– Hoạt động của hội sinh viên?
Lý Hàn truyền tay mấy cái vé cho mấy người còn lại xem.
– Ừ, thấy anh ta chiếu cố như vậy, nên tôi cũng nhận, tham gia vài hoạt động tọa đàm cũng tốt. Dù sao tới lúc đó đi hay không là ở chúng ta mà.
Tô Xán giải thích qua chuyện ở cổng trường gặp đám Phạm Kỳ Dịch:
– Không đúng, Phạm Kỳ Dịch chơi trò gì vậy, anh ta và Trịnh Dung quan hệ rất tốt, lại là bạn cùng phòng, chẳng lẽ không thèm để ý tới suy nghĩ của Trịnh Dung?
Tiêu Húc nghi ngờ:
– Hoạt động này không có âm mưu gì chứ?
Trương Tiểu Kiều ngáp to, giọng đều đều nói:
– Tên lái chiếc Volkswagen Golf là Dương Dương, một cái xe khá nổi tiếng trong trường, một trong ba mươi chiếc xe sinh viên có đăng ký ở ban bảo vệ.
– Trong trường những chiếc xe 70.000 tới 100.000 không phải là ít, tại sao chiếc Volkswagen Golf không đắt lắm này lại nổi tiếng? Là vì nó dùng để chở không ít các em gái, thường người lái xe trong trường đều ngại không cho người khác mượn xe, thường vì cho mượn xe mà quan hệ trở nên lạnh nhạt. Nhưng tên Dương Dương này khá hào phóng, mua xe xong cho không ít người mượn xe tham gia tụ hội khoe khoang tán gái. Có điều nhà hắn rất giàu, chẳng cần để ý tới một chiếc xe như thế, đoán chừng hắn mua xe để cho mượn lấy tiếng thôi.
– Phạm Kỳ Dịch được làm chủ tịch hội sinh viên cũng là do có chút bối cảnh gia đình, một lần hội sinh viên tổ chức hoạt đồng, một mình hắn kiếm về 200.000 tiền tài trợ, chuyện này oanh động một thời. Nhờ chính tích đó mà hắn thành chủ tịch hội học sinh, tổ chức không ít buổi tọa đàm mang tính chất sáng nghiệp, mời được cả giám đốc ở công ty liên doanh với nước ngoài, chuyên gia kinh tế học và cả minh tinh nữa.
Cuối cùng Trương Tiểu Kiều lạnh lùng phán một câu;
– Trịnh Dung bỏ qua, thằng này coi như người chết rồi.
Sự thực đúng là thế, Trịnh Dung chẳng bao giờ ngờ rằng một chuyện nhỏ mà không lâu sau người ta gần như quên hết lại trở thành ác mộng đeo bám cuộc đời hắn. Sau khi tốt nghiệp ở lại trường, trong mười năm hắn không thể thăng tiến, mọi ưu đãi như phân nhà, du lịch …v…v…v.. đều không tới tay.
Theo ý kiến của Trương Tiểu Kiều, Phạm Kỳ Dịch không phải người hạn hẹp, đơn giản chỉ là muốn kết giao với Tô Xán thôi, dù sao Tô Xán là lớp trưởng, hắn cũng cần gây dựng quan hệ như thế mới có lợi cho công tác của hội sinh viên.
Tiêu Húc, Lý Hàn gật đầu, khen Trương Tiểu Kiều phân tích rất có lý.
Gây dựng quan hệ, gặp gỡ làm quen một hai nhân vật có gia cảnh bất phàm, xưng huynh gọi đệ với nhóm người có tiền đồ, mặc dù không nhất định là phải lợi dụng nhau, nhưng ở cái xã hội này, không chừng năm sáu năm sau là tài nguyên quý giá.
Điểm này Tô Xán không phủ nhận, người có chút tầm nhìn và dã tâm đều như thế, nếu không đã chẳng có cả đống người chen nhau vỡ đầu cũng muốn vào được trường TW đảng, giống như ở cái xã hội nhỏ này.
Xã hôi này là như thế, người hiện thực rất nhiều.
Có điều biết thì biết, Tô Xán thích làm theo ý mình, không muốn sống kiểu mệt mỏi như thế, hội học sinh, cuộc thi biện luận?
Liên quan quái gì tới mình, nổi hứng lên thì đi.
Nếu như không có hứng thì chùm chăn ngủ, xem vài cuốn sách, chơi game, hoặc là hẹn hò với Đường Vũ, ngâm mình ở thư viện, đút 20 đồng vào túi, đi mua hai cốc cà phê, mỗi người một cốc, chỉ cần như thế thôi.
Vả lại Tô Xán đủ thứ để lo rồi.
Hiện giờ văn phòng phẩm Thục Sơn đã tới được Thượng Hải, ở một số khu vực phồn hoa có thể thấy logo của Thục Sơn, mười bốn đại lý cấp tỉnh được dựng lên, khiến logo Thục Sơn trong một tuần có thể tới đại bộ phần thành phố đại lục.
Để đạt được hiệu suất này không phải là không có giá của nó, hiện giờ Nhâm Oánh phía TTTM, Lâm Quang Đống ở tạp chí ngày ngày kêu khổ với y.
Văn phòng phẩm Thục Sơn muốn nhanh chóng chiếm lĩnh thị phần, quan trọng nhất phải đảm bảo được mục tiêu hậu cẩn, có lượng hàng hóa tích trữ phong phú.
Mục tiêu hậu cần thì không tách rời một chữ.
Tiền.
Tiền là thứ có thể duy trì kho vũ khí quân dụng lớn nhất thế giới, là thứ hủy cả tập đoàn cơ cấu quân sự nghiêm ngặt, thậm chí là cả quốc gia.
Cũng như thế, Thục Sơn muốn đưa những vật dụng xinh xắn cực được nữ sinh yêu thích đó tới các nơi, tranh thủ chiếm lĩnh thị trường trước khi bão hòa hoặc bị nơi khác bắt chươc cần rất nhiều tiền.
Triệu Minh Nông cực kỳ tự tin vào vật dụng mình sản xuất ra có thể chiếm lĩnh thị trường toàn quốc, chỉ mong tiền Tô Xán cấp đủ, mua sắm vật liệu cho dây chuyền mỗi ngày chạy hết công suất.
Mà mở cửa hiệu cũng là quyết sách hết sức cẩn thận, nếu như không chú ý năng lực bản thân, mù quáng mở rộng, sản phẩm chưa đứng vững đã bị đối thủ phản kích đuổi khỏi thị trường. Cho nên đây là quá trình cần toàn lực ứng phó.
Hiền giờ toàn bộ tiền đã nghiêng về phía Triệu Minh Nông, hỗ trợ kế hoạch của ông ta, làm Nhâm Oánh và Lâm Quang Đống kêu ca, kế hoạch của bọn họ vì thiếu tiền mà trì hoãn.
Lâm Quang Đống đành phải chạy đôn chạy đáo lôi kéo nhà tài trợ, tìm đơn vị hợp tác chiến lược quảng cáo trên tạp chí thời thượng. Nhâm Oánh nghiến răng vì kế hoạch mở rộng TTTM Đôn Hoàng vào tháng 9 bị mắc cạn, đành quay sang tăng cường quản lý bồi dưỡng nhân viên, chờ ngày phục hận.
Vương Thanh về Hạ Hải, nghe nói người Vương Phủ Tỉnh sau một thời gian đợi mọi chuyện lắng xuống bắt đầu rục rịch phản kích, cho người tìm hiểu Đôn Hoàng, nhất là lai lịch của Vương Thanh. Sự quật khởi quá nhanh chóng của Đôn Hoàng đã khiến người ta để ý, vì thế Vương Thanh về Hạ Hải, xử lý sổ sách, bịt kín lỗ hổng khoản tài chính lập nghiệp bất thường của bọn họ. Vương Thanh không nói với Tô Xán chuyện này, do Lâm Quang Đống tình cờ để lộ ra. Nếu Vương Thanh nghĩ có thể tự giải quyết vấn đề thì Tô Xán không can thiệp vào, hơn nữa đối phương tra tới Đôn Hoàng do Vương Bạc phê duyệt cho vào Quảng trường Tinh Hải thì đố dám tra tiếp, ít nhất tới khi nào Vương Bạc còn tại vị.
Tô Xán cũng từng khuyên Vương Thanh đi học thêm, giờ y rời Dung Thành rồi, không chỉ dẫn cho cô được, y có thể liên hệ với ĐH Dung Thành, để cô học lớp quản lý. Bởi Đôn Hoàng lên tới mức độ nhất định, lỗ hổng thiếu kiến thức quản lý kinh tế một cách có hệ thống của Vương Thanh sẽ lộ ra, nếu Vương Thanh có khoảng 10 năm kinh nghiệm có lẽ bù đắp được thiếu hụt đó, nhưng cả kinh nghiệm cũng là điểm yếu của Vương Thanh.
Vương Thanh không nghe, nói có thể tự học, không hiểu sẽ hỏi Nhâm Oánh. Tô Xán khuyên nhiều còn dọa sẽ tới Thượng Hải học chung với y.
Thực sự Tô Xán không hiểu sao Vương Thanh lại bài xích trường học như thế.
May là tin vui của Thục Sơn từ các thành phố lớn liên tiếp truyền tới, đại lý cấp hai ở Thượng Hải, Quảng Châu đã hết hàng, đại lý cấp tỉnh liên tục thúc giục tổng bộ Dung Thành bổ xung hàng, Triệu Minh Nông đắc ý dùng từ ngữ hiện đang thành mốt thời thượng ” hàng của chúng ta rất hot.”
Hàng hot, trời cũng nóng bức, năm nay Thượng Hải nóng dai, cuối tháng 9 rồi mà trời vẫn nóng, sinh viên nếu không tới thư viện đọc sách hưởng thụ điều hòa nhiệt độ thì tìm kiếm bóng râm gió trời, hoặc bật quạt vù vù ngủ khì một giấc, hoặc là tới hồ bơi giá cả kinh tế ở khu Nam Viên nghe bài hát nghiệp dư, bơi cả một buổi chiều.
Cuộc sống đại học luôn tự do, mở rộng xã giao, nghiên cứu sâu hơn về một đề tài, kiếm giảng đường công cộng nghe giảng, chơi game suốt một ngày, theo đuổi các cô gái, cùng vài người bạn lập kế hoạch sáng nghiệp, tổ chức mầy dạ tiệc.
Chỉ cần dám nghĩ, không gì không thể làm.
Sinh viên ĐH Thượng Hải xưa nay có điệu bộ nhàn nhã tiêu sái, dù là nữ sinh ở quán trà thảo luận trang sức, văn học, hay là các nhân vật anh hùng tọa trấn các phòng tự học tập, đều giữ cá tính vài phần thong dong không nhanh không chậm của mình.
Đó là phong khí do lịch sử nhân văn trường tạo thành, hẳn là sinh viên trải qua khảo nghiệm sàng lọc khắt khe vào trường, hoặc là bát tiên quá hải thể hiện thần thông qua cửa, đối diện môi trường hoàn toàn khác với địa ngục khô cằn cao trung, tự nhiên trở nên sáng sủa.
Trước kia là học tập kiểu nhồi nhét, hiện tới đại học hoàn cảnh thay đổi, không khí tự do, trong căn nhà kiểu Châu Âu thấp thoáng dưới hàng cây thi thoảng đi ra một mỹ nữ khí chất cao ngạo, góc sân trường nào đó có hoạt động công khai từng bừng, càng trang điểm cho cảnh ca múa thăng bình của trường.