Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 4 – Chương 123: Hoàng tử piano

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Chuyện có vẻ bất thường.

Buổi chiều tan học, ngoài cổng trường luôn xuất hiện vài học sinh có vẻ như ở trường khác.

Đám học sinh này đa phần là quần thể nữ sinh, có nữ sinh mặc đồng phục thùng thình, che giấu cơ thể yêu kiều đang tuổi phát dục, sau ghi chữ Tứ Trung. Quần thể này tụ thành một nhóm, nghênh ngang đi vào Nhị Thập Thất Trung, cùng một số học sinh quen biết, trốn giờ ôn tập tối, nhưng lại lảng vảng quanh trường.

Nhà ăn, thao trường, cổng trường đều thấy bóng dáng bọn họ tụ tập trò chuyện.

Nhiều học sinh ngoài trường như thế xuất hiện tất nhiên là gây chú ý, ở giai đoạn này trốn ôn tập tối là chuyện thường tình, nhưng ngang nhiên lôi kéo nhiều học sinh trốn học, trốn học rồi lại còn lượn lờ quanh trường làm nhiều học sinh không nỡ trốn học mất cân bằng tâm lý, cực kỳ khó chịu.

Gần đây Trương Phi Phi và Đường Vũ rất thân thiết, vốn Đường Vũ vốn có chút phảm cảm với những nhân vật phong vân ỷ vào gia thế coi thường quy củ trường học như Trương Phi Phi, cô cũng không ưa gì hành vi của rất nhiều đám con nhà giàu, song Trương Phi Phi thông minh ở chỗ rất biết che dấu những động tác nhỏ của mình trước mặt Đường Vũ.

Trương Phi Phi biết Đường Vũ không thích một số hành vi của mình, cho nên sẵn lòng kiềm chế, cô chưa bao giờ có một người bạn khiến mình phải thu lại tính xấu của mình như Đường Vũ, xung quanh toàn là người a dua nịnh bợ cô, còn đám Trương Hiền, Trang Chí Vũ lại cùng một ruộc. Cho nên tính cách nghiêm túc có phần khô khan của Đường Vũ làm Trương Phi Phi rất thích.

Nghĩ lại đến chính bản thân Trương Phi Phi cũng cảm thấy ngạc nhiên không hiểu vì sao như thế, chẳng phải thường ngày mình hay chê bai học sinh chăm chỉ học hành không biết hưởng thụ lạc thú cuộc sống sao, chẳng phải rất phản cảm với học sinh ưu tú suốt ngày được giáo viên lấy làm hình mẫu giáo dục sao?

Nhưng một điều có thể khẳng định chắc chắn, làm bạn với Đường Vũ không có bất kỳ một áp lực nào, không phải lo lắng chuyện gì, không cần băn khoăn liệu mình có bị lợi dụng hay không.

Chỉ có ở trước mặt Đường Vũ, cô mới có thể thoải mái tâm sự, giao lưu, mà không phải đề phòng bất kỳ thứ gì, ví như tương lai vào đại học, xã hội hỗn loạn, cô khó kiếm được người bạn như vậy nữa.

– Gần đây mình nghe được một số tin tức, đám nữ sinh Tứ Trung này có vẻ như mục đích bất thiện.

Trương Phi Phi ghé tới gần hơn một chút, miệng vẫn ngậm thìa, mắt hướng về bốn năm nữ sinh Tứ Trung ở đầu kia, nói nhỏ với Đường Vũ.

Hôm nay Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ cùng đám Trang Chí Vũ ra sân đá bóng, tùy tiện gọi mấy suất cơm hộp xử lý sau, Trương Phi Phi và Đường Vũ tới nhà ăn trước sau đó tới tụ họp.

– Mình cứ thắc mắc chuyện này là thế nào, vì sao đám nữ sinh Tứ Trung kia đột nhiên kéo nhau tới trường mình, mấy ngày qua thiếu chút nữa mình còn tưởng tới nhầm trường mất rồi, chẳng lẽ nhà ăn ở Tứ Trung đóng cửa rồi hay sao?

Một nữ sinh nói với vẻ bực dọc:

Quan hệ cạnh tranh giữa Tứ Trung và Nhị Thập Thất Trung được rất nhiều giáo viên dạy năm thứ ba tựa như vô tình truyền đạt cho học sinh, cho nên hai trường mỗi khi hoàn tất kỳ thi lớn, đều so bì một phen.

Loại so kè trường kỳ này thời gian dài liền trở thành một loại văn hóa, rốt cuộc hai trường, bên nào hơn bên nào? Ở phương diện học thuật cùng với đủ các loại hoạt động ngoại khóa thì Nhị Thập Thất Trung có ưu thế cực lớn, nhưng thành tích thi đỗ của Tứ Trung còn cao hơn.

Tỷ lệ 99.7% của Tứ Trung có thể nói toàn Dung Thành chỉ có một trường.

Có điều Tứ Trung ở phương diện này giở chút thủ đoạn, Tứ Trung đăng ký một cái “Trung học Dục Tài” rỗng ruột, Dục Tài và Tứ Trung ở trong cùng một cái trường, nhưng đem toàn bộ học sinh tiến hành phân cấp, cao khảo thiếu điểm đều quy kết vào cái vỏ rỗng Dục Tài kia, thế nên Tứ Trung hưởng trái quả ngọt lịm.

Nhìn từ bên ngoài, tỷ lệ thi đỗ tới 99.7% của Tứ Trung thực sự kinh người, riêng phương diện này thì Nhị Thập Thất Trung tỏ ra thua kém rồi.

Đây là thủ đoạn mà một số trường trung học cao cấp ở Dung Thành hay dùng, nhưng mà rất kín đáo, ngay cả Nhị Thập Thất Trung cũng dùng thủ đoạn này, chẳng qua con số ít hơn mà thôi, lãnh đạo trường học cần con số để tạo thành tích, học sinh muốn trường có vinh dự, nên những thứ này ai cũng mắt nhắm mắt mở, tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại mà, đó là tâm lý chung của con người.

Chỉ có điều Tứ Trung lạm dụng thái quá, cho nên Nhị Thập Thất Trung khinh thường thủ đoạn tranh đua giả dối này.

Đang ở giai đoạn sắp cao khảo mẫn cảm như thế, đối thủ cạnh tranh lại xuất hiện ở địa bàn, đi nghênh ngang như cua, ai chả khó chịu.

Cái vòng tròn của Trương Phi Phi là nhóm học sinh tích cực nhất trong trường, cho nên các nguồn tin tức cũng rất nhiều.

Trương Phi Phi nháy mắt cực kỳ thần bí với Đường Vũ:

– Những nữ sinh này đều nhắm vào bạn mà tới đó.

Một vài nữ sinh biết chuyện trước thì cười khúc khích với nhau, Đường Vũ cau mày lại nghi hoặc.

Trương Phi Phi lườm mấy cô gái kia, ra hiệu họ im lặng, nói:

– Nhìn cái bàn phía trước, đó là Vương Thiến Lâm, chỉ cần tin tức linh thông một chút là biết cô ta. Bên cạnh cô ta là Khúc Mộc Trác Nhã, đều là danh nhân trong CLB thể dục của Tứ Trung, bọn họ tới đây là để nghe ngóng tin tức Đường Đường của chúng ta.

– Mình?

Đường Vũ ngạc nhiên, liên quan gì tới mình chứ?

Một nữ sinh khác nóng ruột hỏi:

– Đường Vũ, bạn có biết một nam sinh tên Lữ Tiên Minh không?

Có những nữ sinh chưa biết chuyện che miệng, như đoán ra điều gì:

– Lữ Tiên Minh, bạn nói Lữ Tiên Minh sao?

Rõ ràng đó là một cái tên khiến những cô gái ở tuổi mộng mơ phải mất ngủ.

Trong đầu Đường Vũ hiện lên hình ảnh một nam sinh khuôn mặt thanh thoát, cao ngang với Tô Xán, luôn ăn mặc chải chuốt gọn gàng. Cô sao có thể không biết Lữ Tiên Minh, Chu Dung là bạn lâu năm của mẹ cô, Lữ Tiên Minh là con trai của Chu Dung, từ bé cô đã biết Lữ Tiên Minh rồi, trước kia sống ở hai nơi khác nhau, chỉ dịp lễ tết gặp nhau vài lần, từ khi cô chuyển lên Dung Thành, hai người họ nhiều cơ hội gặp nhau hơn, đều là giao lưu đàn piano, bọn họ có cùng giáo viên hướng dẫn.

Lữ Tiên Minh có danh hiệu “hoàng tử piano” vì nhiều lần đoạt giải ở các cuộc thi piano lớn nhỏ, thêm vào Chu Dung là tổng giám đốc của chuỗi cửa hàng làm đẹp “Thi Hoa Đường”, nghe nói đầu tư cả vào Hong Kong, Đài Loạn, cha hắn là giám đốc sân bay Dung Thành.

Gia thế không tầm thường, ngoại hình đẹp đẽ, tài năng nổi trội, thành hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái cũng không có gì là lạ.

Ấn tượng của Đường Vũ với Lữ Tiên Minh rất tốt, ứng xử lịch thiệp đúng mực, không nói nhiều, không thích phô trương, rất hợp với tính cách của cô, hai người họ thường trao đổi tâm đắc đàn piano, có nhiều tiếng nói chung, đương nhiên chuyện này không cần nói ra làm gì:

– Ừm, mình có biết cậu ta.

Trương Phi Phi tiếp tục nói:

– Đó chính là nguyên nhân đám nữ sinh Tứ Trung tới đây, Lữ Tiên Minh là hoàng tử cấp quốc bảo ở Tứ Trung, học sinh trường đó thường thường nói với người ngoài không phải mình học khóa mấy, mà là học khóa Lữ Tiên Minh là người ta biết rồi, có thể tưởng tượng cậu ta nổi danh ra sao.

Cô gái hỏi Đường Vũ biết Lữ Tiên Minh không thấy Trương Phi Phi nói mãi không vào phần hấp dẫn nhất, lanh chanh chen vào:

– Nghe nói ở cuối học kỳ trước, Lữ Tiên Minh đã công khai xác nhận cô gái trong lòng, đó là Đường Vũ của Nhị Thập Thất Trung, thế là đám nữ sinh trường đó nổ tung truy tìm bạn, khi đó bạn vẫn còn ở Mỹ chưa về, bây giờ nghe ngóng được tin bạn đã về, vì thế mới tới thăm dò.

Một số nữ sinh đờ người, có người càng không kịp được vọt miệng:

– Á, Lữ Tiên Minh thích Đường Vũ sao?

Hiển nhiên Lữ Tiên Minh là cái tên đủ khiến cả nữ sinh Nhị Thập Thất Trung quên cả mình học trường nào.

Trong lòng không khỏi chua chua.

Đường Vũ cũng ngạc nhiên lắm, cô được chân truyền cách nhìn người của mẹ mình, theo cô thấy Lữ Tiên Minh không phải người như vậy, sao lại công khai để chuyện ầm ĩ như thế?

Còn nói Lữ Tiên Minh thích mình thì Đường Vũ chẳng thấy lạ, cô có sự tự tin này.

Chọn tập
Bình luận
× sticky