Giọng Đường Vũ đột ngột vang lên, át cả giọng nói ghen tỵ của mấy người phụ nữ trung niên, hay lời khách sáo giữa đám nam nhân, mọi người nhìn cả về phía cô.
Khuôn mặt Đường Vũ vẫn bình lặng như cũ, mỉm cười với mẹ:
– Con xin lỗi mẹ.
Mặt Mục Tuyền tức thì đanh lại, như từ mùa xuân ấm áp biến thành mùa đông băng giá mà không có chút dấu hiệu nào, như đợt không khí lạnh bất ngờ ngày hôm nay vậy, đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén mà nguy hiểm.
– Từ việc chuyển khỏi Hạ Hải, con nghe lời mẹ, rất nhiều chuyện con không muốn tính toán, con đều đã nghe lời mẹ, con biết mẹ vì tiệc sinh nhật của con mà tốn rất nhiều tâm tư.
– Trước kia, con chưa bao giờ làm trái ý mẹ bất kỳ điều gi, nhưng hôm nay con phải xin lỗi mẹ, vì con không muốn đi, con không muốn đi Mỹ.
Đường Vũ cũng không biết những lời này mình nói ra khỏi miếng bằng cách nào, hai bàn tay nhỏ nắm chặt khống chế sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
Cô chưa bao giờ cứng rắn đối kháng lại Mục Tuyền như thế.
Cô chưa bao giờ nói “không” với mẹ mình.
Rất nhiều người xung quanh tròn mắt Đường Vũ, cô bé ngoan ngoãn bọn họ luôn tán dương, đột nhiên phản kháng làm đám trung niên nam nữ chấn động.
Không hay rồi, Tô Xán thầm nghĩ, tuy chưa biết phải xử lý chuyện này thế nào, nhưng y biết chắc chắn một điều, không thể đối đầu với Mục Tuyền, nếu không chuyện chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.
Con ngươi Mục Tuyền co lại, giọng rất lạnh:
– Vì sao con không đi, từ khi nào con lại trở nên không hiểu chuyện như thế?
– Chẳng lẽ con không biết bản thân mình phải làm gì nữa? Mẹ đã rất mệt rồi, đừng tăng thêm gánh nặng cho mẹ.
Có người phụ nữ thấy không khí căng thẳng, lên khuyên:
– Không đi thì thôi, chị Mục, trường học trong nước cũng không phải là không tốt, Đường Vũ học Nhị Thập Thất Trung là trường trọng điểm quốc gia, đâu thua kém gì trường nước ngoài. Chẳng phải chị luôn nói nếu là ngọc thì để ở đâu cũng phát sáng là gì, Đường Vũ còn nhỏ, ra nước ngoài sống nhiều điều bất tiện lắm.
Mục Tuyền lắc đầu:
– Mọi người không hiểu đâu. Đường Vũ, trước kia mẹ để con ở lại Hạ Hải để nuôi lên cá tính độc lập tự cường, cá tính đó giúp con nhanh chóng trưởng thành. Còn bây giờ đã tới lúc con mở rộng tầm nhìn, thấy được thế giới rộng lớn hơn bên ngoài. Đừng để tầm mắt của con bị han chế, tới ngôi trường Phillips Exeter Academy, con còn học được nhiều hơn nữa, vì sao con không đi? Nếu con có lý do chính đáng, mẹ không phản đối, nếu con dứt khoát không đi, mẹ cũng muốn cưỡng ép. Nhưng con sẽ làm mẹ thất vọng.
– Đường Vũ, con muốn làm mẹ thất vọng sao?
Toàn thân Đường Vũ run run, tựa hồ bao nhiêu dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được trước sự mạnh mẽ của mẹ mình đã hoàn toàn tan biến.
– Được rồi, con nó chưa hiểu thì em từ từ nói với con, cần gì nói nặng như thế, hôm nay sinh nhật con.
Ông Đường đi tới ôm Đường Vũ vào lòng, thì thầm an ủi.
Lúc này khách khứa cũng biết ý lần lượt cáo từ rời đi, để cho Đường gia giải quyết chuyện trong nhà.
Mục Tuyền đi tới chỗ Tô Xán đang đứng một mình, giọng nói không nghiêm khắc như vừa rồi, hàm ý rõ ràng:
– Tô Xán, dì biết chuyện cháu, Tôn Mạn và Đường Vũ ở trường. Dì không trách cháu, đó không phải lỗi của cháu, nhưng cháu thử nghĩ xem ở lại trường lúc này Đường Vũ sẽ tốt không? Cháu rất thông minh biết quyết định của gì là tốt cho Đường Vũ chứ? Cháu không muốn làm hòn đá cản đường Đường Vũ chứ?
Tay chân Tô Xán lạnh băng, biết ngay chuyện này thế nào cũng tới tai Mục Tuyền mà, công bằng mà nói, Tô Xán thừa nhận Mục Tuyền làm đúng, đưa Đường Vũ ra nước ngoài là giải pháp tốt nhất.
Đường Vũ đang trong lòng cha mình thấy mẹ nói chuyện với Tô Xán thì ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, rời lòng cha mình chạy tới.
Mục Tuyền khẽ vỗ vai Tô Xán bước đi, bà nắm chắc Tô Xán sẽ khuyên được Đường Vũ làm theo lời mình.
– Tô Xán, vừa rồi mẹ mình nói gì với bạn?
Đường Vũ gấp giọng hỏi:
Lúc này chẳng cần chú ý gì nữa, Tô Xán nắm lấy tay Đường Vũ:
– Không quan trọng, mẹ bạn nói không sai, bạn nên đi, chỉ ba tháng thôi mà, không phải sao.
– Tô Xán, bạn không hiểu mẹ mình, không phải là ba tháng đâu, nếu mình đi, mẹ mình sẽ có cách tách mình khỏi bạn, mẹ mình sẽ thắng, bà ấy sẽ làm được, bạn… bạn không biết đâu, bà ấy thao túng được mình, như trước giờ bà ấy vẫn làm. Mình sẽ không đi, Tô Xán, lúc đó khoảng cách giữa chúng ta sẽ rất lớn…
Đường Vũ gần như bật khóc rồi:
– Bạn biết mẹ mình đã nói gì để thuyết phục mình rời Hạ Hải không? Mẹ mình nói:” Đường Vũ, con và Tô Xán thu hút nhau bởi lý do không chính đáng, cậu bạn con tự tin, có vẻ gia cảnh không tốt, nhưng có nghị lực, muốn vươn lên, bị con thu hút như đỉnh núi cần chinh phục để chứng tỏ bản thân. Còn con, quy củ, nề nếp, bị thu hút bởi sự nổi loạn, nguy hiểm của cậu ấy. Tin mẹ đi, hai đứa thu hút nhau không đúng cách, đó không phải tình cảm đích thực.”
“Cậu ấy làm con có cảm giác mình như công chúa bị giam cầm, con cậu ấy là hải tặc tự do phóng túng. Không sai, con là cô công chúa, cậu ấy mang con đi, con có thể vui sướng vì được giải thoát, nhưng hải tặc sẽ chỉ mãi là hải tặc, còn một cô công chúa không sống được trên chiếc thuyền hải tặc đâu, và con xứng đáng nhiều hơn thế, con là cô công chúa sau này sẽ thành nữ hoàng.”
– Tô Xán, mẹ mình rất hiểu mình, còn mình thì yếu đuối, những lời đó đã ảnh hưởng tới mình một thời gian dài, nên mình đã nghi ngờ, đã do dự, mình không thừa nhận với Tôn Mạn. Lần này mình sẽ không cho mẹ mình cơ hội.
Không ngờ còn có chuyện này nữa, chẳng trách Tô Xán cảm thấy có ngăn cách giữa hai người, nếu y tới Dung Thành muộn thêm thời gian nữa, có lẽ không còn cơ hội.
– Bình tĩnh, nhìn mình này.
Nhìn Đường Vũ hoảng sợ, Tô Xán lòng đau nhói, y hiểu cảm giác của cô, thời gian Đường Vũ rời Hạ Hải không có chút tin tức gì, còn bản thân bị Trần Linh San thu hút, y cũng từng nghi ngờ tình cảm của mình giống như mẹ Đường Vũ nói với cô, có lẽ tình cảm hai người bắt đầu không đúng cách, nhưng bây giờ, Tô Xán không chút nghi ngờ, y yêu Đường Vũ đang đứng trước mặt, không liên quan gì tới chuyện đời sau, không phải vì dục vọng chinh phục gì đó.
Hai tay ôm má cô, đợi Đường Vũ trấn tĩnh lại, nói nhẹ nhàng chắc chắn:
– Đường Vũ, yên tâm, nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, chỉ cần bạn bạn bước về phía mình một bước, mình sẽ đi nốt 999 bước còn lại.
– Hãy tin mình.
Nghe lời nói chắc chắn của Tô Xán, Đường Vũ cảm thấy có tình cảm ôn nhu như dòng suối phu ở nơi sâu nhất trong tim không ngừng tuôn ra, thấm vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể, ngả người dựa vào lòng y, như con chim nhỏ.
Tô Xán đưa một tay ôm quanh vòng eo Đường Vũ, hôn nhẹ lên tóc cô gái bề ngoài lạnh nhạt, nội tâm lại phong phú hơn bất kỳ ai này.
– Xin lỗi.
Đường Vũ đột nhiên nói:
– Vì chuyện gì?
– Từ trước tới giờ toàn là bạn vì mình, mình lại chưa làm gì được cho bạn cả.
Đường Vũ chợt phát hiện, luôn luôn là Tô Xán phải vất vả phải hi sinh vì mình, bây giờ cô không chút nào nghi ngờ tình cảm của Tô Xán nữa, nhưng tình cảm Tô Xán dành cho mình, nhiều hơn rất nhiều tình cảm của mình cho Tô Xán, làm cho cô có cảm giác bất an.
– Mình nói rồi, mình thích mà, mình sẵn lòng vì bạn cả đời.
Đường Vũ cuối cùng vẫn lên xe cha mẹ mình, nhẹ nhàng tác động lên Tô Xán, Mục Tuyền dập tắt được nổi loạn của Đường Vũ, khiến mọi chuyện lái theo chiều mình muốn mà không xung đột với con gái. Tô Xán không phải lần đầu thấy sự lợi hại của Mục Tuyền nữa, trước khi đi Mục Tuyền khẽ gật đầu với y, Tô Xán lần này dám chắc Mục Tuyền an ủi mình.
Tô Xán đi tới trạm xe bus, ngồi trên chiếc xe dài, lặng lẽ nhìn đèn đường, nhìn đèn ô tô đi qua đi lại trước mắt.
Không biết bao lâu sau Tô Xán đứng dậy, hét một tràng thật to, tiếng hét tràn ngập sức mạnh tự tin.
Đường Vũ, bạn phải đi.
Bởi vì mình cũng sẽ đi.