Ôm tâm thái phải học cách giao lưu với mẹ vợ tương lai, Tô Xán gật đầu cười tươi, mặc dù y cũng biết làm ra cái vẻ vô hại này không thể qua mắt được Mục Tuyền, nhưng ít nhất tỏ ra mình yếu thế, không để Mục Tuyền tăng thêm ấn tượng xấu với mình, nên công phu bề ngoài làm cho thận trọn vẹn.
Nếu mà biết suy nghĩ của Tô Xán, có lẽ Mục Tuyền bỏ y lại kéo Đường Vũ phóng vút đi rồi.
Chạy lăng xăng xếp hành lý vào cốp xe, thấp tha thấp thỏm vào xe như chuẩn bị nghe tòa tuyên án. Xe rời sân bay, dưới ánh nắng còn sót lại chiều tàn, lên đường cao tốc, hướng tới nội thành.
Mục Tuyền hỏi tới sinh hoạt học tập ở Mỹ.
Đầu tiên là vũ hội, sau đó là hoạt động thường ngày, sau hoạt động đó đi đâu, có rời trường không?
Tô Xán tập trung 120% tinh thần đối phó, mới đầu nghe như Mục Tuyền hỏi tới sinh hoạt, sau đó dần phân tích Tô Xán hiểu được Mục Tuyền muốn thông qua manh mối đó xác nhận mức độ quan hệ hai người khi ở Mỹ.
Chẳng qua Mục Tuyền khéo léo hơn, không giống bậc cha mẹ khác hầm hầm hỏi:
– Rốt cuộc hai đứa đã lên giường với nhau chưa?
Tô Xán liền kể về chế độ quản lý KTX cực kỳ nghiêm khắc của học viện Exeter, đặc biệt nhấn mạnh ở phương diện sinh hoạt, kết cả tham gia vũ hội vẫn phải về KTX đúng giờ, thi thoảng Tô Xán phát hiện ánh mắt sắc lẻm của Mục Tuyền thoáng nhìn mình qua gương chiếu hậu, có lẽ là muốn từ nét mặt của mình phân rõ thực hư.
Tô Xán không nói dối, hiển nhiên không có gì lộ ra hết, còn giọng nói của Đường Vũ dần trở nên bất mãn. Đại khái nhận ra ý đồ ngầm của mình đã bị hai đứa bé thông minh này nhìn thấu Mục Tuyền di chuyển chủ đề sang phương diện khác, bà đi công tác cũng ra nước ngoài nhiều, thêm vào kỹ năng giao tiếp bất phàm, muốn không khí trong xe trở nên thoải mái là hết sức dễ dàng, thực tế áp lực ba người đếu tới từ bà ta, chỉ cần thái độ Mục Tuyền tốt hơn, áp lực tất nhiên là tiêu giảm.
Tô Xán dần tĩnh tâm lại quan sát Mục Tuyền, những hoàn cảnh hai người bọn họ gặp nhau gần như lúc nào cũng là xung đột đối đầu, chưa bao giờ được quan sát Mục Tuyền trong sinh hoạt thường ngày thế này.
Dù là có cũng là qua kính viễn võng, không có được cảm thụ rõ ràng như đặt mình trong đó.
Kỳ thực Mục Tuyền cũng không phải là tuyệt đối lý trí như ấn tượng bà tạo ra cho người ta, Mục Tuyền cũng cố gắng tìm kiếm chủ đề làm Đường Vũ vui vẻ, muốn tạo không khí thoải mái cho con gái khi về nước. Mặc dù dứt khoát trong lòng Mục Tuyền không thể không có địch ý và đề phòng Tô Xán, nhưng lúc này ở trước mặt con gái, Mục Tuyền vẫn kiềm chế, không để con gái phải buồn lòng.
Tô Xán cảm giác mình đã nắm bắt thêm được điều gì đó trong tính cách của Mục Tuyền.
Xe đi vào trong nội thành, Mục Tuyền quay đầu lại hỏi:
– Tô Xán, nhà cháu ở đâu để dì đưa về.
– Dạ thôi không cần đâu di, nhà cháu cũng gần, tới nhà di rồi cháu bắt xe bus về là được.
Tô Xán không dại gì để lộ ra nhà mình ở gần như thế, nếu không Mục Tuyền sẽ phát hiện ngay ra mục đích của cái kính viễn vọng trong phòng con gái, tới lúc đó bà ta chuyển nhà ngay lập tức cũng chưa biết chừng, đó là vũ khí duy nhất trong cuộc kháng chiến âm thầm của hai bọn họ.
Xe đỗ lại ở trước cổng tiểu khu, Đường Vũ xuống xe lấy những đồ lưu niệm Tô Xán mua ra, Mục Tuyền đứng ngay bên cạnh, làm hai người ngay cả cơ hội cuối cùng có chút hành động ám muội cũng chẳng hề có.
– Học kỳ cuối cùng của năm thứ ba rồi, bất kể thế nào thì cháu cũng hãy cố gắng lên nhé.
Mục Tuyền lên tiếng khích lệ Tô Xán:
Tô Xán hơi ngạc nhiên, lòng vui mừng gật mạnh đầu:
– Cám ơn dì.
Mục Tuyền thở mạnh ra một hơi, cho dù công phu hàm dưỡng của bà cực cao, ba tháng qua vẫn kiềm nét không ít, giờ mới hoàn toàn trút ra được.
Ba tháng trước, Tô Xán xuất hiện ở đại sảnh sân bay dẫn Đường Vũ đi, Mục Tuyền đúng là có loại tức giận không sao diễn tả hết.
Loại tức giận này tới từ kinh ngạc, nhưng lại cao hơn kinh ngạc, làm Mục Tuyền nhất thời còn kích động muốn kéo Đường Vũ trở về, bởi vì bà không xác định được Đường Vũ và Tô Xán tới thiên đường không gì ràng buộc đó sẽ xảy ra chuyện gì, khi đó Mục Tuyền thiếu chút nữa mắc phải bệnh tim.
Nhưng lần này nhìn Tô Xán và Đường Vũ trở về, tâm tình đã khác đi nhiều.
Đây là học kỳ cuối cùng trong quãng đời trung học của Tô Xán và Đường Vũ, học kỳ này đại biểu cho rất nhiều thứ, thời gian đẹp nhất trong đời học sinh, đại biểu thời điểm trọng yếu cho những đứa trẻ này phấn đấu vì tiền đồ của mình đi tới các thế giới khác nhau.
Chân chính thoát ly giáo dục cơ sở, đi vào giai đoạn bồi dưỡng theo chuẩn xã hội, phải gánh vác nguy hiểm, đối diện với áp lực cạnh tranh và sinh tồn, nhận thức được sự tàn khóc của xã hội nơi lòng người dễ đổi thay, và khoảng cách giữa các giai tầng.
Mục Tuyền cảm thấy trước đó mình đã quá mẫn cảm, ở chuyện Đường Vũ quá quan tâm sinh loạn, không nghĩ tới khi kết thúc tháng bảy, cũng có nghĩa là mọi thứ sẽ kết thúc.
Giai đoạn hiện giờ dù có quyến luyến, dù có không muốn tới mấy, đều sẽ bị cắt đứt vào cuối tháng bảy, sau đó mở đầu cho một chương mới trong tương lai.
Mục Tuyền thấy có lẽ mình không cần phải lo lắng gì nữa, hướng đi của Đường Vũ sớm được quyết định rồi, Đường Vũ là một trong số ít học sinh được tiến cử đảm bảo vào trường học đó, với tri thức kỹ năng mà con gái mình có được, cùng sự định hướng của mình, tương lai sẽ vào được cao tầng của thể chế xã hội Trung Quốc.
Còn Tô Xán kỳ thực không quan trọng nữa, rời khỏi sự bảo hộ của trường trung học, tiếp cận với xã hội, thời gian và thế giới biến hóa quá nhanh chóng này sẽ làm hai đứa chúng nó nhận ra khoảng cách, tình cảm học sinh đẹp đẽ vì nó chứa quá nhiều ảo tưởng không thiết thực ở xã hội này, cho dù chúng nó không muốn buông tay, trước mặt thời gian và khoảng cách như vậy, dù nắm chặt tới mấy cũng phải buông tay.
Mình không cần phải làm gì cả.
Nhìn bóng lưng Tô Xán vất vả kéo va ly đi qua đường, Mục Tuyền buông tiếng thở dài nhẹ tới mức gần như không nghe thấy, khởi động xe chở Đường Vũ đi vào khu biệt viện tường đỏ.
Tháng bảy sẽ chấm dứt tất cả.
Tô Xán vì muốn có thêm thời gian ở bên Đường Vũ, cho nên chỉ báo hôm nay về mà không cho cha mẹ thời gian chính xác để ra sân bay đón, nên về tới nhà thì Tô Lý Thành và Tằng Kha đã đợi rất lâu rồi, vừa bước chân qua cửa đã bị Tằng Kha ôm chầm lấy, hết xoa đầu lại nắn tay con trai:
– Anh xem, thấy không, thằng bé này cao thêm rồi, còn béo hơn nữa. Bả vai này, cánh tay này đều có thịt hơn nhiều.
Tô Lý Thành giúp con trai mang va ly vào nhà, vỗ vai Tô Xán mấy cái:
– Đi Mỹ mà, xem TV thấy bọn trẻ bên Mỹ đứa nào cũng cao to, Tô Xán so với bọn chúng còn gầy gò lắm.
Đây là lần đầu tiên Tô Xán rời nhà đi xa như vậy, đi lâu như vậy, nhớ lại thời không kia, Tô Xán học đại học ở Cáp Nhĩ Tân băng thiên tuyết địa, mỗi ngày gọi điện thoại về nhà tới hai lần, tới năm thứ hai đại học mới khá hơn, Tô Xán là người rất quyến luyến gia đình.
Đem so bản thân khi đó với Đường Vũ cùng tuổi, đúng là chênh lệch như trời với đất vậy, ít nhất cô bé đó thời sơ trung đã quen sống một mình, còn có năng lực tự lập và thích ứng cực mạnh, bọn họ quả thực không cùng một tầng cấp, xa cách tới mức đủ bóp chết mọi ảo tưởng.
Tô Xán vừa nghe mẹ cằn nhằn đủ mọi thứ chuyện, nói xấu cả cha y, vừa mang những món đồ mua ở Mỹ ra, lại lần nữa bị mẹ cằn nhằn tiêu pha hoang phí không cần thiết, nhưng nhìn hai mắt mẹ cong tít thế kia, Tô Xán biết mẹ vui lắm.