Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Niết Bàn

Quyển 4 – Chương 146: Đàm phán

Tác giả: Khảo Ngư
Chọn tập

Quán cà phê Thượng Đảo ở TT triển lãm Dung Thành được thiết kế theo hình vòng tròn rất phong cách, chính giữa là bàn trà nhỏ, bốn xung quanh là những gian riêng, dùng rèm, chậu cảnh ngăn cách.

Nhìn thấy Lâm Quang Đống vẫy tay với mình, Tô Xán đi tới, gần đây Lâm Quang Đống ăn mặc theo phong cách năng động khỏe khoắn hơn, rất có tinh thần, trẻ ra vài tuổi, con người đột nhiên thay đổi như vậy thế nào cũng có nguyên do.

Tô Xán vốn muốn biết quan hệ giữa hắn và Vương Thanh tiến triển thế nào, lại vừa không muốn biết, rất mâu thuẫn.

Thi thoảng Tô Xán bảo với mình, chẳng ông chủ nào cũng không muốn cấp dưới mình yêu đương, không có lợi cho công việc cũng như quản lý, chỉ có thế mà thôi.

Chuyện này không quấy nhiễu Tô Xán mấy, chỉ nhìn khuôn mặt hớn hở của Lâm Quang Đống không khỏi thoáng qua suy nghĩ mà thôi.

Hôm nay Tô Xán và Lâm Quang Đống tới đây là để gặp Tiêu Triệu Húc.

Tiêu Triệu Húc mặc áo sơ mi màu đen làm bằng tơ tằm, ba hàng cúc trên cùng cởi ra, lộ lồng ngực rộng vạm vỡ, làm mấy cô gái phía đối diện đi qua liếc mắt nhìn thêm vài cái.

Tô Xán từ xa nheo mắt đánh giá vị tổng biên tập tới trễ hẹn này, mặt trắng trẻo, có chút nhợt nhạt vì sinh hoạt đêm quá độ, không phải đẹp trai lắm, nhưng ánh mắt có nội hàm, ấn tượng đầu tiên là chịu chơi, thuộc loại hình ở hộp đêm rất được đám con gái lượn lờ quán bar chú ý.

Không khác nhiều hình tượng hoàn khố mà Tô Xán phác thảo trước đó.

Tiêu Triệu Húc đã nhìn thấy bọn họ, chuẩn bị đi tới thì tựa hồ nhận ra người quen, hai bên hàn huyên, tiếng nói rất lớn, phá vỡ sự tĩnh lặng của quán cà phê.

Phía đối phương đều khá trẻ, có năm sáu người, đều khoảng chừng 27 – 30, trông không giống giới văn phòng bình thường, có vẻ đều là người có xí nghiệp riêng, hỏi Tiêu Triệu Húc từ Hàng Châu về từ khi nào, gần đây sao không nghe thấy tin tức của hắn, ở lại Dung Thành bao lâu.

Một người gần gũi với Tiêu Triệu Húc nhất ghé tới gần:

– Mấy ngày nữa có vài hằng tới, trong đó một đứa có ông bô làm giám đốc công ty thuốc lá, một tên là ông chủ địa ốc Thượng Hải, hai tên khác làm công trình, tài khoản mỗi tên không dưới con số này…

Giơ ba ngón tay lên.

Tiêu Triêu Húc “ồ” một tiếng:

– Được rồi, khi nào? Mấy ngày nữa tôi ở lại Dung Thành, xử lý chút việc nhỏ.

Đối phương nói thời gian, rồi vỗ vai Tiêu Triệu Húc:

– Mấy tên đó nhất định hợp khẩu vị của anh, tạp chí của anh kỳ gần đây được lắm, tiếp tục phát đạt nhé.

Tiêu Triệu Húc cười, tạp chí của hắn dừng hoạt động ba tháng rồi, đâu ra kỳ gần đây, có điều người ta cho thể diện, mình nên nhận, quan hệ làm ăn cơ bản là thế.

– Anh bận việc của mình đi, tới khi đó tôi gọi điện cho anh, nửa cuối năm ở Thượng Hải có triển lãm xe quốc tế, lúc đó chúng tôi không thể vắng mặt được, tôi còn muốn xem chiếc Bentley bản có giới hạn rơi vào tay ai, nghe đồn cả người ở Bắc Kinh cũng nhắm vào đó, song chắc đám Hong Kong sẽ giành được thôi, đám đó mạnh tay lắm. Nói thật, tôi cũng thèm, tiếc là giờ ngay tiền lương nhân viên sắp không phát nổi rồi, tháng trước lừa của mẹ tôi 500.000 trung chuyển, nhìn thấy chiếc BMW s320 kia chứ, thế nào, đáng tiền chứ hả…

Nghe đối phương khoe khoang, làm Tiêu Triệu Húc gần đây đói tiền rất chướng tai, đối phó qua loa vài câu rồi đi tới gian Tô Xán và Triệu Quang Đống ngồi.

Gọi một chén hồng trà xong, Tiêu Triệu Húc nói:

– Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người phải đợi, bạn lâu ngày mới gặp.

Rồi bắt tay Tô Xán:

– Thật trẻ.

Không tin người chưa tới 20 này là “cổ đông quan trọng” mà Lâm Quang Đống nói.

Mặc dù luôn miệng xin lỗi, nhưng từ việc hắn tới trễ hẹn, lại còn thong thả tán gẫu với người khác, có thể nhìn ra Tiêu Triệu Húc rất kiêu ngạo.

– Không hề gì.

Lâm Quang Đống phất tay tỏ vẻ không để ý:

– Vừa rồi tôi và mấy người bạn tán gẫu chuyện triển lãm xe Thượng Hải, con người tôi rất thích xe, nên bất giác quên mất, mong hai người thông cảm.

Tiêu Triệu Húc nhấp ngụm trà, “ừm” một tiếng vào đề:

– Giờ nói chuyện hợp tác của chúng ta đi, tạp chí Phong Duệ của chúng tôi sáng lập lâu như thế, thực lực không cần bàn cãi, Truyền thông Ba La tuy mới thành lập chưa lâu, song khí thế mạnh mẽ, tôi thấy chúng ta có thể hợp tác. Chúng tôi phụ trách nhân sự, chúng tôi có chuyên gia tốt nghiệp hệ mỹ thuật Đh ngoại ngữ Thượng Hải, phương diện mỹ thuật không thành vấn đề. Văn hóa thời thượng dùng kênh phân phối của chúng tôi, đảm bảo trong thời gian ngắn nhất có thể lên sạp báo khắp các tỉnh lớn đông nam…

Tô Xán nheo mắt lại cắt ngang lời thao thao bất tuyện của hắn:

– Anh muốn bao nhiêu?

Tiêu Triệu Húc giơ hai ngón tay, ngón ngắn gọn:

– 20%.

Dùng một cái tạp chí dở sống dở chết muốn đổi 20% cổ phần của Truyền thông Ba La, đúng là mạnh miệng, biết rằng tập đoán báo tỉnh rất coi trọng Lâm Quang Đống giao tạp chí cho hắn cải cách, chỉ nắm 20% cổ phần.

Tính theo giá trị mà Văn hóa thời thượng gần đây thu hút được, 20% cổ phần trị giá gần 3 triệu.

Tô Xán cầm chén trà Trúc Diệp Thanh lên uống, có vẻ suy nghĩ đề nghị của Tiêu Triệu Húc, thật ra y nghĩ uống trà vẫn nên dành khi đọc sách thong thả thư thái nhấm nháp, lúc này nếu có cốc kem vẫn hơn.

Lâm Quang Đống cũng không nói gì, mặc dù thương lượng là thế, đối phương ra giá cao, rồi bắt đầu hai bên mặc cả tới giá cả hai phía đều chấp nhận được.

Nhưng đối phương ra giá quá cao, làm cuộc đàm phán lâm vào thế bế tắc, không triển khai tiếp được nữa.

– Hai người anh em thích xe chứ?

Tô Xán gật đầu, Tiêu Triệu Húc nhoài người tới, vẻ mặt sinh động hẳn lên:

– Mọi người biết triển lãm xe quốc tế chứ, đó là lễ hội lớn, 20 quốc gia và 700 doanh nghiệp tụ tập ở đây, tôi thấy trận đánh đầu tiên của Văn hóa thời thượng có thể ra tay từ đây, trong triển lãm này có 2 chiếc xe đáng theo đuổi, một là chiếc Bentley mui trần, toàn thế giới chỉ có 54 chiếc, chỉ bán ở khu vực Châu Á, chiếc mang tới triển lãm Thượng Hải là tuyệt bản cuối cùng của bộ 54 chiếc ấy. Chiếc thứ hai là Ferrari 360, song chiếc xe này không có giá trị ký niệm như chiếc trước, kém hơn một bậc, cả hai khiến dân mê xe ở Chiết Giang, Thượng Hải điên cuồng.

Kiếp trước Tô Xán vật lộn kiếm sống, không tiếp xúc phương diện này, không hiểu lắm, chỉ hình dung ra đường nét sơ bộ của mấy chiếc xe danh tiếng này, chẳng hiểu mức độ điên cuồng kia tới đâu.

Lâm Quang Đống đặt cốc cà phê xuống:

– Như thế vẫn chưa xứng đáng con số 20%.

Tiêu Triệu Húc ngả lưng ra sau, mười ngón tay đan vào nhau:

– Các anh biết Trịnh Kiện ở Sở văn hóa tỉnh chứ, đó là chiến hữu cũ của cha tôi, tôi gọi ông ấy là chú Trịnh, phó tổng giám đốc Dương Ba của báo tỉnh cũng là người quen của tôi, tôi có thể giúp được các anh rất nhiều. Cho nên xứng đáng với con số đó.

Tên này nói vài câu lại quay sang chuyện xe cộ:

– Nói rõ nhé, tôi mê xe, quan hệ trong giới này rất rộng, tôi rất muốn chiếc Bentley mui trần kia, nếu các anh có thể giúp vụ này, con người Tiêu Triệu Húc này ra sao, các anh cứ nghe ngóng là biết, tôi sẽ không để ai bị thiệt. Hôm nay anh giúp tôi, ngày mai tôi giúp anh, chúng ta ra ngoài không phải dựa vào bạn bè sao!?

– Mọi người hợp tác với nhau cùng có lợi, mua xe cũng như kiếm nữ nhân vậy, giá trị kỷ niệm của chiếc Bentley này không nhỏ, bao nhiêu con mắt đang nhìn vào. Văn hóa thời thượng có thể mượn nó tạo thế, chỉ cần truyền ra, phó biên tập Thời thượng văn hóa có được chiếc Bentley kia, tất nhiên lên rất nhiều trang báo, bớt được khối phí quảng cáo, lại tạo được ấn tượng trong nghề, đúng không? Sau này tôi sẽ là chiêu bài của mọi người.

Chuyện còn chưa đâu vào đầu, mặt Tiêu Triệu Húc phiêu phiêu như đang ngồi chiếc Bentley hóng gió rồi, dáng vẻ ăn chắc.

Chọn tập
Bình luận