*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương pháp tuyển chọn lãnh đạo cho loại quốc xĩ như Đại Dung có thể dùng bổ nhiệm, mời giữ chức vụ, chức chủ tịch tập đoàn do là chức vụ thành ủy trực tiếp quản lý, do thành thủy thẩm phê, thông qua phương thức tuyển nhiệm ủy nhiệm.
Các chức vụ đảng ủy, hành chính phân biệt do thành ủy, chính phủ bộ nhiệm.
Còn tổng giám đốc tập đoàn, tổng công trình sư, phó tổng giám đốc thì căn cứ vào luật công ty nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, do quốc tư ủy lập tổ khảo sát tới tổng cty Đại Dung tuyển chọn, tiếp xúc trung cao tầng, người phụ trách liên quan tiến hành trao đổi, tiến cử dân chủ và đánh giá dân chủ.
Trong danh sách đề cử rút gọn Tô Lý Thành, Đông Kiến Quân đều có mặt, ba người còn lại là Dương Khai Phục, Lý Ngọc Hà và tổng giám đốc tập đoàn bảo hiểm Thái Bình Dương.
Tổ khảo sát tiến hành kiểm tra kinh tế, đánh giá tổng hợp, khảo sát toàn diện đức, năng, cần, tích liêm, trọng điểm là thành tích thời gian gần, năng lực tiềm tàng.
– Lão Tô, tôi thấy lần này cậu lên được đấy, tổ khảo sát có hỏi đánh giá của tôi về cậu, tuy không có biểu lộ gì rõ ràng, nhưng tôi thấy hướng gió đang thổi về phía cậu.
Trong thời gian này Đông Kiến Quân không tiện gặp riêng Tô Lý Thành, chỉ nói chuyện được qua điện thoại, dù gặp nhau ở hội nghị công ty cũng thường không tỏ vẻ gì.
– Cũng chưa chắc, nói ra thì tôi không có kinh nghiệm bằng anh, ví trí quá cao, gánh nặng quá lớn, tôi sợ không chịu nổi áp lực.
Tô Lý Thành thở dài, tổng công ty vừa trải qua một chấn động lớn đến thế, bây giờ bất kỳ ai lên đều đứng ở đầu sóng ngọn gió, vô vàn cặp mắt nhìn vào, ông ta xưa nay đều đảm nhiệm cấp phó, không lo nhiều mấy chuyện này, chỉ cần chú tâm làm việc nên ở phương diện lãnh đạo không tự tin.
– Tôi tự biết mình, luận tới trình độ chuyên nghiệp thì cậu mới là chuyên gia, chẳng phải thổi phồng, chúng ta từ Hạ Hải lên đây, đều là người mình rồi. Chuyện này tôi thấy cậu được đó.
Đông Kiến Quân nói thêm vài câu cúp máy:
Tô Lý Thành biết Đông Kiến Quân nhất được thu được phong thanh gì đó, có thể từ Vương Bạc, nhưng nghĩ kỹ lại phủ nhận, chính vì quan hệ của Đông Kiến với Vương Bạc nên Vương Bạc không thể tiết lộ, Đông Kiến Quân hẳn là còn có con đường khác.
Đây là chuyện bình thường, không ai đi phơi bày hết mối quan hệ của mình, nhất là ở nơi nước sâu như quốc xĩ, để người ta nhìn thấu anh, kể cả có là người thân cận nhất thì cũng chỉ có hại mà không có lợi.
Dương Khai Phục gần đây mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, chả biết nghĩ gì, tổ khảo sát chưa có tin chuẩn xác, với tuổi tác của ông ta bây giờ, nếu lần này không lên được thì sau này càng khó hơn lên trời, cho nên ông ta cực kỳ để ý.
Hiện giờ trong lòng ông ta lo nhất là thăm dò phát cho trung cao tầng công ty, không biết mình tranh thủ được bao nhiêu.
Vương Bạc được thư ký Chu đưa cho thư ý kiến của ban lãnh đạo thành viên Tổng cty Đại Dung, khi lật tới Tô Lý Thành, không khỏi nhớ tới Tô Xán.
Cầm bút lên, Vương Bạc phê ” Đồng ý, công tác khảo sát tường tận, toàn diện. Chuyển cho đồng chí Xuân Thành, Thừa Lâm nghiên cứu.” Tống Xuân Thành là phó bí thư thành ủy, Tề Thừa Lâm là thị trưởng.
Vương Bạc phê duyệt, về cơ bản là đã xác định rồi.
Tại văn phòng thành ủy, Vương Bạc và Tô Lý Thành gặp nhau, hiện Tô Lý Thành ở trong phạm vi quản lý gián tiếp của thành ủy, Vương Bạc thì càng tận mắt chứng kiến Tô Lý Thành từ Hạ Hải lên tới vị trí này, ông vẫn chưa quên lần tới thăm hiệu văn phòng phẩm của mẹ Tô Xán, khi đó hai vợ chồng họ căng thẳng tới run rẩy không nói được lời nào, không ngờ giờ đây đối diện với mình trong văn phòng khảo sát vào chức vị tổng giám đốc của Tổng cty Đại Dung.
Căng thẳng nhưng vẫn giữ được trấn tĩnh, tiến bộ hơn xưa nhiều lắm rồi.
– Đồng chí Tô Lý Thành, bên trên có ý muốn đồng chí đảm nhận trọng trách lớn hơn, đồng chí có cảm tưởng thế nào?
Vương Bạc mở đầu rất ôn hòa, ông ta không phải loại quan viên thích tỏ vẻ uy thế:
– Thưa bí thư Vương, tôi thấy năng lực của mình chưa đủ, còn cần phải tiếp tục học tập thêm, nếu không chỉ sợ không đủ năng lực hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ tăng giá trị tài sản quốc hữu.
Tô Lý Thành nói thật, trong hoàn cảnh này chống đỡ được Tổng cty không đi xuống cũng mất một thời gian rồi, nói gì tới
Vương Bạc nghiêm mặt nói:
– Đoàn kết, ổn định. Đây chính là mục tiêu tôi giao cho đồng chí, chỉ có giữ được đoàn kết trong ban bệ thì mới có thể đi được xa hơn.
Chuyện tiếp theo đó thì nhiều người dự đoán được rồi, cha Ngô Thì Nhuế được phục nguyên chức, cha Quách Tiểu Chung vẫn yên ổn ở vị trí cũ, hệ phái cũ của Mộc Khai cũng không bị miễn nhiệm quy mô lớn, trong cả đại viện công ty trải đầy lá cây ngân hạnh khô, chỉ đổ mỗi một Mộc Khai, Từ lão gia tử tức giận đổ bệnh và Từ Kiến Xuyên bị trọng thương.
Có lời thì thầm Tô Lý Thành làm tổng giám đốc, tổng công trình sư.
Đó là chuyện xảy ra quanh Tô Xán trong mùa thu ở Dung Thành.
Ở một cái quán rượu tên “Băng Nhị Oa”, sở dĩ gọi thế là do họ lấy lấy rượu Nhị Oa Đầu, cho thêm đá vụn, đóng vào chai hình thoi dài, giá bán 80 đồng, không hề đắt, với ba người Vương Uy Uy mà nói, vừa vặn ở phạm vi xa xỉ mà họ gánh được.
Hoàn cảnh xung quanh rất thoải mái, nơi này có vị trí rất tốt, đón được gió tối ngày thu bên sông, xung quanh thi thoảng có vài phiến lá lác đác rơi xuống, ở trong quán hay ngoài trời được hàng rào gỗ vây quanh, đều một không khí gần gũi đơn giản, không có các loại đèn màu mè, không có âm nhạc, đó chính là phong cách Dung Thành.
Đây đó năm ba người tụ một chỗ, trò chuyện tán gẫu vui vẻ.
Khuôn mặt Lâm Lạc Nhiên dưới ánh đèn thực sự vô cùng yêu mị, vừa rồi có mấy cỗ xe đắt tiền đỗ ngoài quán, toàn là loại có giá trị trên 500.000, trên xe xuống có ba tám người, ba đôi nam nữ và hai nam tử.
Hai nam tử kia đoán chừng cô đơn, ánh mắt cứ chiếu sang phía Lâm Lạc Nhiên, đại khái muốn thu hút sự chú ý của mỹ nhân, lớn tiếng gọi liền mấy loại rượu đắt nhất, sau đó chơi poker, đặt từng xấp 100 tệ mới cứng lên bàn.
Chiêu này thực sự có hiệu quả, không chỉ khiến khách những bàn ở gần nhìn sang, mà có mấy cô gái ăn mặc mát mẻ da dẻ trẳng trẻo tới bắt chuyện, nhưng cô gái giống học sinh cao trung kia chẳng hề động lòng.
Nha đầu này trời sinh dung mạo yêu tinh hại người, vóc dáng ma quỷ, đã không biết kiềm mình lại tránh họa hại người khác, lại chuyên môn ăn mặc như trêu ngươi người ta, mặc cái áo thun trắng làm gì còn thêm cái khóa ở giữa hai bầu ngực đầy đặn kia, đảm bảo bất kỳ đứa con trai nào nhìn thấy cũng muốn đưa tay kéo cái khóa một cái.
Nghe tên béo nói, cái áo đó mua về rất bình thường, do nha đầu đó nổi hứng thêm cái khóa vào, lại nói nha đầu này may vá rất khéo tay, một điều khá hiếm với các cô gái bây giờ.
– Hai người tới Thượng Hải thật sung sướng, tôi và Tiểu Ngũ về Bắc Kinh, coi như chính thức tiến vào cuộc sống lao tù rồi, ở đó có mẹ tôi và cha Tiểu Ngũ, không biết ngày tháng tới sống làm sao đây.
Vương Uy Uy bộ dạng cứ như thất tình, uống ngụm rượu lớn, đặt cốc xuống thở ngắn than dài:
– Ít ra thì cậu tự chọn Trung Thanh Viện.
Lâm Trứu Vũ làu bàu:
– Tôi là bị ép buộc, tại Tô Xán hết, trước khi đi thi còn đưa tôi cái bí kíp gì chứ, hại thành tích tôi thê thảm thế này.
Không biết có phải là tích mỡ cho kỳ gian khó sắp tới không mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tên béo này lại tăng thêm vài cần, nhưng phải nói một số người tăng cân trông không xấu đi, lại càng đẹp trai, ví như tên Lâm Trứu Vũ này.
Lâm Lạc Nhiên