụ hội của một đám hoàn khố tiểu thư, y vốn không thuộc về cái tập thể đó, cũng không có ý định hòa nhập vào tập thể đó.

Nếu chẳng phải là cơ duyên trùng hợp khiến Tô Xán can dự vào nhiều chuyện hai nhà Lâm, Vương như thế, đã chẳng thể cùng ba người Vương Uy Uy kết thành quan hệ như thế này.

Quan hệ này của bọn họ không thể phục chế.

Bị quấy rầy không chịu được, Tô Xán đành yếu ớt đồng ý trong tiếng hò reo đắc thắng của anh em họ Lâm.

Đầu kia, Lâm Lạc Nhiên sau khi đuổi được Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ đi, giọng hớn hở hỏi Tô Xán:

– Sao, hôm nay trả lời Đường Vũ thế nào hả?

Đường Vũ nói không sai chút nào, Lâm Lạc Nhiên cuối cùng không nhịn được hỏi tới rồi, Tô Xán vờ ngốc hỏi lại:

– Trả lời cái gì?

Lâm Lạc Nhiên bĩu môi, “xí” một tiếng thật dài:

– Còn vờ vịt nữa, Đường Vũ lúc đó không bắt cậu trả lời ngay chẳng qua là không muốn làm khó cậu thôi, chuyện này chúc mừng cậu, cô ấy thực sự coi cậu là bạn trai rồi, rất chú ý tới cảm thụ của cậu. Nhưng không người bạn gái nào bỏ qua chuyện này, dứt khoát trên đường về cô ấy muốn cậu trả lời đúng không, nói cho tôi nghe, tên ngốc cậu trả lời ra sao?

Chính tính cách tự nhiên thoải mái này khiến Tô Xán dù biết Lâm Lạc Nhiên có chút thiện cảm với mình nhưng không hề tránh cô như với Trần Linh San, Vương Thanh. Ngược lại cảm thấy tính cách hai người nhiều điểm tương đồng, có thể trở thành tri kỷ, thành thực trả lời:

– Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?

Lần đầu hai người gặp nhau, Tô Xán nhìn Lâm Lạc Nhiên tới năm phút, khiến cô nàng này lộ bản tính thật dọa “móc mắt” y, tuy khi đó Tô Xán theo đuổi ý nghĩ khác mà tình cờ thành chuyện như thế, nhưng không phủ nhận lúc đó Tô Xán đánh giá Lâm Lạc Nhiên còn xinh đẹp hơn cả Đường Vũ.

Bên kia một lúc không thấy Lâm Lạc Nhiên nói gì, Tô Xán trêu:

– Sao rồi, không phải hiểu lầm gì chứ?

– Chết đi, đừng có mơ.

Lâm Lạc Nhiên đột nhiên bạo phát, giọng lành lạnh:

– Nói, Đường Vũ bảo cậu trả lời tôi như thế phải không?

Thấy Tô Xán ngớ người là Lâm Lạc Nhiên biết câu trả lời rồi, không nói cũng biết Đường Vũ đoán trước được mình sẽ hỏi câu này nên gài mình trước, tên này còn hết sức phối hợp, hại mình nghe trả lời còn cảm động mất một giây. Nha đầu đó nhìn ra cái gì? Định dằn mặt mình à, bà cô này chưa bao giờ bị ai chơi như thế, Lâm Lạc Nhiên chỉ muốn hét thật to cho hả, đem cơn giận trút cả lên Tô Xán:

– Cậu đúng là đáng thương, tôi dám cá trước nay cậu hoàn toàn bị Đường Vũ nắm quyền chủ động đúng không?

Tô Xán không ngốc, kết hợp lại lập tức cũng nhận ra hôm nay mình đúng là bị Đường Vũ bẫy, mà mục tiêu là nhắm vào Lâm Lạc Nhiên, nha đầu Đường Vũ tính trả thù cái vụ chơi game thua sao? Thực là không biết nói thế nào nữa, nhưng đánh giá của Lâm Lạc Nhiên làm y không phục, sĩ diện nam nhân trỗi dậy:

– Tôi mới là người chủ động.

Lâm Lạc Nhiên khinh bỉ bĩu môi đả kích:

– Xì, đừng tưởng cậu là người dẫn dắt, cô ấy mới nắm quyền chủ đạo, ngơ ngác như cậu có bị Đường Vũ bán mười lần vẫn không biết, có khi nụ hôn đầu giữa hai người do cô ấy chủ động cũng nên.

– Ặc..

Tô Xán cứng họng, đây là sự thực không thể chối cãi:

– Cái gì, tôi nói chơi thôi mà đúng à?

Phía bên kia Lâm Lạc Nhiên cũng sững sờ mất một lát, sau đó bùng phát tiếng cười nắc nẻ:

– Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, anh tới đây em có chuyện hay lắm này …

Tô Xán thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tía tai cúp điện thoại rầm một cái.

…..

Thứ sáu, theo đúng hẹn, Tô Xán tới bấm chuông nhà Vương Uy Uy.

Khi Lâm Lạc Nhiên ra mở cửa, Tô Xán gần như nín thở không nói được một lời, mái tóc dài mềm mại dính lên khuôn mặt chắc vừa mới tắm xong hơi hồng hào, tỏa hương thơm mát dễ chịu, lay động lòng người.

Một chiếc áo thun xanh thẫm bó lấy cơ thể nổi bật với đường cong ở ngực, chiếc váy đen ba tầng khá ngắn, như chỉ để khoe đôi chân dài miên man, cô gái đi đất, lộ ra những ngón chân trắng mịn, đáng yêu.

Lâm Lạc Nhiên cao bằng Đường Vũ, nhưng cô mang vóc dáng điển hình của con gái phương bắc, nên trông có phần cao lớn hơn, ngực cao, mông nở, gợi cảm quyến rũ, tất nhiên không phải cô gái phương bắc nào cũng có cơ thể đáng mơ ước như vậy, chẳng biết vài năm sau nha đầu này còn hại người tới mức nào.

Thấy Tô Xán ngẩn ra, Lâm Lạc Nhiên vốn định trêu y vì cái “tội” bị bạn gái xỏ mũi khiến mình cũng biết thành con ngốc theo, chuyển thái độ cười ngọt ngào, xoay vòng trước mặt y, chỉ đôi giày bốt đen và giày cao gót ở trên mặt đất:

– Phối hợp như vậy có được không?

Nhìn cặp đùi trắng lóa mắt dưới mép váy ngắn, Tô Xán nuốt nước bọt:

– Cái váy ngắn thế này, không ai chú ý bạn đi giày gì nữa đâu.

Lâm Lạc Nhiên thoáng cái trở mặt:

– Muốn chết à? Cận thận tôi đá cậu đấy.

– Sẵn sàng.

Mắt Tô Xán sáng hẳn lên, làm bộ mặt háo sắc, nếu Lâm Lạc Nhiên thi triển tuyệt kỹ đá người, mình chắc chắn là lãi lớn, đau tới mấy cũng lãi.

Lâm Lạc Nhiên trừng mắt co chân định đá chợt nhớ ra mình mặc váy, không tiện đá, Tô Xán mặt hớn hở vô lại, làm cô nghiến răng nghiến lợi, quay đầu vào phòng gọi:

– Anh ơi, Tô Xán bắt nạt em.

Lâm Trứu Vũ mặc sơ mi caro, làm hắn trông càng thêm “bụ bẫm”, đang sắn tay áo, nghe vậy tự nhiên đáp:

– A, nếu vậy cứ tận tình mà làm thịt nó đi, tôi ùng hộ cậu.

Kết quả là bị Lâm Lạc Nhiên xách đệm sô pha, truy đuổi hết lầu trên lầu dưới.

Hai anh em này lúc nào cũng như chó với mèo, song tình cảm tốt khỏi nói, Tô Xán hâm mộ vô cùng. Trong lúc hỗn loạn, Vương Uy Uy đi ra, tóc mới cắt rất gọn gàng, mặc âu phục đen, loại không quá khoa trương chính thức, làm hắn trông chững trạc nam tính hơn nhiều.

Tô Xán cảm giác Vương Uy Uy ăn mặc còn cầu kỳ hơn cả Lâm Lạc Nhiên.

Tới khi bốn người tới điểm tụ hội, Tô Xán liền hiểu ngay vì sao Vương Uy Uy lại chỉnh chu như thế.

Bọn họ tới một gian phòng khách ở đại sảnh khách sạn Vương Triều, không vội đi vào hội trường, tựa hồ đang đợi ai đó, chẳng mấy chốc số người tụ tập quanh bọn họ tăng lên gấp mấy lần, toàn là người quen của đám Vương Uy Uy. Thành phần đủ loại, không chỉ là học sinh như Tô Xán nghĩ, có học sinh cao trung, có sinh viên đại học, có người hẳn là tốt nghiệp cao trung xong không đi học, làm việc trong xí nghiệp nhà mình, thái độ rất dễ chịu, mặc dù hơi khoa trương giả tạo, nhưng con người ai chẳng đeo mặt nạ, khác với cảnh ăn chơi thác loạn trong tưởng tượng của Tô Xán.

Nam tử ăn mặc không quá phô trương khoe khoang, nữ nhân không hở hang, quy củ tới không ngờ.

Lâm Lạc Nhiên

Chọn tập
Bình luận