Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 4 – Chương 89: Mẹ mình nói có lý

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Tô Xán đứng trước gương, vỗ mặt, khuôn mặt hiền lành, ánh mắt thâm thúy mang theo một vị yêu tà, giống như một con búp bê đẹp đẽ ẩn trong một hồn ma u oán trong bộ phim ma. Tô Xán không đẹp trai hơn, nhưng như Mục Tuyền nói, y ngày càng có sức hút.

Sinh nhật Đường Vũ tổ chức vào chủ nhật, địa điểm là nhà hàng Hoa Viên số 4, bữa tiệc càng tới gần, Tô Xán càng thấp thỏm.

Hồng Môn Yến sao?

Tô Xán nhìn mình trong gương mỉm cười, nụ cười đôi phần cứng nhắc, nếu Mục Tuyền bày Hồng Môn Yến nhắm vào mình thì quá đề cao mình rồi. Có lẽ biểu hiện của mình trước mặt Mục Tuyền làm bà có cảm giác nguy cơ, vì nếu như bỏ mặc y và Đường Vũ phát triển, có lẽ thực sự khiến cô con gái lạnh lùng của bà chuyển tính, thành tình yêu vượt quá giới hạn.

Tô Xán phần nào hiểu tâm lý đó, vì trước mắt thậm chí ở giai đoạn này, bất kỳ một người mẹ nào cũng cực lực ngăn cản chuyện này xảy ra, huống hồ là nữ nhân nắm quyền trong tay, dục vọng kiểm soát cao, đó là điều duy nhất hiện giờ Tô Xán nhận ra từ Mục Tuyền.

Điều đó không có nghĩa Mục Tuyền dùng quyền lực của mình làm gì, chỉ khống chế một số việc trong phạm vi bản thân có thể chấp nhận, tránh chạm tới sợi giây thần kinh mẫn cảm của bà, cũng như tránh gây xung đột với con gái ở độ tuổi rất nhạy cảm.

Hết sức né tránh nguy hiểm này, nên Mục Tuyền không thể chỉ trấn áp.

Chặn chẳng bằng thông.

Đó chỉ là khả năng suy nghĩ của mẹ Đường Vũ mà Tô Xán tổng kết ra, ở Hạ Hải, Mục Tuyền từng chặn một lần, mặc dù cách bà dùng là một loại khích lệ, nếu như khi đó Tô Xán không có lời lẽ mạnh miệng kia, có lẽ Mục Tuyền cũng không nói gì với y chỉ lặng lẽ đưa Đường Vũ đi, hoặc chỉ nói đề tài chẳng ý nghĩa mà người lớn thường dùng với trẻ con.

Mục Tuyền nói lời kích thích Tô Xán, có một giải thích là lời nói của y có thành phần làm bà tán thưởng, cho nên bà không ngại làm một người xấu trong ấn tượng của Tô Xán, đóng vai cường thế, nếu một lời nói có thể kích thích Tô Xán thành tài, vì sao không thuận tay bán ân tình này?

Cho dù sau này Tô Xán oán hận bà cũng được, cho rằng bà là người khiến y và Đường Vũ chia rẽ cũng được, Mục Tuyền không quan tâm, ai thèm quan tâm chứ?

Mục Tuyền không ngờ Tô Xán tới Nhị Thập Thất Trung, gặp mặt Đường Vũ, cuối cùng còn nắm tay nhau trước tiểu khu nhà họ chưa tới hai mươi mét, bị bà gặp phải.

Rốt cuộc chuyện này diễn ra bao lần rồi?

Câu nói “không tệ” của Mục Tuyền rất đáng suy nghĩ, có lẽ là lời khẳng định với Tô Xán, mọi chuyện đều có tính hai mặt, Tô Xán biểu hiện khác người được Mục Tuyền thừa nhận, khiến bà thấy chuyện nằm ngoài kiểm soát khiến mà đề phòng.

Là một người phụ nữ thông minh hẳn biết ở thế giới này có chuyện không thể khống chế và đàn áp tuyệt đối được, can dự và ngăn cản tình cảm con cái ở cái xã hội hiện đại này có lẽ chỉ gây ra xung đột, bi kịch như vô số tiểu thuyết và phim ảnh. Không được việc gì.

Mẹ Đường Vũ tuyệt đối không làm như thế, cho nên khả năng bà đàn áp mình gần như là không tồn tại.

Bữa tiệc này so với nói là Hồng Môn Yến, không bằng nói là một cái chìa khóa trước mặt Tô Xán, có thể mở được cánh cửa đó hoặc có tìm được đường vào chính xác không thì phải trông vào y rồi.

Giống như có người lần đầu nhìn thấy bầu trời sao mỹ lệ lập tức nghĩ tới chinh phục, còn có người lại kính sợ.

Còn Tô Xán, trước là kinh sợ sau đó sẽ tìm cách chinh phục.

Nên mẹ Đường Vũ chuẩn bị một phương thức thông thường, bà hi vọng mình và Đường Vũ có thể phát triển bình thường trong tầm mắt mình để mọi thứ có thể kiểm soát được, nếu ngầm ngăn cản khả năng thành mồi dẫn cháy giữa hai người, ví như chuyện cả hai bí mật hẹn hò ngay trước vành mắt bà.

Vì thế sau khi mẹ Đường Vũ nói “hôm nay cháu làm dì hơi thất vọng”, lại mời mình tham gia bữa tiệc sinh nhật của Đường Vũ, là một loại phương thức xin lỗi cho chuyện ở Hạ Hải, dùng loại thái độ thản nhiên mong mình và Đường Vũ phát triển bình thường.

Nhưng suy đoán dù thế nào cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ai mà biết được chứ, không thể lấy lý lẽ bình thường suy đoán người phụ nữ đặc biệt như Mục Tuyền, có lẽ đây là Hồng Môn Yến cũng chưa biết chừng.

Tô Xán lại đau đầu nữa rồi, khi y cố để quan hệ của mình và Đường Vũ thật thoải mái đúng như học sinh cao trung, còn với mẹ Đường Vũ, mỗi lời nói hành động đều làm y phải vắt óc suy nghĩ.

Mấy hôm nay Tô Xán dùng kính viễn vọng quan sát nhà Đường Vũ, nhưng mục tiêu chủ yếu là nhắm vào Mục Tuyền, quan sát Mục Tuyền từ xa ở vị trí an toàn không sợ phát giác, cảm giác trinh sát này kiếm lại chút tự tin cho y, ít nhất địch ngoài sáng ta trong tối.

Mục Tuyền đi làm về muộn, Tô Xán ít thấy được, chỉ có một lần Đường Vũ có khách tới chơi, Mục Tuyền đang đón tiếp một người phụ nữ trung niên, ăn mặc khá sang trọng cao quý, ngồi trên ghế sô pha uống trà trò chuyện, Mục Tuyền tỏ ra rất cởi mở, có phong độ nữ tướng, có thể thấy tính cách cương nhu phối hợp của bà.

Không giúp được gì nhiều để y phân tích tính cách của Mục Tuyền.

Tạm gác qua một bên, bây giờ Tô Xán đối diện với vấn đề cần kíp hơn, Đường Vũ nói tối nay sinh nhật sẽ có cả cha cô, nói theo ý nghĩa nào đó với Tô Xán thì hôm nay y coi như “đi gặp gia trưởng” rồi.

Căn phòng Tô Xán vốn đã không gọn gàng lắm vì đống sách vở, tài liệu khắp mọi nơi, giờ lại thêm đống quần áo, thành ra trông không khác gì bãi chiến trường.

Tô Xán tay cầm bộ âu phục ướm trước gương, nếu mặc bộ này sẽ chững chạc hơn nhiều, ít nhất phải già thêm mấy tuổi, Tô Xán đôi khi ước gì mình già thêm mấy tuổi thì tốt rồi, nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.

– Mẹ không biết quan hệ con và cô bé kia tới mức độ nào rồi, nhưng đừng quên con vẫn là học sinh, nếu lần đầu tiên ra mắt cha mẹ cô bé mà quá trang trọng như vậy sẽ chỉ gây thêm áp lực cho con, lại dễ tạo thành gánh nặng cho cô bé. Tình huống như thế này, mẹ cho rằng con cứ ăn mặc nhàn nhã bình thường là thích hợp nhất đấy.

Chẳng biết từ lúc nào Tằng Kha đứng dựa cửa nhìn Tô Xán cười tủm tỉm nói:

Ai ngờ cảnh xấu hổ này bị mẹ nhìn thấy, mặt Tô Xán nóng rát, chỉ muốn độn thổ ngay tức thì, dù y có hai linh hồn đi nữa thì trước mặt mẹ mình vẫn ở thế yếu tuyệt đối.

– Mẹ, sao mẹ tùy ý vào phòng con, con đang thay đồ cơ mà.

Tô Xán thẹn quá hóa giận, bậc cha mẹ ở Trung Quốc đúng là phải sửa cái thói xấu này, không có khai niệm gì về quyền riêng tư của con cái.

– Con bảo hôm nay đi sinh nhật bạn mà, mẹ thấy con ở trong phòng mãi không ra, sợ con muộn nên mới đi gọi, mẹ có gõ cửa đấy chỉ tại con không nghe thấy thôi.

Tằng Kha đàng hoàng trịnh trọng nói:

– Lần đầu gặp mặt ấn tượng vô cùng quan trọng, con không muốn để lại ấn tượng xấu với cha mẹ cô bé chứ hả?

Thấy mẹ mình rõ ràng đang nín cười, sao mẹ mình lại lắm chuyện như thế chứ, Tô Xán yếu ớt phân bua:

– Con chỉ đi dự sinh nhật bạn thôi, không phải ra mắt gì cả.

– Ồ thế à, con không nói mẹ còn tưởng là con chuẩn bị tham dự một buổi lễ trọng đại nào cơ đấy.

Tằng Kha kéo dài giọng, vừa đi vào vừa trêu ghẹo con trai:

– Mẹ thấy con mặc bộ này là hợp …

Tô Xán không chịu được nữa, hai tay đẩy Tằng Kha ra cửa:

– Mẹ ra ngoài đi, cho con còn thay quần ào.

Trước khi bị Tô Xán đẩy ra ngoài, Tằng Kha còn cố nói thêm:

– Đừng quá sốt sắng thể hiện làm gì, cư xử bình thường thôi, không người cha nào thích chàng trai tán tỉnh con gái mình đâu …

Đuổi được mẹ ra ngoài, Tô Xán mất một lúc mới điều hòa lại được hơi thở, có điều nghĩ lại thì mẹ mình nói rất có lý, nhanh chóng mặc bộ quần áo mẹ y chỉ.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky