Hoạt động khiến sinh viên trường ĐH Thượng Hải hứng thú không phải cuộc thi âm nhạc, vũ hội giao lưu, hoặc là minh tinh nào đó tới biểu diễn, mấy thứ đó không có nhiều thị trường ở ĐH Thượng Hải.
Đại bộ phận cho rằng đơn thuần đó là chuyện lãng phí thời gian, sinh viên trường là người tinh ranh, lại sớm qua tuổi hâm mộ thần tượng rồi, ngay cả minh tinh có tiếng tới trường cũng bị đối xử lạnh nhạt, không được yêu thích bằng một giáo sư có tiếng, mấy cuộc thi tài ca hát cũng vậy, chỉ bày ra tự tiêu khiển kiếm chút náo nhiệt thôi.
Còn vũ hội giao lưu? Chẳng qua là địa điểm tốt nhất cho đám nam sinh cô đơn và nữ sinh cô đơn phát sinh chút gì đó.
Nơi này khác với đại học nước ngoài khi xã giao là tiêu chuẩn đánh giá tổng hợp tố chất học sinh. Quy mô vũ hội ở ĐH Thượng Hải không lớn, cũng không chọn Queen và King, có lẽ du học sinh ở học viện quốc tế có tổ chức mấy thứ này, nhưng chắc ảnh hưởng không mấy, chả thấy ai bàn tàn gì cả.
Không khách khí mà nói, là trường ĐH tổng hợp xếp hạng 5 toàn quốc, tất nhiên là kéo giãn khoảng cách với trường đại học bình thường, đi theo đuổi minh tinh hoạt động giải trí, vậy địa vị học thuật của trường để vào đâu? Cái thân phận sinh viên ĐH Thượng Hải để vào đâu?
Về mặt truyền đạt tư tưởng phải nói trường ĐH Thượng Hải làm rất tốt, tạo dựng lên được sự kiêu ngạo của sinh viên về lịch sử nhân văn trường, tự nâng mình lên tầng cấp tinh thần.
Thế nên thịnh hành ở ĐH Thượng Hải là các cuộc biện luận diễn giảng, các loại tọa đàm về sáng nghiệp, mô phỏng thảo luận đề tài của liên hợp quốc, tổ chức những buổi giải quyết tranh chấp quốc tế, những hoạt động thỏa mãn kích thích tinh thần.
Những hoạt động này thường có sức ảnh hưởng lớn, thường xuyên kín chỗ, người đứng nghe thành rừng, phải dùng cách in vé giải quyết vấn đề sư nhiều miếu nhỏ này.
Ủy viên hội sinh viên vì vậy mà có địa vị, nắm nguồn lực hành chính, thành hàng hot.
Không biết bao nhiêu người muốn chui vào hội học sinh, tạo dựng quan hệ dây mơ rễ má với hội học sinh, là tranh thủ cơ hội tham gia vào các loại hoạt động này. Muốn nổi tiếng trong trường, muốn thành tinh anh trường học, muốn có một nét tô đậm trong lý lịch, vì tương trải đường vào thượng tầng kim tự tháp thì đây là cơ hội tốt.
Thế nên mấy cái vé Tô Xán được Phạm Kỳ Dịch cho thành cái bánh thơm phưng phức.
– Đường Vũ, bạn được tuyển vào hội sinh viên rồi à?
Vừa học xong hai tiết buổi chiều, Đồng Đồng lôi một đống đồ ăn vặt ở căng tin trường về, ngạc nhiên hỏi Đường Vũ.
Trong những tin đồn gần đây về Đường Vũ, chuyện gần nhất mới khơi lên là Đường Vũ được tuyển vào hội sinh viên. Hội sinh viên thời gian qua tuyên truyền tuyển mộ thành viên mới rất tốt, lại thêm vào hội biện luận sắp tới, chủ đề về hội sinh viên càng được làm nóng.
Nhiều người phải cạnh tranh vào hội sinh viên, Đường Vũ lại được tuyển vào trước một bước, tất nhiên là do đối xử đặc thù.
Đường Vũ vào hội sinh viên là nhờ phó hội trưởng Mạc Tuyết tích cực tiến cử, từ khi vào trường Đường Vũ đã được Mạc Tuyết chú ý và tán thưởng, với một lý lịch kiệt xuất, đương nhiên là nhân tài hội học sinh muốn tranh thủ.
Hội học sinh sắp đối diện với vấn đề đủ phương diện của đối khóa, rất cần những nhân vật có năng lực gia nhập. Vả lại trong mắt mọi người, cô gái như Đường Vũ không vào hội sinh viên là lãng phí nhân tài, cũng là để giữ truyền thống tốt đẹp hội sinh viên luôn có cán bộ nữ tài sắc vẹn toàn.
Mạc Tuyết đánh giá rất cao Đường Vũ, có thừa thông minh, đủ mạnh mẽ, lại không thiếu sự kiên trì nỗ lực, tuy còn hơn non nớt nhưng tiềm lực rèn luyện lớn. Mạc Tuyết tin rằng, tới năm thứ hai thứ ba, biểu hiện của Đường Vũ còn hơn xa mình, vị trí của mình về sau giao lại cho Đường Vũ cũng yên tâm hơn.
– Ừ.
Cũng vừa mới về không lâu, Đường Vũ ra máy lọc nước lấy cốc nước uống, chỉ đáp một tiếng rồi ngồi xuống bàn, lật cuốn sách kinh tế đang xem dở, lấy bút thanh thoát ra ghi chú trên đó, cái bút này đã dùng rất lâu rồi.
Đây là món quà đầu tiên Tô Xán tặng cô ở Hạ Hải – Dù Đường Vũ trả lại tiền cho Tô Xán. Đường Vũ dùng rất thuận tay, chăm chú nhìn sách, thi thoảng có tiếng soạt soạt phát ra từ ngòi bút.
Di động trên bàn rung rung, tin nhắn.
Đường Vũ cầm di động lên, khuôn mặt xuất hiện nụ cười như băng tuyết tan chảy.
Chẳng cần nói cũng biết là tên thầy giáo giả mạo gửi tới, Đồng Đồng nhìn một cái là biết.
Trong phòng hiện thời chỉ có hai bọn họ, quen với thái độ bình thản đến nản của Đường Vũ, Đồng Đồng hào hứng thảo luận đủ thứ chuyện của hội học sinh. Đồng Đồng tuy thường ngày làm cái đuôi theo sau Trình Thông Thông để hưởng sái từ mối quan hệ rộng của Trình Thông Thông, nhưng lại rất bội phục Đường Vũ.
Buổi tối Trình Thông Thông trở về, hớn hở vẫy mấy cái vé trong tay:
– Các bạn thân yêu, đoán xem mình kiếm được cái gì đây, vé tham gia cuộc biện luận, hôm nay phó hội trưởng hội học sinh mời mình ăn cơm. Xì tướng mạo chả ra sao, ăn nói ngông nghênh, làm ra vẻ ưu việt lắm, bà cô đây vất vả ứng phó cũng vì cái vé này. Hiện trên diễn đàn trường có người rao muốn mua 30 đồng một vé đấy nhé.
– Ba mươi đồng?
Nguyễn Tư Âu tặc lưỡi:
– Đủ ăn một bữa thịnh soạn rồi, Thông Thông, bán luôn đi, kiếm chút tiền chị em ta làm một bữa lớn.
– Chút tiền thế ăn được cái gì ngon lành chứ, mua một cây son cũng chưa đủ.
Trình Thông Thông bĩu môi:
– Mà nói tới bữa lớn, không phải nên do Tô Xán mời khách sao? Đường Vũ, cậu nên giục vị kia nhà cậu đi chứ. Tới khi đó chúng ta cùng đi xem cuộc biện luận kia có nhân vật ba đầu sáu tay gì mà náo nhiệt như vậy.
Nguyễn Tư Âu thấy Trình Thông Thông nói chuyện lắm lúc rất chướng tai, cái gì mà mua một cây son không đủ, có điều phải nói Trình Thông Thông là cô gái rất tốt với bạn bè, nên khó chịu nhưng không quá để bụng.
Đồng Đồng cười hì hì:
– Bán đi một vé, mua ít đồ ăn vặt cũng được, Đường Vũ chắc chắn không cần đâu, cô ấy được tuyển vào hội sinh viên rồi. Thông Thông, sau này chúng ta có nguồn trực tiếp, không cần đi lấy lòng đám khó ưa kia.
– A, chúc mừng cậu Đường Vũ.
Trình Thông Thông miệng nói thế nhưng trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, hôm nay tiếp cái tên phó hội trưởng kia thực sự rất khó chịu, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Lại nghĩ tới lần trước ở hồ bơi “chiêu đãi” Tô Xán no mắt, thầm nghiến răng nghiến lợi, không để cho y được lợi miễn phí như thế, dứt khoát phải xẻo một phen.
….
Buổi biện luận khách quý được tổ chức vào tối thứ sáu, vì tiếp tới là hai ngày nghỉ cuối tuần, cho nên càng thêm đông đúc.
Phòng 602 đang trên đường đi tới nhà đa năng của trường, Tiêu Húc có vẻ hồi hộp hỏi:
– Lão Đại, thật chứ, bạn cùng phòng của đại tẩu cũng tới à?
Lý Hàn đập lưng hắn bốp một cái:
– Sao nghe tới mỹ nữ là như thế, trấn định nào, đừng làm mất mặt phòng 602 chúng ta.
Tiêu Húc vô duyên vô cớ bị Lý Hàn đập một cái làm lảo đảo suýt ngã, lòng thoáng qua chút oán hận, có điều nhìn bắp tay của Lý Hàn to bằng bắp đùi mình, đành nhịn.
Hôm nay Tiêu Húc thay cái trang phục khắc khổ thường ngày của hắn, đổi sang áo phông vàng, quần ngố, làm khuôn mặt nhợt nhạt vì thiếu nắng thêm vài phần sức sống. Mấy người bạn cùng phòng Đường Vũ đều là nữ sinh xinh đẹp, lần đầu tiên cùng các cô gái xinh đẹp tham gia cuộc thi tài, tất nhiên là phấn khích.
Tô Xán được Phạm Kỳ Dịch cho tới 5 phiếu, nên mời luôn cả Đường Vũ đi cùng, trải qua một tối náo nhiệt với bạn bè, cũng là tô điểm thêm cho cuộc sống đại học hạnh phúc của cả hai.
Kết quả là Đường Vũ cũng có vé không cần vé của y, hai phòng đều có vé, tất nhiên hẹn đi cùng nhau, dù sao đi cùng bạn bè, càng đông càng vui.